Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 49 : Vụ án thứ năm: Biến mất lần nữa

Vụ án không được coi là quá phức tạp, cơ bản đã được sáng tỏ, sáng hôm sau, Nghiêm Vân Khải dùng cả một ngày để kiểm tra tỉ mỉ lại đường tranh tài, cuối cùng xác nhận được phương thức gây án và hung thủ. Tiếp theo chỉ cần bắt được hung thủ là hắn có thể mang Ninh Vô Tâm rời đi, làm chuyện mình muốn làm. Ban đêm, trong lều của Nghiêm Vân Khải. “Mấy ngày nữa vụ án được giải quyết, chúng ta đến Chiêu quốc một chuyến trước, sau đó trở về Hòa phủ.” Hắn ôm Ninh Vô Tâm, sờ sờ đầu y. “Đi Chiêu quốc? Tại sao?” Ninh Vô Tâm hơi mơ màng buồn ngủ. Nghiêm Vân Khải không nói gì, mặt dần đỏ ửng. Hắn muốn mang Ninh Vô Tâm đến trước mộ của cha mẹ mình, tự nói cho bọn họ biết, sau đó dựa theo nghi thức của quốc gia mình, bái đường thành thân với y. “Dù sao… Đi là được. Ngươi cứ nghe lời ta là được rồi.” “Ừ.” Ninh Vô Tâm điều chỉnh tư thế một chút, rụt người vào lòng hắn, “Vụ án thực sự không có vấn đề gì chứ?” Nghiêm Vân Khải hơi đăm chiêu, “Hy vọng là không có vấn đề.” Nội tình của vụ án này tuyệt đối không đơn giản, hắn chỉ hy vọng sẽ không xảy ra bất trắc gì. Nghiêm Vân Khải ôm chặt lấy y, nhắm mắt. === Ngày thứ ba, Nghiêm Vân Khải triệu tập tất cả mọi người lại. Vẻ mặt của mọi người đều không tốt lắm, Nghiêm Vân Khải cười cười mời bọn họ ngồi xuống. “Đại nhân, không biết hôm nay ngài triệu tập bọn ta tới có phải do vụ án có tiến triển hay không?” Bành Việt là người đầu tiên đặt câu hỏi. Nghiêm Vân Khải nói, “Đúng là vụ án có tiến triển, nhưng ta vẫn muốn hỏi thăm các vị tướng quân về tình huống lúc đó một chút.” Liễu Nghị Thanh nói, “Đại nhân cứ hỏi, bọn ta có gì nói nấy, không giấu một lời. Nếu có thể bắt được hung thủ giết người, tìm ra được phản đồ, đồng thời báo thù được cho Uông đại nhân.” Mọi người cùng đồng ý. Nghiêm Vân Khải cười cười. Trong những người này, rốt cuộc có mấy phản đồ còn chưa biết. Hắn nói, “Điểm khả nghi lớn nhất của vụ án chính là việc Uông đại nhân bị hỏa thiêu. Ngọn lửa này không có lý do.” Mọi người im lặng chờ hắn tiếp tục phân tích. “Lúc ấy biết hắn bị hỏa thiêu, điều đầu tiên ta nghĩ đến là hung thủ muốn mượn lửa để ẩn giấu một vài chuyện. Ta kiểm tra tất cả đồ của hắn bị lửa đốt, cảm thấy thứ có vấn đề nhất chính là bản đồ và phần giấy thuyết minh.” Nghiêm Vân Khải lấy phần bản đồ bị đốt và giấy thuyết minh bị cháy của Uông Chính Tân ra cho mọi người nhìn, “Có phát hiện ra vấn đề gì không?” Mọi người nhìn nhau một lúc, Trần Lập Nghiệp nói, “Xin đại nhân nói rõ.” Nghiêm Vân Khải chỉ vết nhăn trên bản đồ, “Lúc Uông tướng quân cất tấm bản đồ này vào ngực, chắc chắn phải gập theo nếp để cất. Nói cách khác, khi tấm bản đồ này bị đốt, chắc chắn bản đồ sẽ bị cháy theo.” Vừa nói, Nghiêm Vân Khải vừa gấp dọc theo nếp gấp, “Nhìn ra vấn