Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 114
“Trình Cẩm, ngươi lăn ra đây cho ta!” Dạ Trọng Hoa tay cầm trường kiếm ngang nhiên xông vào Trình gia. Bây giờ hắn không thèm quan tâm đến cái ân nhân cứu mạng gì gì đó của cô ta, cái gì mà Trình phu nhân xem hắn như con ruột của mình, hắn lúc này chỉ quan tâm một điều đó là Trình Cẩm cô ta dám động đến Vũ nhi của hắn! Trình tướng quân vốn ngồi ở trong nhà chơi cờ, nghe được tiếng quát đầy giận dữ của Dạ Trọng Hoa, liền vội vội vàng vàng đứng dậy đi ra. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, hắn không khỏi cả kinh, hoảng sợ.
Hắn nhìn thấy Dạ Trọng Hoa tay cầm trường kiếm tiêu sái xông vào, sắc mặt thô bạo, trong mắt dường như đỏ rực lên như ngọn lửa. Trình tướng quân sợ đến mất mật đỡ lấy hắn, hỏi: “Phi Bạch, con làm sao vậy?”
“Muốn biết thì đi hỏi con gái ông đã làm những chuyện gì!” Dạ Trọng Hoa âm thanh lạnh lùng nói.
Trình tướng quân không biết chuyện gì, liền hỏi nói: “Cẩm nhi đã gây ra chuyện gì sao?”
“Cô ta dám phái người ám sát Vũ nhi, bây giờ Vũ nhi sống chết còn chưa rõ, bổn vương hôm nay đến đây bắt cô ta phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình!” Dạ Trọng Hoa ánh mắt ngoan lệ, lên tiếng nói với đám hộ vệ phía sau “Lục soát cho bổn vương!”
“Vương gia, có phải đã hiểu lầm chuyện gì rồi không, Cẩm nhi nhà ta sao lại có thể làm ra những chuyện như thế này?” Trình tướng quân cũng biết sự việc ngày một nghiêm trọng, nếu không phải vì có gia tình với Dạ Trọng Hoa thì bây giờ hắn biết mạng của hắn cũng không còn. Dạ Trọng Hoa lạnh lùng cười, khóe môi hắn cong lên ý cười đầy thị huyết.
Trình tướng quân tiếp tục nói: “Cẩm nhi hôm nay không có ở nhà!”
Dạ Trọng Hoa một chút cũng không thèm để ý, vững chải, hiên ngang đứng đó phất tay về phía thị vệ. Ngay lập tức đám thị vệ sau lưng hắn như được lên dây cót nhất tề dũng mãnh đi vào phủ, sau một khắc lục soát một tên thị vệ liền quỳ xuống trước mặt Dạ Trọng Hoa báo cáo: “Bẩm vương gia, không tìm được Trình Cẩm!”
Trình tướng quân trong lòng cũng sốt ruột không thôi, lên tiếng nói: “Ôi, vương gia a, con gái ta thực sự không có ở đây.”
Dạ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Cô ta đi đâu?”
“Chữa bệnh, chữa bệnh.” Trình tướng quân mặc dù không tin Trình Cẩm lại có thể gây ra chuyện động trời này, nhưng nhìn thấy sắc mặt rất không ổn cùng thị huyết của Dạ Trọng Hoa, thậm chí còn lao vào phủ của hắn, dù hắn có khăng khăng không tin thì cũng buộc phải tin chuyện đó là thật.
Chỉ có điều Trình Cẩm dù sao cũng là con gái ruột của hắn, hắn nào có thể chỉ đường dẫn lối chỗ của con gái mình cho Dạ Trọng Hoa biết.
“Cho dù là ở đâu, bổn vương cũng sẽ bày ra thiên la địa võng đào cho bằng được cô ta, đền mạng cho Vũ nhi!”
