Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 115
Dạ Trọng Hoa trong khoảng thời gian này một bên vội vàng tìm Âu Dương Vũ, một bên phái người tìm tung tích đuổi giết Trình Cẩm, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì khả quan truyền đến, hắn buồn bực không vui, lại có vẻ tiều tụy.
Vân Thương nhìn thấy Dạ Trọng Hoa như vậy, không khỏi có chút đau đầu. Sáng nay trong cung lại có ý chỉ truyền đến, nếu như Dạ Trọng Hoa vẫn nhất quyết không quay về. Chỉ sợ...
Nghĩ như vậy Vân Thương liền hạ quyết tâm phải khuyên nhủ cho bằng được Dạ Trọng Hoa quay trở lại kinh thành, liền tiến lên nói: “Dạ Nhị, sáng nay ta nghe nói ở kinh thành xuất hiện bóng dáng của Âu Dương Vũ.”
“Sao?” Dạ Trọng Hoa kích động đứng lên, con ngươi không hề có tiêu cự kia dường như sáng lên có chút vui mừng, hắn biết Vân Thương chưa bao giờ lừa hắn: “ Lập tức hồi kinh.”
Vân Thương trên mặt thoáng hiện ý mừng rỡ, cảm thấy nhẹ nhõm thở hắt ra. Mặc kệ như thế nào, trước tiên phải lừa Dạ Trọng Hoa trở về còn chuyện sau đó từ từ rồi tính. Cứ để cho Dạ Nhị ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa, hắn không thể lường trước đến chuyện Dạ Nhị sẽ lại đi tìm chết lần thứ hai đâu. Cái trách nhiệm này hắn kham không nổi a, hoàng thượng mà biết được tổ tông ba đời nhà hắn chỉ còn cách thăng thiên.
Dạ Trọng Hoa trong lòng chỉ nhớ thương mỗi Âu Dương Vũ, vốn chuyến đi kéo dài ba ngày. Nhưng chỉ trong vòng một ngày một đêm hắn sống chết cùng ngựa chạy về kinh thành. Sau khi trở về kinh thành, hắn cũng không vào cung như thánh chỉ đã ban, mà chỉ ngay lập tức lệnh cho ám vệ cùng với người của Ninh vương bằng mọi cách phải tìm ra Âu Dương Vũ.
Hoàng thượng nghe nói Dạ Trọng Hoa đã trở về, liền lập tức viết một đạo thánh chỉ triệu tập hắn vào cung.
Dạ Trọng Hoa thần thái tiều tụy, chỉ khẽ cúi người trước hoàng thượng hành lễ: “Tham kiến phụ hoàng.”
Hoàng thượng vốn vì chuyện Dạ Trọng Hoa chậm chạp không trở về kinh thành vô cùng phẫn nộ, muốn quát lớn vài câu, lại nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Dạ Trọng Hoa lúc này, không khỏi kinh sợ, khóe môi không tự chủ được run run: “Phi Bạch, con đây là... Làm sao vậy?”
“Nhi thần không sao.” Dạ Trọng Hoa thần sắc thản nhiên.
“Nghe nói Vũ nhi...” Hoàng thượng muốn nói lại thôi.
“Nhi thần nhất định sẽ tìm ra nàng.” Dạ Trọng Hoa ngẩng đầu lên ngữ khí chắc nịch kiên định nhìn hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Dạ Trọng Hoa, không khỏi thở dài lắc đầu. Chỉ đơn giản thản nhiên dặn hắn vài câu, sau đó bảo hắn trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.