đề chưa?” Nam Ấn Tinh hô lên, “Vết cháy không đúng!” Nghiêm Vân Khải gật đầu. Vị hán tử thô kệch này còn nhìn ra, những người còn lại khẳng định cũng thấy, “Không sai. Nếu gấp dọc, bốn vết cháy này chắn chắn sẽ phù hợp. Nhưng tình huống bây giờ là, vừa nhìn đã rõ tờ giấy này bị đốt khi được mở ra.” Mọi người gật đầu. Nghiêm Vân Khải nói, “Điều này chứng tỏ, bản đồ của Uông tướng quân xảy ra vấn đề. Phần giấy thuyết minh cũng có vấn đề giống như vậy. Điều này chứng tỏ bản đồ và giấy thuyết minh đã bị người động tay chân.” Tôn Chi Diễn nói, “Nhưng nhìn từ bút tích, bản đồ và giấy thuyết minh đều do văn thư viết, có thể xảy ra được vấn đề gì chứ?” Nghiêm Vân Khải cười gật đầu, “Mô phỏng theo nét chữ của một người không hề đơn giản. Hơn nữa nếu nội dung bên trong không trùng khớp nhau, cũng dễ khiến cho người khác nhìn ra vấn đề. Cho nên, bản đồ và phần thuyết minh của Uông tướng quân chỉ bị sửa một điểm nhỏ.” Nghiêm Vân Khải cầm ra một tấm bản đồ và giấy thuyết minh, “Đây là phần mà văn thư làm để dự bị, giống với phần ngày đó chúng tướng quân nhận được.” Bành Việt nhận lấy, nhìn qua. Gã gật đầu một cái, truyền lại cho người khác cùng nhìn, “Không sai, giống nhau.” Nghiêm Vân Khải cầm về bản đồ và giấy thuyết minh, dùng bút lông vẽ mấy bút, “Mọi người nhìn xem, như thế này có gì khác không?” (Mời tham khảo phần bản đồ và thuyết minh trong “tác giả có lời muốn nói”.) Bành Việt nhận lấy, nghiên cứu một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn kỹ hơn. Những người khác thấy dáng vẻ của gã cũng tiến lên nhìn. Nghiêm Vân Khải cẩn thận quan sát phản ứng của từng người. Nghiêm Vân Khải chậm rãi nói, “Nếu như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì?” Liễu Nghị Thanh nói, “Nếu như bản đồ và giấy thuyết minh mà Uông tướng quân lấy được là giả, như vậy đường đi của hắn sẽ khác mọi người.” Nghiêm Vân Khải nói, “Không sai. Uông tướng quân đi đầu, nhưng lại đi nhầm đường.” Hắn vừa chỉ vừa đánh dấu, “Đến nơi này, hắn mới phát hiện con đường này không thể đi được. Không còn cách nào khác, hắn đành phải đi dọc xuống theo đường này. (Mời tham khảo “Đường đi của Uông Chính Tân” trong “Tác giả có lời muốn nói”.) Mọi người ngồi xuống, sắc mặt cùng ngưng trọng. Nghiêm Vân Khải vẫn thản nhiên nói, “Cho nên nói, Uông tướng quân bị giết bởi chính người của mình. Phóng hỏa là để che giấu mọi người, phá hủy chứng cớ.” Liễu Nghị Thanh nói, “Bây giờ có thể là do như vậy, nhưng không có chứng cớ.” Nghiêm Vân Khải nói, “Hôm qua ta đã kiểm tra tỉ mỉ ở những nơi Uông tướng quân đi qua. Mặc dù đã qua nhiều ngày nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết cây cỏ bị phá hủy, trên mấy nhánh cây còn có dấu máu.” Hắn nhìn từng người một, “Mấy ngày trước ta đã nói, người giết Uông tướng quân là người quen của hắn, là một quan võ có sức