Trình tướng quân thấy Dạ Trọng Hoa đã rời đi, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.Liền bình tĩnh suy nghĩ, lập tức chạy đến thư phòng, lấy giấy bút viết một phong thư gửi cho Trình Cẩm, trong thư nói rõ việc Dạ Trọng Hoa đã bây giờ đang bày ra thiên la địa võng nhằm muốn giết nàng, bất luận thế nào cũng phải nhanh chóng chạy trốn ở nơi nào đó thật xa đừng để rơi vào tay của Dạ Trọng Hoa. Viết xong hắn liền đem phong thư đó cột vào chân dưới của bồ câu đưa tin sau đó thả bay đi.Trình tướng quân đưa mắt nhìn bồ câu bay đi không khỏi thở dài. Trình Cẩm từ nhỏ đã muốn được trở thành Ninh vương phi, hắn biết điều đó. Nhưng hắn không ngờ chỉ vì sự ganh ghét và lòng đố kỵ đã khiến cho con gái hắn từ một người luôn luôn ôn nhu lương thiện trở thành một người tâm địa độc ác ích kỷ đến vậy, thậm chí còn làm ra những chuyện hồ đồ không thể chấp nhận được. Hôm nay đích thân Dạ Trọng Hoa xông vào phủ hắn một cách hùng hổ tức giận như vậy, nếu không phải vì Trình Cẩm không có nhà thì chỉ sợ vài phút sau đó hắn sẽ phải đứng trơ mắt đó nhìn con gái hắn nằm trên vũng máu tươi.
Nghĩ đến việc đó sẽ xảy ra, Trình tướng quân trên mặt đổ mồ hôi lạnh, chân dường như run lẩy bẩy đứng không vững.
Lại nói Dạ Trọng Hoa sai ám vệ tập trung lực lượng bắt sống Trình Cẩm đem về trình diện hắn nhưng vẫn không tìm ra tung tích vì nàng ta đang ở trên núi nơi có một vị thiên tài thần y ẩn cư ở đó chữa trị khuôn mặt cho nàng. Vị thần y nhìn Trình Cẩm vẻ mặt đỏ ứng với những nốt mẩn đỏ trông thật ghê sợ, cảm thấy vô cùng hứng thú, hắn tinh tế quan sát nghiên cứu: “Ai nha, đây quả đúng là một trong những kiệt tác xuất sắc nhất mà ta từng thấy, cô xem những nốt mẩn đỏ này xem không to không nhỏ, kích cỡ đều bằng nhau. Nếu như không có mủ dày đặc thế này thì quả thật là đáng yêu nha.”
“ Còn nữa, hai vết thương trên hai vai của cô nương quả thực càng đẹp mắt hơn, ta thật sự ngưỡng mộ vị nào đã tặng món quà này cho cô nương a. Trước hết ta sẽ băng bó vết thương do cung tên gây ra này cho cô nương còn về phần độc kia đợi ta xem xét thêm chút nữa sẽ đưa ra kết luận cùng phương thuốc cụ thể”
Nơi ở của vị thần y này vô cùng hẻo lánh, gần như không có người lui tới, cho nên người bình thường căn bản đều không thể tìm được hắn.
Trình Cẩm phía khi xưa đã từng có một chút quen biết hắn nên mới đến đây nhờ vả hắn chữa trị.
Sau khi băng bó ổn thỏa xong vết thương nơi hai vai. Hắn bắt đầu ngâm cứu vết thương trên mặt nàng, càng quan sát hắn lại càng cảm thấy hứng thú với loại độc phát tác trên mặt Trình Cẩm: “Loại độc dược này quả thật kỳ lạ, không biết Trình cô nương vì sao lại có thể trúng loại độc này?” Trình Cẩm bị chọc giận đến muốn hộc máu, dung nhan nàng gần như bị hủy, mà tên thần y khốn kiếp này không những không nhanh chóng tìm ra phương pháp chữa trị lại còn ngồi đó ca tụng độc này độc nọ, không khỏi giận dữ: “Ngươi rốt cuộc có chữa trị hay không hả? Nếu như ngươi có thể chữa lành lấy lại dung nhan lại ban đầu cho bổn cô nương, ngươi đương nhiên sẽ được bổn cô nương trọng thưởng hậu hĩnh.” Trình Cẩm vì lúc này mặt bị hủy, cho nên hai tay cũng không thể động, trên người còn có một vài vết thương nhỏ, từng vết thương nhỏ đó dần dần lan sang cả người nàng, trong lòng thầm mắng bản thân mình bất lực. Vì khi trước Trình Cẩm lại vì duyên số gặp được tên thần y này đang bị thương nên đã ra tay cứu hắn,thỉnh thoảng lại giúp đỡ cuộc sống của hắn bằng việc ban cho hắn rất nhiều vàng bạc lụa là. Nên thấy nàng nói vậy, tên thần y kia cũng không mở miệng so đo, cầm lọ thuốc lên bôi loạn xa lên mặt nàng, đem vết thương rửa sạch sau đó buộc băng lại. Lúc này mới hoàn tất xong việc chữa trị.Trình Cẩm nhìn thấy vết thương đang bị bó băng dày, trắng kia chỉ còn lộ hai con mắt, không khỏi căm giận.