Phải nói rằng mấy ngày qua là khoảng thời gian hạnh phúc mà sung sướng nhất của hoàng hậu, nàng tuy phải ở trong phòng không được phép ra ngoài nhưng chuyện Dạ Trọng Hoa bị mù hai mắt, Âu Dương Vũ thì vẫn đang mất tích mất biết sống chết thế nào thì lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Trên gương mặt kinh diễm kia che đi ý cười, trong mắt lóe lên một tia kích động, không khỏi vui mừng vỗ tay nói: “Quả nhiên là ông trời có mắt, Âu Dương Vũ con tiện nhân này đáng bị trời phạt.”Bên môi ý cười ngày càng lớn: “Không có Âu Dương Vũ ngươi, để xem An Phi nương nương kia có còn sống yên ổn với bổn cung nữa hay không!”Tiếng cười của nàng ta ngày càng bén nhọn mà đắc ý.
Mấy ngày nay, trong thành đều rộ lên tin Nhị hoàng tử phi bị mất tích. Dạ Trọng Hoa phái rất nhiều người điều tra tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy thân ảnh của Âu Dương Vũ. Cho đến đêm trước ngày thọ yến của hoàng thượng, Dạ Trọng Hoa ngồi lên trên chiếc giường trống vắng kia, cẩn thận sờ qua từng nơi một, nơi nào cũng đã từng tràn ngập hơi thở của nàng, sự ấm áp của nàng, Vũ nhi! Không có nàng rồi ai sẽ cứu vớt một cuộc đời trống rỗng vô sắc cho ta, không có nàng rồi mỗi đêm ai sẽ là người khiến ta an giấc. Nàng xuất hiện trong cuộc đời của ta, nàng giúp ta nhận ra đủ ý vị trên đời. Ta bây giờ giống như một kẻ cô đơn đang chới với trong kỷ niệm của riêng nàng với ta. Hắn là chiến thần, là người dũng trí mưu lược trên chiến trường, là người được người đời sùng bái nhưng hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường dù có cường đại đến đâu, có quyền lực đến đâu, có cao ngạo cách mấy thì khi ông trời đã cho hắn được gặp nàng, đã cho hắn được nếm trải được hương vị của sự hạnh phúc vui vẻ khi ở bên cạnh nàng thì không gì đau khổ bằng việc đánh mất nàng, đánh mất sự tin tưởng từ nàng.
Dạ Trọng Hoa chỉ cảm thấy trước ngực chợt đau thắt từng cơn, hắn cười lạnh khẽ thì thầm. Vũ nhi, nàng đang ở đâu? Thật sự, nàng không cần ta nữa sao?!
Lễ yến tiệc đại thọ lần thứ năm mươi của Hoàng thượng cũng đã được tổ chức, hoàng cung từng góc ngách đều được trang trí nhiều đèn lồng đầy màu sắc, những bông hoa giấy hay những mảnh giấy hình thoi hồng được viết lên trên chữ “ Thọ” bằng kim phấn, trên đỉnh đầu tất cả đều được đính thêm vài viên lưu ly kim sắc trông vô cùng nổi bật lấp lánh, hai bên đường cứ cách khoảng một đoạn sẽ có một tên thị vệ đứng canh ở đó.
Chính giữa đại sảnh chính là vị trí ngồi của hoàng thượng, hoàng thượng còn chưa có ngồi, thì ghế bên cạnh một dáng vẻ đoan trang đang ngồi đó không ai khác chính là vị hoàng hậu nương nương. Tuy rằng nàng vẫn còn đang trong lệnh cấm túc không được bước ra khỏi phòng, nhưng hôm nay là ngày vui của hoàng thượng cho nên nàng cũng được phép có mặt với tư cách là hoàng hậu. Nàng mặc hoàng phục màu đỏ chói, trên đầu đội mũ phượng lộng lẫy cầu kỳ, đôi mắt mặt kia không giấu nổi được sự sung sướng vui mừng, mười đầu ngón tay khảy nhẹ trên ghế, môi son đỏ đậm, đã nhiều ngày qua tâm tình của nàng vô cùng tốt.
Chỉ cần mắt của Dạ Trọng Hoa vẫn chưa được chữa khỏi thì con trai của nàng sẽ danh chính ngôn thuận trở thành thái tử!