lực rất lớn. Bản đồ và giấy thuyết minh từng bị động vào, nhất định là đã xảy ra ở Đại Nguyệt quan. Mà người ở Đại Nguyệt quan, trừ các vị đang ngồi đây ra thì chỉ còn những người khác trong quân đội. Cho nên, hung thủ giết Uông tướng quân ở chính trong các vị.” Mọi người không nhịn được nhìn nhau. Bành Việt nói, “Hung thủ này là ai, vậy đại nhân đã đoán ra được rồi?” Nghiêm Vân Khải chậm rãi nói, “Hung thủ bắt đầu từ khi xuất phát đã đến đường khác, không đi theo đường chính mà đến một nơi chờ Uông tướng quân. Sau khi Uông tướng quân đến, hắn vừa nói chuyện vừa tìm cơ hội giết hắn. Sau đó, hắn động tay vào giấy thuyết minh và bản đồ để thiêu hủy nội dung bên trong, gấp lại thả vào quần áo của hắn, sau đó buộc hắn vào ngựa của mình, dắt tới con đường đi tranh giải. Nam Ấn Tinh không nhịnh được mắng: “Rốt cuộc hung thủ là ai? Ta giết hắn!” Nghiêm Vân Khải trầm ngâm một chút, “Hung thủ làm nhiều chuyện như vậy, tốn rất nhiều thời gian, nếu ngay từ đầu đã đứng đầu, đến khi giết người xong lại đuổi theo, chắc chắn sẽ khiến người khác hoài nghi. Nhất định sẽ có người nói, không phải lúc đầu ngươi ở phía trước ta sao? Tại sao đột nhiên lại ở phía sau ta?” Mọi người đều cảm thấy khẩn trương. Liễu Nghị Thanh nặng nề nói, “Cho nên người này, nhất định là người có thứ hạng cuối cùng.” Nghiêm Vân Khải gật đầu một cái, “Hắn động tay chân vào ngựa của tứ công tử và Bành phó úy, cho nên nếu ngựa của hắn xảy ra vấn đề cũng sẽ không quá gây chú ý.” Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía một người. Người kia lúc này đang ngồi yên lặng, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Tôn Chi Diễn. Nghiêm Vân Khải nhìn gã, cũng im lặng. Hắn đã giao thiệp với tội phạm mười năm, ngay từ đầu đã rất bình tĩnh. Tôn Chi Diễn đứng lên, bước đến. Nghiêm Vân Khải lập tức nháy mắt cho hộ vệ của mình, phòng ngừa gã có hành động. Tôn Chi Diễn nói, “Lời vương gia chẳng qua chỉ là suy đoán, không có chứng cớ.” Nghiêm Vân Khải cười nói, “Người duy nhất có thể gây án chỉ có một mình ngươi. Hơn nữa, mấy ngày trước khi phát sinh vụ án, ngươi nói với văn thư muốn hai phong thư, nói mình muốn giao hai phong thư này cho Uông tướng quân, bảo văn thư viết trên hai phong thư mấy chữ: “tướng quân Uông Chính Tân “. Tôn Chi Diễn im lặng. Uông Chính Nhiên không nhịn được nói, “Nói vậy là có ý gì?” Nghiêm Vân Khải nói, “Văn thư vẽ bản đồ nói, có một lần hắn đang vẽ được một nửa thì đi nhà xí. Sau khi trở lại lều, đúng lúc nhìn thấy Tôn ti cấp đi từ bên trong ra. Có lẽ là ngươi biết được đường đua ngựa vào lúc đó. Vì vậy, sau khi làm xong bản đồ, ngươi lại tìm cơ hội vào doanh trướng của Phong Khởi, động tay vào bản đồ và giấy thuyết minh của Uông tướng quân, sau đó mới dán kín lại phong thư.” Tôn Chi Diễn khẽ cười, “Xem ra hôm nay ta muốn nhận cũng phải nhận, mà