Vào lúc này từ bên cửa sổ có một con chim bồ câu bay vào, trên chân có buộc thêm tờ phong thư. Trình Cẩm vì hai tay không thể nhấc lên được, nên vị thần y kia liền giơ tay lên lấy phong thư từ trên chân bồ câu kia, mở ra nhìn xem nội dung trong thư, liền ngẩng đầu quan sát Trình Cẩm, bày ra bộ mặt trêu tức, nói: “Trình cô nương hình như gặp phải phiền phức rồi.”
Tên thần y kia đem phong thư đã mở ra đưa đến trước mắt Trình Cẩm, Trình Cẩm cúi đầu xuống xem, mặt mày không khỏi biến sắc, mắt trợn tròn lên. Dạ Trọng Hoa thật sự hận nàng đến như vậy sao, huynh ấy chỉ vì một con tiện nhân Âu Dương Vũ kia mà hận nàng đến mức muốn tìm bằng được nàng để giết trả thù cho vương phi của huynh ấy sao!
Trình Cẩm tuy trong lòng khó chịu vô cùng nhưng việc chữa trị lấy lại nhan sắc trước đây của mình là quan trọng nhất.
Nửa tháng sau khi được vị thần y này chữa độc cùng vết thương hai bả vai. Cũng may vị thần y này y thuật cao siêu, hầu như vết thương trên mặt, bọc mủ đều đã dần dần trị khỏi. Nay mẫn đỏ cùng mụn mủ trên mặt Trình Cẩm đã gần như tiêu tan, chỉ có điều những vết sẹo lồi lõm kia vẫn không cách nào phai mờ đi, nhưng Trình Cẩm hầu như cũng rất hài lòng với diện mạo lúc này của mình.
Vị Thần y thấy nàng vết thương trên mặt đã hầu như hoàn toàn ổn, không muốn giữ nàng ở đây lâu liền phái người đưa nàng về.
Trình Cẩm trên đường trở về, vốn tâm tình vô cùng tốt, lại đột nhiên nhớ tới nội dung bên trong phong thư mà phụ thân đã gửi tới! Nàng cho đến tận bây giờ vẫn không thể tin Dạ Trọng Hoa huynh ấy lại có thể đối xử như vậy với nàng, nàng nghĩ huynh ấy bây giờ chỉ đơn giản là muốn hù dọa nàng!
Nhưng nghĩ lại, Dạ Trọng Hoa huynh ấy lại tức giận đến mức phải bày thiên la địa võng hòng muốn giết nàng cho nên trong khoảng thời gian này nàng phải tìm mọi cách tránh gặp mặt huynh ấy để khỏi phải chọc giận Nhị ca. Nghĩ như vậy, Trình Cẩm không dám đi trở về trên con đường cũ, bẻ ngoặt hướng đi vào con đường nhỏ.
Trình Cẩm một tay che che mặt mình khó khăn bước đi vào con đường nhỏ quanh co rậm rạp với hai bên đường toàn là cỏ dại, bùn bẩn dính hết cả vào người nàng. Trình Cẩm đi vô cùng gian nan.
Mới đi được một nửa, Trình Cẩm cúi đầu xuống cẩn thận nhìn dưới chân mình thì đập vào mắt nàng chính là hai chiếc giày rơm khô.
