Edit + Beta: Đông Vân Triều. Quý Như Yên nhìn hắn một lát, cũng không ép hắn phải quyết định luôn, chỉ nói, "Từ Ân biểu ca cũng chớ gấp, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ. Mấy ngày này ta không thể thường xuyên tới thăm ngươi được, hơn nữa tung tích của ngươi, ta cùng bọn tiểu nhị ở tiệm thuốc sẽ giấu kín, nói ngươi Xương Thạch Châu lấy hàng, cũng để đại cữu mẫu yên tâm." "Cám ơn ngươi." Phượng Từ Ân hướng nàng gật đầu, nói lời cảm tạ. "Chúng ta là huynh muội, là người một nhà, không cần phải nói mấy lời khách khí với ta. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, có gì cần, để Tuế Tinh đi làm. Mấy ngày này không thể tùy ý xuống giường, ngươi cũng là đại phu, biết cần bao nhiêu thời gian để dưỡng thương." Quý Như Yên đứng lên, dặn dò hắn vài câu, lúc này mới ra khỏi hiệu thuốc Phượng gia. Lúc nàng rời đi, không nhìn thấy giọt lệ nơi khóe mắt Phượng Từ Ân. hượng Từ Ân nhắm hai mắt lại, lòng tràn đầy khổ sở. Như Yên đã vì thê tử của hắn, mà cùng hắn hỏi chuyện Quận chúa Nhã Linh, hắn biết. Nếu không phải phụ thân Phượng Thiên Hữu đã từng ở trước mặt Quý Như Yên đề cập đển, nàng sẽ không vì hôn sự của hắn mà sốt ruột, thậm chí tới hỏi cảm giác của hắn đối với Quận chúa Nhã Linh như thế nào. Người hắn muốn cưới, nàng đâu biết, chỉ có một người duy nhất, là Quý Như Yên nàng mà thôi... Nhưng là gia chủ tương lai của Phượng gia, hắn muốn kết hôn cũng chỉ có thể kết hôn với người có thể trợ giúp Phượng gia sau này. Quận chúa Nhã Linh con giá Túc thân vương, tướng mạo ôn nhu, tính cách cũng ôn hoà hiền hậu, nếu nàng thực sự gả cho hắn, mặc kệ sau này là thương nhân hay đại phu, mọi đường đều có lợi. Phượng Từ Ân đột nhiên cảm thấy mình thực sự rất phế vật, nếu không phải bản thân vô năng, sao lại phải dựa vào một nữ nhân để đảm bảo tương lai? Sao phải để người khác lo cho hôn sự của chính mình đây. Đứng ở trong phòng, hắn đau đớn thấp giọng khóc nức nở. Hắn đau đớn, Quý Như Yên nhìn không thấy. Nhưng không có nghĩa là nàng không cảm thấy. Nàng nói sẽ rời đi, nhưng kì thực nàng đang đứng ở ngoài cửa phòng. Nàng là người tập võ, động tĩnh của Phượng Từ Ân trong phòng, nàng đều nghe thấy hết. Đương nhiên cũng nghe được tiếng khóc của hắn. Cụp mắt xuống, Quý Như Yên hít một hơi thật sâu, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Đối với Phượng Từ Ân, hắn chỉ là đại ca, ngoài tình thân, trong lòng nàng chưa từng có ý nghĩ nào khác. Mà tình cảm khác thường của hắn đối với nàng, hắn chưa từng nói ra. Quý Như Yên cũng chỉ có thể cho rằng mình không thấy, trước sau như một đợi hắn, đợi ngày hắn sẽ không còn đau đớn vì đoạn tình cảm này nữa. Bất quá, tuy rằng Lạc Thuấn Thần nhận xét Quận chúa Nhã Linh sẽ không sai, nhưng nàng vẫn muốn tự mình đi xem một chút. Đương nhiên cũng gộp luôn lí do sợ Lạc Thuấn Thần ghen tuông, trả đũa Từ Ân biểu ca. Quý Như Yên đi xuống cầu thang, phân phó Tuế Tinh tiếp tục coi chừng Phượng Từ Ân. Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy hai cô nương trẻ tuổi hướng tiệm thuốc này đi tới. Thân ảnh màu hồng rất vội vàng, mà nha hoàn sau lưng cũng lên tiếng khuyên nhủ không ngớt, "Quận chúa, người đi chậm một chút a." Quý Như Yên vừa đi ra, cửa tiệm thuốc đã đóng lại. Thân ảnh màu hồng thấy đại môn đóng chặt, cũng không thấy rõ khuôn mặt Quý Như Yên, lôi kéo hỏi, "Vị phu nhân này, có thể hỏi người, tiệm thuốc này lúc nào mới mở cửa a?" Thanh âm của cô nương này có chút quen tai. Quý Như Yên nhíu mày, cẩn thận nhớ lại, phút chốc xác định thân phận cô nương trước mắt, chính là Quận chúa Nhã Linh. "Hiệu thuốc Phượng gia khoảng mười ngày sau sẽ mở cửa trở lại." Phượng Từ Ân lập tức đã nghĩ lời từ chối, nhưng nghĩ tới gánh nặng trên bả vai mình, mím môi, không nói gì.