Ghế ngồi bên trái chính là vị trí của các vị hoàng tử, là nhị hoàng tử Dạ Trọng Hoa, tam hoàng tử Dạ Phi Ly, tứ hoàng tử Dạ Phi Hi, ngũ hoàng tử Dạ Phi khanh, lục hoàng tử Dạ Phi Thịnh, phía bên phải là các vị công chúa, ngay cả đứa con gái Dạ Nhiêu đang bị cấm túc đều đến đây. Dạ Trọng Hoa lạnh nhạt ngồi ở một bên, ngón tay thon dài cầm chén trà đưa lên miệng tao nhã nhấp một ngụm, sau đó cũng không có phản ứng gì.
Người tham gia yến tiệc đến cũng đã đông đủ, âm thanh dứt khoát của công công vang vọng: “Hoàng thượng giá lâm...”Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đứng dậy hành lễ “Bái kiến hoàng thượng!”
Vừa dứt lời, hoàng thượng một thân long bào kim sắc xuất hiện, hơn nữa hôm nay là ngày vui, ngày trọng đại nên mặt trước long bào rồng càng uy nghi, khoác tay bên cạnh hắn chính là Thượng Quan Ninh Vận đang được hoàng thượng vô cùng sủng ái, hoàng hậu nhìn thấy An phi tiến vào trong lòng cười lạnh! “Hôm nay là lễ mừng thọ của trẫm, quân thần các vị ái khanh không cần phải câu nệ!”
“Tạ hoàng thượng!”
Hoàng thượng nhìn về phía công công ra hiệu, công công liền khom lưng hành lễ sau đố hướng về phía mọi người nói “Bữa tiệc bắt đầu!”
Tiếng hô vừa dứt thì ngay lập tức dàn tấu nhạc nổi lên.
Dạ Ngu Phi cầm chén rượu lên, đứng dậy hướng về phía hoàng thượng nói: “Nhi thần chúc phụ hoàng phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”
Nói xong liền giơ chén lên uống một hơi cạn sạch. Dạ Ngu Phi buông chén rượu trong tay ra, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, lần này Ngu Phi từ Tây Vực trở về có mang về Thánh quả tuyết liên, đặc biệt đem nó tặng phụ hoàng.”
Hoàng thượng trên mặt ý cười càng đậm nói: “Tốt tốt, Ngu Phi thật có tâm.”
Dạ Ngu Phi gọi người đem thánh quả tuyết liên dâng lên, mọi người ngay lập tức tập trung ánh mắt nhìn về gốc cây tuyết liên trắng kia, không khỏi kinh ngạc hô lên.
Đây là thánh quả Tuyết liên ở biên giới tây Vực, bình thường không một ai có thể bắt gặp được loại cây này chứ đừng nói là sở hữu được nó. Nghe nói ăn được thánh quả tuyết liên này có thể kéo dài được tuổi thọ, tăng cường sức khỏe rất tốt.
Hoàng thượng nhìn thánh quả Tuyết Liên kia trên bàn, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Những vị công chúa còn lại cũng thế, đều dâng lễ vật của chính mình nào là, nghiên mực danh gia, trân quý phỉ thúy. Trong đó món lễ vật thúy ngọc phỉ thúy kia do tứ công chúa dâng lên trông quý giá là vậy, nhưng ở trong mắt hoàng thượng cũng chỉ đơn giản là một viên phỉ thúy bình thường mà thôi, tứ công chúa lần trước làm xấu mặt trước mặt bao người nay hoàng thượng vẫn dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn nàng không chút thay đổi.
Sau khi các vị công chúa dâng xong lễ vật đến phiên các hoàng tử, người đầu tiên làm việc đó chính là Dạ Trọng Hoa. Nhưng không ngờ hoàng thượng lại đưa mắt nhìn về phía ngũ hoàng tử nói: “Phi Khanh, nghe nói ngươi có rất nhiều món bảo vật vô cùng thú vị đem đến nhiều ngạc nhiên cho mọi người, vậy hôm nay ngươi đã chuẩn bị gì cho ta?”
