Edit + Beta: Đông Vân Triều. Hôn sự giữa Hoa phủ và Phượng Thiên phủ, sau khi thương lượng xong, cũng liền rời đi. Quý Như Yên đến hiệu thuốc Phượng gia gặp Phượng Từ Ân, đi vào phòng, đã nhìn thấy Tuế Tinh đang đút cháo loãng cho hắn. Để Tuế Tinh ra ngoài bên ngoài coi chừng, Quý Như Yên tự mình đút cháo cho Phượng Từ Ân, "Từ Ân biểu ca, ngươi có chỗ nào không thoải mái không?" Phượng Từ Ân chỉ cảm thấy toàn thân như bị hỏa thiêu, tuy rằng cũng có đau đớn, nhưng vẫn có thể cử động. Để Quý Như Yên đút, không phải là một ý hay. "Như Yên, để ta tự làm." Quý Như Yên liếc hắn, "Ngươi ngồi yên đấy.” Phượng Từ Ân cười khổ, hắn biết mình không thể ngồi yên. Chỉ là đối mặt với ý tốt của Quý Như Yên, hắn luôn bị hãm sâu vào đó, không thể thoát ra. Quý Như Yên không nói gì, chỉ an tĩnh đút cháo cho hắn. Đợi hắn ăn no xong, Quý Như Yên cầm lấy khăn ướt, lau miệng cho hắn, rồi mới lên tiếng, "Từ Ân biểu ca, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Phượng Từ Ân nở nụ cười, "Ta còn tưởng ngươi sẽ không hỏi." "Lúc nãy không hỏi không có nghĩa là sau này cũng sẽ không hỏi. Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Quý Như Yên muốn biết rõ ràng chân tướng. Dĩ nhiên, chuyện Phượng Từ Ân tới phủ Túc vương, nàng đã biết. Vấn đề là chuyện sau khi vào Túc vương phủ.. Phượng Từ Ân ho nhẹ một chút, rồi mới lên tiếng, "Ta theo Quận chúa đến phủ Túc thân vương đến bắt mạch cho Túc thân vương phi, xác định nàng có thể dùng nhân sâm ngàn năm. Quận chúa nhất thời cao hứng, lôi kéo tay của ta liên tục cảm tạ. Vừa lúc đó, Túc thân vương đến…" Quý Như Yên nghe vậy, chỉ cảm thấy trán đầy hắc tuyến. Túc thân vương ở tình huống như vậy, cũng khó tránh khỏi bực bội. Bất quá, tính tình của hắn cũng vô cùng bảo thủ, căn bản không nghe Phượng Từ Ân và Quận chúa Nhã Linh giải thích đã hung hăng dạy dỗ Phượng Từ Ân. Tự nhiên, Túc thân vương giận dữ, bọn hạ nhân nào dám nghịch ý mà nhẹ tay. Hạ thủ cũng nặng. Quý Như Yên thở dài một tiếng, "Việc đã đến nước này, ngươi cứ dưỡng thương thật tốt, chuyện sau này, sau này hãy nói a." "Như Yên, nếu ngươi rảnh rỗi, có thể giúp ta đưa nhân sâm ngàn năm đến cho Quận chúa Nhã Linh có được không? Dù sao nàng một lòng vì mẫu thân, thật chí hiếu." Phượng Từ Ân đột nhiên hỏi câu như vậy, khiến Quý Như Yên có chút ngạc nhiên. Nàng nghĩ như thế nào cũng thật không ngờ, Phượng Từ Ân bị thương nặng như vậy, lại vẫn còn tâm tư quan tâm tới vị Quận chúa Nhã Linh kia? Quý Như Yên hồ nghi nhìn hắn, "Từ Ân biểu ca, ngươi thích nàng sao?" "Ngươi chớ nói nhảm! Quận chúa và ta trong sạch!" Phượng Từ Ân có chút tức giận, trừng mắt Quý Như Yên. Đối mặt với dáng vẻ tức giận của Từ Ân biểu ca, Quý Như Yên chỉ mỉm cười, "Nói về Quận chúa Nhã Linh đi." "Cái gì?" Phượng Từ Ân buột miệng thốt lên. "Thuấn Thần nói, Quận chúa Nhã Linh là một tiểu thư tốt, nếu ngươi thích, hắn sẽ vì hai người mà kết tóc se duyên." Quý Như Yên cũng không che giấu, nói thẳng.