Trình Cẩm ngẩng đầu lên thì mắt thấy hai tên nam nhân thân thể cường tráng đang ngang nhiên chắn đường đi của nàng, một tên trong đó bày ra bộ mặt thèm khát đến nhỏ dãi nhìn Trình Cẩm: “Chỗ hẻo lánh như thế này lại xuất hiện một tiểu cô nương sao, lại đây để ta nếm thử xem mùi vị thế nào a.” Trình Cẩm nhìn thấy hai tên nam nhân trước mặt mình là loại người không đứng đắn, trong lòng chợt hoảng hốt, hay là nàng gặp phải bọn cướp? Hai tên nam nhân trước mặt với diện mạo đáng khinh bỉ kia, trên mặt mang theo ý cười vui sướng trông rất hạ lưu. Trong đó một tên bắt gặp được vẻ mặt hoảng sợ của Trình Cẩm trong lòng vô cùng đắc ý, trực tiếp đi lên bắt lấy tay Trình Cẩm.Trình Cẩm lúc này mới giật mình phản ứng lại, cố gắng giãy dụa kêu to: “Ngươi tránh ra, ngươi tránh ra cho ta!”
“Ta là con gái của Trình tướng quân, ai dám động tay động chân với ta coi chừng cái mạng nhỏ nhà ngươi, ngươi dám làm càn!” Trình Cẩm lúc trước cũng là người có chút võ công nhưng kể từ lần nàng bị tập kích kia, bị thương hai vai mặc dù đã được chữa khỏi thế nhưng vẫn chưa thể dùng kiếm được. Về chuyện này nàng cũng không nghĩ nó là một bất lợi, nhưng hôm nay nàng quả thực hối hận với ý nghĩ đó của mình, một chút kháng cự nàng cũng không làm được. “Cô bảo cô là con gái của Trình tướng quân sao, ha ha, vậy ta chính là con trai của Trình tướng quân đây. Con gái của Trình tướng là đệ nhất mỹ nữ phương Bắc nào có phải là cái loại người quái dị như cô.” Tuy nói mặt của Trình Cẩm đã được chữa khỏi nhưng những vết sẹo vết thâm trên mặt thì vẫn không biến mất.
Nói xong hắn liền một giật lấy bộ y phục của Trình Cẩm, dùng sức xé rách, bộ y phục cứ như thế mà rơi rớt từng mảnh. Trên thân Trình Cẩm lúc này chỉ còn lại một chiếc yếm đỏ, hai bả vai, xương quai hàm đều lộ hết ra bên ngoài không thể che đậy được nữa. Hai người vừa nhìn thấy yếm đỏ lên xuống phập phồng kia liền nuốt nước bọt ừng ực, đáy mắt nhất thời dục vọng tăng cao.
Trình Cẩm trong lòng sợ hãi đến cực điểm, thất thanh hô to: “Buông tay, buông tay a, cứu mạng cứu mạng a!”
Hai người nghe thấy âm thanh kêu to của Trình Cẩm liền cầm đống y phục bị xe rách kia nhét vào miệng Trình Cẩm, ngay lập tức tiếng thét chói tai đó liền biến thành tiếng nức nở.
“Tiểu nương tử, nàng đừng la như vậy, cùng các ca ca đây hưởng thụ đi, bọn ta cam đoan với nàng có thể giúp nàng biết được cảm giác dục tiên dục tử là như thế nào!”Một tên nam nhân dáng người thấp bé đặt hết mắt mình lên người Trình Cẩm với cái nhìn đáng khinh
“Còn chờ gì nữa, cùng tiến lên đi! Ha ha ha.” Hai nam nhân kia dùng những ngữ hạ lưu rót vào tai Trình Cẩm, Trình Cẩm lúc này trong lòng vừa thẹn vừa nhục vừa lo sợ, mà ngay cả một chút biện pháp thoát khỏi móng vuốt của hai tên này cũng không có.
Trình Cẩm vô vọng lắc đầu dữ dội, thế nhưng nào có thể chống cự lại với sức lực hung mãnh của hai tên kia liền ngay lập tức bị đè ngã vào bụi cỏ bên đường.