Dạ Phi khanh đứng dậy, trên mặt ôn nhuận cười: “Phụ hoàng, hôm nay là sinh thần của phụ hoàng, Phi Khanh đương nhiên phải chuẩn bị một món quà thật đặc biệt rồi.” Nói xong liền vẫy tay về phía tùy tùng của mình sau đó tiếp tục nói: “Hôm trước Phi khanh có gặp được một vị bằng hữu giới thiệu cho nhi thần Thanh Minh thượng hà đồ ( Bức tranh vẽ cảnh bên sông trong tiết thanh minh), và nhân dịp đặc biệt thế này nhi thần dâng bức tranh quý này cho phụ hoàng.”
Nói xong một tên tùy tùng liền đem bức tranh đó trình lên hoàng thượng. Hoàng thượng vẻ mặt vui mừng không thôi. Bức tranh này được xưng là “Trung Hoa đệ nhất tuyệt phẩm”, là văn vật quý giá hiếm gặp chỉ có một không có hai, hắn không ngờ Dạ Phi khanh lại có tâm như thế.Nghĩ xong liền nhìn Dạ Phi khanh hài lòng gật gật đầu, nói: “Vẫn là Phi Khanh hiểu trẫm.”
Dạ Phi Khanh nói: “Đó đương nhiên là bổn phận của nhi thần, thế nhưng việc này cũng phải cảm ơn đến Tứ hoàng huynh vì đã chỉ dẫn cho Phi Khanh.”
Hoàng thượng nghe vậy quay đầu nhìn Dạ Phi Hi đang ngồi một bên, nói: “Vậy sao? Làm thế nào Phi Hi biết được trẫm thích thứ này?”
Dạ Phi Hi vốn ắc mặt âm trầm sau đó nghe được Dạ Phi Khanh có nhắc đến tên mình lúc này sắc mặt cũng dịu lại đi chút ít, nghe được câu hỏi của hoàng thượng, hắn liền đứng dậy trả lời: “Phụ hoàng đã từng vô tình nhắc qua Phi Hi chỉ là trùng hợp nghe được nên ghi nhớ kỹ trong lòng.”
Hoàng thượng nhìn Dạ Phi Hi tỏ ý cực kỳ vừa lòng, Dạ Phi Hi nói tiếp: “Phi Hi gần đây có biết đến một loại vải gấm kim thiền, không biết phụ hoàng có thích hay không.”
Vừa dứt lời thì vị hoàng hậu ngồi bên cạnh hoàng thượng kia lập tức đáp trả thêm mắm thêm muối lấy lòng: “Nghe nói loại vải gấm kim thiền này vô cùng trân quý, mùa hè may thành xiêm y mặc mát vô cùng, mùa đông thì lại có khả năng làm ấm cơ thể, là một loại vải khó kiếm trên đời a!”
Hoàng thượng vươn tay sờ chất liệu vải trước mặt mình, hắn chỉ cảm thấy tơ lụa mềm mại truyền vào xúc giác nơi bàn tay hắn, lạnh lẽo tận xương, sớm nghe nói loài kim thiền này là loại trăm năm mới có thể phun tơ, một con kim thiền cực nhỏ như vậy chỉ nhả tơ được một lần không có lần hai, cho nên nếu muốn may thành vải vóc dày thế này thì quả thực vô cùng khó và hiếm. Có thể thấy được lễ vật của Dạ Phi Hi trình lên quý báu đến mức nào.
Hoàng thượng trong lòng lại thêm tán thưởng Dạ Phi Hi tỏ ý rất vừa lòng.
Tam hoàng tử thấy vậy liền khó chịu tố cáo đứng dậy nói: “Món lễ vật này Tam hoàng huynh còn chưa kịp ra tay, Tứ đệ đã nhanh chóng đoạt được nó rồi sao?”