không muốn nhận cũng phải nhận.” Nghiêm Vân Khải cũng cười khẽ, “Không muốn nhận đương nhiên có thể không nhận, chẳng qua Tôn ti cấp cũng phải khiến cho các vị tướng quân đang ngồi đây tin ngươi mới được.” Tôn Chi Diễn nhìn Nghiêm Vân Khải, dần đến gần hắn. Nghiêm Vân Khải lập tức cảnh giác đề phòng, hộ vệ bên cạnh hắn cũng tuốt kiếm. Đúng như dự đoán, mặt Tôn Chi Diễn thay đổi, nhào tới. Hộ vệ lập tức bảo vệ Nghiêm Vân Khải lui về phía sau. Không nghĩ tới, Tôn Chi Diễn vừa mới nhào lên đột nhiên chuyển hướng, nhào về phái Ninh Vô Tâm. Nghiêm Vân Khải kinh hãi, buột miệng hô, “NIệm Chi!” Uông Chính Nhiên cũng hô lớn, “Vô Thanh!” Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn. Ninh Vô Tâm bất ngờ không đề phòng, lập tức bị gã bóp cổ, không phát ra được tiếng nào. Nghiêm Vân Khải nhìn y, trong lòng quặn thắt, vô cùng lo lắng như không dám biểu lộ ra mặt. Tôn Chi Diễn kéo Ninh Vô Tâm đi ra ngoài doanh trướng, cười nói, “Đại nhân, người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Tin tức đại nhân sắp tới nơi này, “tứ nhận” đã sai người báo cho tại hạ. Hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi tha ta một mạng, ta lập tức thả ái nhân của ngươi, thế nào?” Nghiêm Vân Khải khó chịu như bị ai bóp vào tim, nhưng vẫn cười nói, “Hạ quan không hiểu Tôn tướng quân đang nói gì. Tôn tướng quân đừng kích động, không bằng cứ ngồi xuống trò chuyện một chút.” Tôn Chi Diễn rút ra một con dao, nhẹ nhàng rạch một vết trên cổ Ninh Vô Tâm, vết thương không sâu, nhưng máu lập tức trào ra. Nghiêm Vân Khải không nhịn được nữa, nổi giận nói, “Thả y ra!” Tôn Chi Diễn tiếp tục kéo Ninh Vô Tâm ra ngoài, “Không được đuổi theo.” Mọi người trong doanh trước mặc dù biết chuyện này có ẩn tình nhưng lúc này không rảnh để quan tâm, cùng hô lớn, “Đại nhân! Không thể thả hắn đi!” Uông Chính Nhiên lúc này vô cùng khó chịu, một bên là an nguy của Ninh Vô Tâm, một bên là phải báo thù cho đại ca, không biết mình nên làm gì bây giờ. Tôn Chi Diễn ra khỏi lều, mọi người lập tức đuổi theo, liền thấy Tôn Chi Diễn lại rạch nhẹ một cái trên mặt Ninh Vô Tâm, “Không được tới đây!” Mặt Ninh Vô Tâm lập tức chảy máu. Nghiêm Vân Khải thấp giọng quát, “Không người nào được đuổi theo!” Mọi người vừa tức vừa vội nhưng không dám đuổi theo, trơ mắt nhìn gã chạy đến gần ngựa. Tôn Chi Diễn đến trước con ngựa, lúc này hắn không thể mang theo Ninh Vô Tâm chạy theo, vì vậy đẩy mạnh y một cái, sau đó đâm một kiếm qua. Ý định của gã là giết chết Ninh Vô Tâm, khiến cho toàn quân đại loạn, còn mình thì thừa cơ chạy trốn. Nghiêm Vân Khải đã đoán trước được mục đích của gã, dùng mắt ám chỉ cho hộ vệ của mình âm thầm đến gần. Sau đó thấy mấy cái bóng nhanh chóng lao đến, một người trong đó hô lên “Vô Thanh”, đẩy Ninh Vô Tâm sang một bên, sau đó hét lên một tiếng. Mọi người định