Trình Cẩm đột nhiên cảm thấy trên người chợt lạnh, hai ánh mắt nào đó đặt trên người nàng nóng rực lên. Trình Cẩm cúi đầu xuống thì thấy ngay cả vật che đậy cuối cùng trên người mình cũng bị giật xuống, tiếng cười đầy dâm đãng của hai tên kia không ngừng vang lên bên tai nàng, Trình Cẩm tuyệt vọng nhắm hai mắt. “Ca ca, huynh xem cô gái này da thịt trắng nõn nà láng mịn, nói như vậy cô ta cũng đáng không ít tiền đâu!” Tên kia cũng khanh khách cười: “Vậy đem cô ta bán cho kỹ viện đi, với số bạc đó cũng đủ cho huynh đệ chúng ta ăn sung mặc sướng dài dài.” Hai người nhìn nhau cười, thật sự hôm nay bọn họ câu được một con cá lớn a.
Trình Cẩm một thân bẩn thỉu khẽ nhắm mắt lại, tóc tai đều nhiễm mùi bùn bẩn cùng với hơi thở ghê tởm của hai tên vô sỉ kia. Âu Dương Vũ, tất cả lỗi đều do ngươi, đều tại ngươi nên ta mới lâm vào cảnh khốn cùng thế này! Thời gian thấm thoát trôi qua đã nửa tháng thế nhưng Âu Dương Vũ mất tích đã lâu vẫn chưa tìm thấy. Thậm chí cả Trình Cẩm cư nhiên cũng mất tích! Người nhà Trình gia lúc trước không nguyện ý để cho Dạ Trọng Hoa tìm ra được Trình Cẩm, nhưng hôm nay vì không tìm được Trình Cẩm trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương lo lắng, hay là đã bị Dạ Trọng Hoa sát hại?
Cả Trình gia lẫn Dạ Trọng Hoa dù đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Trình Cẩm, chỉ vì bọn họ đều bỏ qua một chỗ: Thanh lâu.
Biểu ca của Trình gia - Trình Nguyên là kiểu người thích những nơi vui đùa hội họp. Cứ mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ cùng với vài vị bằng hữu đi đến Thanh lâu thư giản, ngồi uống vài chén rượu.
Vừa bước vào Thanh lâu thì đã bị Tú bà chạy đến kéo lên lầu hai, bà ta bảo hôm nay có màn biểu diễn đầu tiên vừa hấp dẫn vừa thú vị của vị Yên Chi cô nương, nghe nói rất phấn khích.
Đám người của Trình nguyên một bên uống rượu một bên chờ Yên nhi cô nương xuất hiện, ánh mắt Trình Nguyên thi thoảng liếc về phía trung tâm vũ đài. Một vị nam tử ngồi đối diện Trình Nguyên nhìn bộ dáng sốt sắng của hắn như vậy, không khỏi cười nói: “Trình huynh làm gì phải sốt ruột như thế, nếu vị Yên nhi cô nương này thật sự là xinh đẹp, vậy huynh chỉ cần bỏ tiền ra mua nàng là được, bọn ta không giành với huynh đâu.”
Trình nguyên cười nói: “Sao có thể nói vậy được, có sắc đẹp đương nhiên là phải đồng hưởng rồi.”
Mấy người kia cười ha ha, Trình Nguyên cũng phụ họa theo nhưng ngay sau đó hắn lập tức không thể cười nổi.
Đinh một tiếng âm thanh thanh thúy vang lên, trên đài từ từ xuất hiện một vị nữ tử, trong tay cầm vài thứ dụng cụ bằng sứ nhẹ nhàng gõ. Vài tiếng đi qua, một tiếng đàn nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, cùng với tiếng trong trẻo trầm thấp của âm thanh kia kết hợp với nhau nghe rất bắt tai.
Có một vị nữ tử một thân áo trắng lả lướt mềm mại ngồi bên trái đàn tấu. Trình Nguyên sau khi thấy rõ ràng dung mạo của vị nữ tử này không khỏi chấn động, đó không phải là biểu muội Trình Cẩm của hắn mất tích nửa tháng nay hay sao? Nàng sao có thể xuất hiện ở trong này, nàng chính là Yên nhi cô nương?
Trình nguyên hốt hoảng la lên mấy tiếng, không hẳn chỉ đơn giản là la mà phải gọi là hét lên. Thanh danh của Trình Cẩm biểu muội hắn tiêu tùng rồi, chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả tướng phủ mất.