Dạ Phi Hi trong mắt liền hiểu được sự thất thố của mình nhưng vẫn thản nhiên nói: “Phi Hi cũng chỉ là trùng hợp thấy thôi không phải có ý tứ như Tam hoàng huynh nghĩ.”
Hoàng thượng cười nói: “Chỉ cần các ngươi có lòng là được rồi, trẫm đều thích.”
Dạ Phi Ly cũng không nói gì liền phất tay về phía tùy tùng sau đó liền khách khí bê lên một chiếc bình phong lớn bên trong có một bức họa vô cùng đẹp mắt. Mọi người nhìn thấy món lễ vật này căn bản không có gì đặc biệt. Đang nghĩ tới, thì liền bắt gặp đám tùy tùng vừa rồi trở lại mang theo một chậu nước ngọc đặt ở trước tấm bình phong, nhẹ nhàng đổ hết lên tấm bình phong cho đến khi toàn bộ ướt nhẹp mới thôi.
Mọi người tò mò nhìn mọi động tác của bọn họ, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào chính giữa bức bình phong.
Chỉ thấy bức tranh sơn thủy ban đầu từ từ rút đi mà thay vào đó chính là bản đồ biên giới Tây Lăng quốc hiện ra, mỗi một tấc đất ngọn cây đều được thể hiện rất rõ, ở bên cạnh biên bên trái còn có đề bốn chữ: Quốc thái dân an.
Hoàng thượng đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi đến trước tấm bình phong kia quan sát cẩn thận rồi mới nói: “Vật này ngươi có được từ đâu?”Dạ Phi Ly tiến lên từng bước nói: “Nhi thần tình cờ gặp được một vị đạo sĩ ẩn trên núi có được món đồ này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nên đã mua lại nó dâng tặng phụ hoàng.”
Hoàng thượng nghe vậy liên tục gật đầu, nói: “Rất tốt rất tốt.”
Dạ Phi Bạch không có lên tiếng cũng không có tiến lên dâng tặng lễ vật, hoàng thượng cũng không có ý làm khó hắn vì đây là nhi tử mà hắn yêu thương nhất, nay hai mắt lại mù, hắn nghĩ con trai hắn chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ sở. Hắn ngồi lẳng lặng ở đó dường như không muốn bị người khác quấy rầy, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Mọi người sau khi dâng lễ vật xong, lễ mừng thọ chính thức bắt đầu, các tiết mục được biểu diễn đối diện trên đài theo thứ tự bắt đầu.
Vài vị hoàng tử công chúa đều tự tán gẫu với nhau, đang náo nhiệt một hồi chợt nghe âm thanh “tinh” vang lên.
Mọi người theo thanh âm vừa nghe nhìn lại thì thấy đối diện trên đài kia có một vị nữ tử với y phục màu đỏ chói ngồi bên đàn tranh, chậm rãi đàn tấu. Tiếng đàn nhẹ nhàng từ tốn đánh thẳng vào nội tâm của người nghe, như một cô gái ngây thơ đang nô đùa bên dòng suối vừa nhẹ nhàng nhưng rất khoan khoái.
Tiếng đàn đột nhiên thay đổi, giống như cô gái đang nở rộ.
Mọi người nhìn chằm chằm vào vị nữ tử trên đài, dung nhan xinh đẹp kiều diễm, da trắng nõn nà. Hàng mi cong dài như hàng lá liễu đầu thu, hai gò má đỏ hồng cùng với đôi môi đỏ mọng trông thật quyến rũ. Vừa có nét thuần khiết trong sáng nhưng cũng vừa quyến rũ mị hoặc, hai kiểu hình thái mâu thuẫn này khi nàng kết hợp lại với nhau thì càng làm tăng thêm phần mờ ảo lung linh tỏa sáng trên người nàng. Mọi người bị tiếng đàn hấp dẫn, cũng không ngờ tiếng đàn này đột nhiên chuyển tông đến cao trào. Trên đài nữ tử đứng lên, từ trong tay áo rút ra hai dải ruy băng màu đỏ, sau đó phi thân lên giữa đài dùng hai dải ruy bằng đó khảy đàn, mọi người trong lòng đều thầm thán phục. Nàng nâng tay lên để lộ ra vòng tay hồng ngọc màu son, ngón tay thon dài khẽ đung đưa theo nhịp.