thần nhìn lại, đã thấy Ninh Vô Tâm được hộ vệ của Nghiêm Vân Khải bảo vệ sang một bên. Mà người đỡ kiếm thay Ninh Vô Tâm là Uông Chính Nhiên. Tôn Chi Diễn rút kiếm khỏi cánh tay Uông Chính Nhiên, lập tức cảm thấy mọi chuyện hỏng rồi, ngay sau đó muốn chạy trốn. Hộ vệ bên người Nghiêm Vân Khải đồng thời đâm kiếm đến, chọc mấy lỗ trên người gã. Miệng Tôn Chi Diễn trào máu tươi, xoay mình ngã xuống đất, tắt thở. Nghiêm Vân Khải chạy về phía Ninh Vô Tâm, lúc này hắn không còn quan tâm đến ánh mắt người khác như thế nào nữa mà ôm y vào ngực, vừa kiểm tra vết thương vừa nhẹ giọng an ủi y. Uông Chính Nhiên ôm vết thương bên cánh tay trái, tủi thân gần như sắp khóc, “Vô Thanh, ngươi không sao chứ?” Ninh Vô Tâm lập tức đẩy Nghiêm Vân Khải ra, “Tứ công tử có sao không?” Nói thế nào thì người ta cũng bị thương vì y, trong lòng y có chút áy náy. Nghiêm Vân Khải nhìn y, mặc dù không thoải mái trong lòng nhưng dù sao người kia cũng là ân nhân cứu mạng của Ninh Vô Tâm, vì vậy cũng nói, “Tứ công tử hi sinh bản thân để cứu người, chúng ta vô cùng cảm kích. Vết thương của tứ công tử không nhẹ, vẫn nên mau chóng chưa trị cho thỏa đáng, nếu không chúng ta sẽ vô cùng áy náy.” Uông Chính Nhiên nghe hắn luôn nói từ “chúng ta”, rõ ràng đang khoe khoang, trong lòng càng khó chịu. Ninh Vô Tâm nói, “Tứ công tử và ta đều bị thương, không bằng xử lí vết thương trước đã.” Nói xong, y mặc kệ Nghiêm Vân Khải, đỡ Nghiêm Chính Nhiên đi về phía doanh trướng. Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm và Nghiêm Chính Nhiên đi về một doanh trướng, quyết định phải mau chóng mang y rời khỏi nơi này, sau đó hắn đi về phía mọi người. Tất cả những người ở đây gần như đã nhận ra được vài thứ, cũng im lặng không lên tiếng. Mặc dù ngoài biên ải cởi mở hơn so với kinh thành, nhưng mà chuyện nam nam… chung quy vẫn tổn hại thanh danh. Bộ dáng vừa rồi của Nghiêm Vân Khải và Uông Chính Nhiên, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, quả thực… khiến bọn họ có chút khó xử. Nghiêm Vân Khải nói, “Vụ án của Uông tướng quân đã được giải quyết. Chuyện biên ải vô cùng quan trọng, mong rằng các vị tướng quân cùng đồng tâm hiệp lực, bảo vệ biên ải được an toàn, không thể tùy tiện xảy ra tranh chấp với Chiêu quốc.” Mọi người vội vàng gật đầu nói vâng. Nghiêm Vân Khải hơi trầm ngâm, “Liễu phó úy, Bành phó úy, hai người đều là nhân tài trụ cột, có điều lần này trong vụ án của Uông tướng quân, thủ phạm gây án lại là thuộc hạ của Liễu phó úy, cho nên không tránh khỏi việc không quản lý tốt thuộc hạ. Vậy trước khi quan mới đến, Đại Nguyệt quan tạm thời do Bành phó úy chỉ huy. Có dị nghị gì không?” Liễu Nghị Thanh vội nói, “Chuyện của Tôn Chi Diễn quả thật thuộc hạ có tội. Thuộc hạ tâm phục.” Nghiêm Vân Khải gật đầu nói, “Như vậy, ta yên tâm rồi.” Quan trông coi thành nửa