Mấy người bằng hữu của Trình Nguyên nhìn Trình Cẩm trên đài liền hứng thú chậc chậc ra tiếng, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Trình Nguyên liền trêu ghẹo nói: “Trình huynh,vị Yên nhi cô nương này nhan sắc cực mỹ a, đêm nay Trình Huynh thật có phúc!”
Mấy người kia vốn chỉ nói thế nhằm nịnh hót hắn nhưng không ngờ sắc mặt của Trình Nguyên lại vô cùng vặn vẹo, trông có vẻ không được tốt, mở miệng nói: “Cái gì mà Yên nhi cô nương, cô ấy là... Các ngươi đừng vội nói bậy!”
Trình Nguyên vốn là loại người ăn chơi trác táng, ngày thường hắn đùa giỡn trêu ghẹo không biết bao nhiêu vị nữ tử ở đây, nay lại bày ra bộ dạng đứng đắn đàng hoàng kia cho ai xem cơ chứ, mấy người kia lại hi hi ha ha cười một lúc lâu mới nói: “Giả vờ thanh thuần gì chứ, bọn ta còn không hiểu huynh hay sao? Ha ha.”
Trình nguyên bị chọc tức đến muốn hộc máu, vất vả chờ cho màn biểu diễn chấm dứt mới thoát khỏi đám người kia, tìm vị tú bà kia. Tú bà cố tình lên giá cao hơn mức đã định, Trình Nguyên không thể không moi tiền ra, cuối cùng ngậm đắng đưa cho bà ta năm ngàn lượng sau đó mới yên tâm đưa Trình Cẩm ra ngoài.
Trình Cẩm khi nhìn thấy Trình Nguyên đến liền không kiềm được nước mắt chảy xuống như xối. Trong đôi mắt kia chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng cùng bất lực, trên mặt thì héo hon suy sút: “Muội là bị ép buộc! Nếu không bọn họ không cho ta ăn cơm, còn muốn đánh ta...hức hức...”
Trình nguyên mang Trình Cẩm về phủ, Trình Cẩm sau khi gặp lại Trình tướng quân cảm thấy nàng như đang vừa mơ một cơn ác mộng dài chợt tỉnh giấc liền chạy đến ôm chặt lấy Trình tướng quân sau đó khóc rống lên. Sau khi khóc đã đủ nàng với đem hết tất cả mọi chuyện kia kể hết cho Trình tướng quân nghe.
Trình tướng quân càng nghe xong sắc mặt càng tái nhợt, đặc biệt là khi nghe đến chuyện Trình Cẩm đáng thương của hắn bị hai tên kia vũ nhục liền cầm thư án trong tay tức giận ném xuống đất. Trình Cẩm nắm chặt hai tay, âm thanh thê lương: “Con gái nhất định phải báo thù!”
Có điều Trình tướng quân cùng Trình Cẩm hoàn toàn không thể tính toán trước được một chuyện, món hận thù mà hai người muốn báo kia! Hai tên cầm thú đáng ra phải bị băm thành trăm mảnh kia, chính là...
Trong mắt hắn tràn ngập thương tiếc nhìn con gái mình, thở dài một hơi: “May mà chuyện này cũng không có người nào biết! Hay là phụ thân giúp con sớm tìm một nhà để tổ chức hôn sự đi!”
“Không! Con gái quyết không gả cho ai khác ngoài Nhị ca!” trên mặt Trình Cẩm hiện lên một chút quyết tuyệt, “Cầu xin phụ thân đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của con.”
Trình tướng quân nhìn bộ dáng quật cường của con gái mình, nặng nề thở dài một hơi.
P/s: Cảnh báo đỏ của Ta dành cho các nàng: chương sau có chút ngược...đề nghị thuê y tá bác sĩ chuyên trị tim mạch kẻo không kịp đọc cái kết của truyện được a..Các tềnh êu của ta bị ếu tim, còn ta thích lại như muốn đổ thêm dầu vào lửa..làm sao bây giờ...* cười gian*
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
63 chương
112 chương
5 chương
25 chương
77 chương
19 chương
25 chương