Vị nữ tử ở vũ đài vung tay nhẹ nhàng như một con bướm, dải ruy băng trong tay dài cứ như vậy vung theo nhịp chậm rãi, tiếng đàn đã không còn cao trào mạnh mẽ như lúc nãy từ từ nhẹ nhàng dịu đi. Kỹ thuật nhảy của vị nữ tử này cũng vô cùng nổi bật vừa nhu nhược vừa xinh đẹp, chỉ cần liếc mắt qua thôi đã khiến cho lòng người không khỏi chấn động run lên. Nữ tử chậm rãi quỳ xuống mặt đất, hai dải ruy băng trong tay nhẹ nhàng đập vào huyền cầm, cuối cùng một tiếng vọng vang lên rõ to trong không khí.
Một khúc chấm dứt, mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã thấy vị nữ tử đó chậm rãi đi đến giữa sảnh, sau đó nhẹ nhàng cúi người nói: “Tiểu nữ tham kiến hoàng thượng.”
Giọng nói của nàng mềm mại làm xốn xao lòng người: “Tiểu nữ Trình Cẩm, cung chúc hoàng thượng *Tuế tự canh tân thiên thọ khảo,giang sơn cạnh tú hiển anh tài!”
*(Năm dần đổi mới, tăng tuổi thọ, núi sông đua đẹp, rõ anh tài)!”
“Tiểu nữ thay mặt nhị hoàng tử tặng lễ vật này cho hoàng thượng, không biết hoàng thượng có thích hay không?””Tốt, Tốt, Tốt!” Hoàng thượng không khỏi vỗ tay, “Trẫm rất thích.”
Trình Cẩm biết hôm nay là đại thọ của hoàng thượng nên mới sáng sớm đã nhờ vả phụ thân mình giúp nàng an bài trước một chút, nàng nhất định phải nhân cơ hội này nhận được sự yêu thích của hoàng thượng, sau đó sẽ ban hôn cho nàng cùng với Dạ Trọng Hoa, ngay cả lúc này Dạ Trọng Hoa có hận nàng thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ngang nhiên công khai hành hung với nàng, trong lòng không khỏi bội phục chính mình. “À? Thì ra là con gái của Trình tướng quân, Trình Cẩm? Cẩm nhi bây giờ đã lớn thế này rồi sao?” Hoàng thượng trên mặt mang theo vui sướng thần sắc, Trình Cẩm cười e thẹn đáp: “Tiểu nữ cũng đã lâu chưa gặp mặt hoàng thượng.”
Hoàng hậu cũng vui vẻ nhìn Trình Cẩm nở nụ cười, mở miệng nói: “Lại đây, để bản cung nhìn kỹ Cẩm nhi một chút xem nào.”
Trình Cẩm khẽ cúi người từ tốn đi đến bên cạnh hoàng hậu. Dạ Trọng Hoa trong tay cầm chén đã nhanh chóng bị bóp nát, loại nữ nhân chết tiệt này! Không những hại chết Vũ nhi bây giờ lại còn dám chủ động đến đây đứng trước mặt hắn! Nhưng hôm nay vì là bữa tiệc mừng đại thọ của hoàng thượng, cho nên vẫn cố gắng kiềm chế cảm giác muốn lăng trì cô ta! Hắn ngực không khống chế được phập phồng. Nhưng vào lúc này, hoàng hậu đột nhiên nhìn về phía hắn cười nói: “Phi Bạch, Cẩm nhi hôm nay đường xa đến, ngươi không tiếp đón nàng sao? Cẩm nhi chẳng phải từ nhỏ đã là bạn tâm giao của ngươi sao!” Trình Cẩm ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Dạ Trọng Hoa, ánh mắt lạnh như băng, mang theo tia sát ý nồng đậm. Mặc dù thời gian cũng đã qua lâu như vậy nhưng hận thù trong huynh ấy vẫn chưa một chút nào quên đi sao...vẫn còn muốn giết mình sao. Trình Cẩm không khỏi cảm thấy lạnh người, bất giác co rúm lại cúi đầu trốn phía sau hoàng hậu.