tháng nữa mới đến, dù phía dưới có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn. Lúc này, Ninh Vô Tâm đã mang Uông Chính Nhiên ra, tới bên cạnh mọi người, “Ta tạm thời băng bó giúp tứ công tử một chút. Nhưng mà hắn bị thương đến xương, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không bằng ta theo hắn về Uông Phủ chữa thương, không biết có được không?” Mặt Uông Chính Nhiên đỏ bừng, hiển nhiên vô cùng vui vẻ. Mắt mọi người cùng dồn về phía Nghiêm Vân Khải. Lão bà của ngươi muốn đối xử tốt với nam nhân khác, vậy ngươi tự quyết định đi. Nghiêm Vân Khải vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng Ninh Vô Tâm nói có lý, hắn đành phải nói, “Bây giờ ta còn có vài chuyện phải xử lý, các ngươi đến Uông phủ nghỉ ngơi trước. Ngày kia ta sẽ qua.” Ninh Vô Tâm gật đầu, đỡ Uông Chính Nhiên đi về phía xe ngựa. Nghiêm Vân Khải nhìn dáng vẻ đỡ Uông Chính Nhiên của Ninh Vô Tâm, nhớ tới trước kia y cũng từng đỡ mình như vậy khi hắn bị mù, trong lòng bỗng ghen tị, “Tối mai ta sẽ qua!” Ninh Vô Tâm cũng phiền muộn, không quay đầu lại, tiếp tục đỡ Uông Chính Nhiên lên xe ngựa. Tất cả mọi người, người thì nhìn về phía xa xa, người thì cúi đầu, giả vờ cái gì cũng không thấy không hiểu. === Nghiêm Vân Khải xử lý xong chuyện còn sót lại ngoài biên ải, lại xác nhận lại địa vị trong quân đội của Bành Việt, tạm thời ổn định tình hình ngoài biên ải. Xử lý xong, hắn liền vội vàng trở lại Uông phủ. Mọi người ngoài biên ải biết hắn vội vàng muốn đi tìm lão bà, biết điều không để dành cơm. Đêm ngày thức hai, Nghiêm Vân Khải trở lại Uông phủ, đi thẳng về phía phòng của Ninh Vô Tâm. Phòng, tối om. Hắn thắp nến lên, nhìn xung quanh một cái, thậm chí cả hành lý và hòm thuốc đều không có ở đây. Trái tim nhất thời lạnh như băng. Sao lại vậy? Mặc dù y không cho hắn một cái cam kết, nhưng tình cảm mấy ngày trước vẫn còn rất tốt. Y lại đang nghĩ gì? Chẳng lẽ… Lại bỏ trốn? Nghiêm Vân Khải hoảng loạn, vội vàng chạy tới phòng Uông Chính Nhiên. Uông Chính Nhiên đã ngủ, lại bị hắn kéo dậy, trong lúc còn đang lờ mờ, vết thương bị kéo đến đau đớn, không nhịn được gào lên, “Chuyện gì?” Mặt Nghiêm Vân Khải trầm xuống, nắm lấy cổ áo gã, “Dịch đại phu đâu? Đi đâu rồi?” Uông Chính Nhiên kêu, “Buổi chiều y tới tạm biệt ta! Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc đã làm gì y? Tại sao y phải đi vội vã như vậy?” Gã đã cố giữ lại nhiều lần, nhưng Ninh Vô Tâm nhất quyết không chịu. Nghiêm Vân Khải ngơ ngác, không phản ứng kịp. Hắn buông Uông Chính Nhiên ra, chậm rãi đi ra khỏi phòng trong khi gã vẫn luôn miệng mắng chửi. Hắn hoảng hốt. Lần này, hắn đã làm gì sai nữa sao? Nghiêm Vân Khải đi tới phòng Ninh Vô Tâm, từ từ ngồi xuống. Rất lâu sau, hắn cười khẩy một cái. Không gặp… Đi rồi… Cái người dù có nuôi thế nào cũng không quen ấy, cuối cùng vẫn rời đi…