Hoàng hậu quay đầu nhìn Trình Cẩm, tiếp tục nói: “Cẩm nhi tài năng dung mạo đều không tệ, lại từng là bạn thanh mai trúc mã với Phi Bạch mà nay Vũ nhi đã mất...”
Nàng chưa kịp chấm dứt câu nói của mình, Dạ Diêu, Dạ Tiểu Ngọc, Dạ Tiểu Đàn, Hiền phi, Tam hoàng phi từng là những người vô cùng yêu mến ngưỡng mộ Âu Dương Vũ, ánh mắt đều đỏ lên trừng mắt nhìn hoàng hậu.
Dạ Trọng Hoa không nói được một lời, ánh mắt lạnh lùng, “Răng rắc” một tiếng, chén rượu trong tay bị hắn bóp nát, mảnh nhỏ sâu đâm vào lòng bàn tay hắn, máu tươi theo khe hở chảy ra, hắn dường như lúc này không nhận ra việc mình vừa làm, cũng không cảm nhận được đau đớn, đôi mắt lãnh khốc lạnh lùng kia quét qua vị hoàng hậu đang tỏ vẻ mặt đắc ý kia.
Một lúc lâu sau, Dạ Nhiêu đột nhiên lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Trình Cẩm, trên gương mặt tươi cười kia càng lúc càng thâm trầm, nàng oán hận giật phăng chuỗi ngọc trai trên tay mình, giơ tay vẫy Trình Cẩm: “Cẩm nhi muội muội, muội lại đây.” Một mình vào hoàng cung chỉ quen thuộc với vùng xứ lạnh nơi phương Bắc, nay cũng muốn nhân dịp này kết thân với một vài vị công chúa trong hoàng thất, nghe Dạ Nhiêu vẫy tay về phía nàng gọi tên nàng liền nhanh chóng đi tới.
Không ngờ được, nàng vừa mới đi được vài bước, dưới chân mấy viên ngọc trai vương vãi nàng không chút phòng bị vấp phải cả người từ từ ngả về phía trước té xuống đất.
Phanh một tiếng!
Nàng té bịch xuống đất, nàng ở trước mặt mọi người bị bêu xấu bôi nhọ! Hai má của nàng lập tức nóng rần lên!
Dạ Nhiêu vẫn thản nhiên nhìn nàng như chưa có chuyện gì xảy ra, trên mặt bày ra điệu bộ thân thiết: “Cẩm nhi muội muội sao lại bất cẩn như thế a.”
Nói xong Dạ Nhiêu đứng dậy ngỏ ý muốn nâng Trình Cẩm đứng dậy thì đột nhiên a một tiếng: “Máu! Cẩm nhi muội muội, muội bị thương ở đâu sao?”
Vừa rồi ngã xuống, Trình Cẩm chỉ cảm thấy bụng mình nhói lên từng cơn rất đau, sắc mặt của nàng tái nhợt, nói không ra lời.
Dạ Nhiêu nhất thời suy tư, đột nhiên phát hiện ra được gì, kinh ngạc hô to lên: “Chẳng lẽ là sảy thai?”
P/s: Ulala...Dạ ca đau khổ là thế a..vậy Vũ nhi giờ ở đâu a...Mai có chương mới nha các tềnh êu...
Chị em nghe bài Cuồng Dã Tưởng Hương để thêm hiểu được tâm trạng của Dạ Trọng Hoa a...
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
11 chương
129 chương
20 chương
236 chương
89 chương