Diệp Cô lấy từ trong hầm bí mật ra một bản vẽ, phía trên là một binh khí hình thanh kiếm.
“Đây chính là thiên hạ đệ nhất vũ khí Thiên Giai mà năm đó thái tổ Vô Danh của con bảo ta luyện chế, Cửu Long Ngâm. Kỹ thuật rèn của Thái Tổ con lúc ấy trên đại lục, không người nào có thể sánh bằng. Nhưng chính lần đó, khí đỉnh của người bị người khác động vào, mới dẫn đến luyện chế thất bại. Bây giờ ông ngoại giao bản vẽ cho con, nếu một ngày nào đó, con có thể đạt tới tu vi luyện chế của Thái Tổ Vô Danh năm đó. Ông ngoại hy vọng con có thể thay Thái Tổ Vô Danh và Diệp gia giành lại vẻ vang cho dòng tộc.” Diệp Cô nói một cách thành khẩn.
“Lăng Nguyệt nhất định nhớ kỹ lời ông ngoại dạy bảo, rồi có một ngày, con sẽ luyện ra được Cửu Long Ngâm.” Diệp Lăng Nguyệt nghe nhiệt huyết dâng trào. Nàng thận trọng nhận lấy bản vẽ, cung kính nói.
Sau khi rời khỏi Từ Tông, Diệp Lăng Nguyệt liền mở bản vẽ ra.
Vũ khí Thiên Giai Cửu Long Ngâm hiện lên đầy sinh động trên giấy.
Đó là một thanh bảo kiếm khí chất ngời ngời, kiếm ước chừng rộng bằng hai ngón tay, phía trên điêu khắc chín con rồng rất sống động.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn một lượt, không khỏi ngạc nhiên về nguyên liệu làm ra thanh vũ khí Thiên Giai này.
Thái Cổ Long Huyết, Phượng Hoàng Vĩ Linh, Giáng Châu Cửu Diệp Thảo, Lưu Tinh Thiết, còn có Địa Tâm Viên Hỏa, Ngũ Hành Khí Đỉnh.
Những tên liệt kê trên bản vẽ, người bình thường không thể nhận biết.
Diệp Lăng Nguyệt có thể miễn cưỡng nhận ra mấy loại, cũng may là nhờ có quyển Hồng Mông Thủ Trát, tài liệu mà Hồng Mông Phương Tiên để lại.
Nhưng thấy heo chạy qua đường, không có nghĩa là đã ăn được thịt heo.
Những thứ này, rốt cuộc phải đi đâu để tìm đây?
Diệp Lăng Nguyệt bây giờ nắm giữ Long Tiên Châm của Hoàng Giai cấp thấp và Xiêm La Quỷ Yên của Hoàng Giai cấp cao. Uy lực của hai thứ này không gì có thể sánh được.
Nếu quả đúng là nắm giữ vũ khí Thiên Giai, thật không biết sẽ có uy lực hủy thiên diệt địa đáng sợ như thế nào đây.
Nhưng Thái Tổ Vô Danh cũng chú thích rõ trong bản vẽ, nhắc nhở hậu nhân Diệp gia, nếu tu vi không đạt tới cấp bậc Phương Tôn, tuyệt đối không được thử luyện chế Cửu Long Ngâm.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt định thu bản vẽ lại, bỗng nhiên đầu ngón tay nàng run lên, cảm giác có một lực tinh thần yếu ớt đi sâu vào bên trong cơ thể. Một nam tử trung niên mặc áo bào màu xám xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Người kia vẻ mặt u buồn, cũng không còn trẻ nữa, lông mi và mũi cao, đuôi mắt hiện rõ nếp nhăn. Vừa nhìn là có thể nhận ra, lúc ông còn trẻ chắc là một mỹ nam.
“Ba trăm năm rồi, không ngờ rằng trong số những hậu nhân của Diệp gia cuối cùng cũng có người có thể đánh thức ta.” Trong mắt nam tử trung niên hiện rõ sự từng trải. Có vẻ như là đã trải qua vô vàn khó khăn trắc trở.
Thì ra, Diệp Cô tặng bản vẽ binh khí Thiên Giai cho Diệp Lăng Nguyệt, lại lẫn một luồng tinh thần lực như vậy.
Tinh thần lực này, võ giả bình thường không thể phát hiện ra được. Phải vừa có cùng huyết mạch với Diệp gia, vừa là hậu nhân Diệp gia tu luyện tinh thần lực, mới có thể đánh thức.
Cho nên đã hơn ba trăm năm, nhiều đời đảm nhiệm gia chủ Diệp gia, cũng không biết trong bản vẽ còn có một luồng tinh thần lực như vậy.
“Chẳng lẽ người là Thái Tổ, Diệp Vô Danh?” Diệp Lăng Nguyệt để ý áo bào trên người nam tử trung niên kia rõ ràng cũng là một chiếc áo bào Phương Sĩ. Trên người mặc trang phục hoàng cung màu trắng nhạt, trang phục tao nhã như vậy lại có rất nhiều bụi bám vào, nhưng ống tay áo của người đó lại rộng, trông rất nho nhã.
Chỉ là trên vạt áo bào Phương Sĩ, chỉ có một Đỉnh, bên cạnh Đỉnh, còn thêu họa tiết nước.
“Ngươi chính là tiểu tử thối đã đánh thức ta?” Diệp Vô Danh nhìn Diệp Lăng Nguyệt. Nhưng lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, đồng tử Diệp Vô Danh co rụt lại, đôi mắt vốn như chết lặng từ lâu, nay được phen kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi là người phương nào, vì sao ngươi rõ ràng chỉ là tam đỉnh Phương Sĩ, nhưng lại tu luyện ra Thực Đỉnh?”
Thực Đỉnh? Đó là thứ gì, chẳng lẽ lại là Càn Đỉnh trên người nàng.
Diệp Lăng Nguyệt căng thẳng, xem ra Thái Tổ đã phát hiện ra bí mật của nàng.
Nhưng theo lời Diệp Vô Danh từng nói. Ông chẳng qua chỉ phát hiện ra Càn Đỉnh, còn bí mật của Hồng Mông Thiên và Tiểu Chi Ước, có lẽ hẳn không thể nhìn ra.
Không hổ là Diệp Vô Danh đệ nhất Phương Sĩ Đại Hạ. Diệp Lăng Nguyệt từ lúc sinh ra cho đến giờ, chưa bao giờ bị người khác phát hiện bí mật của mình. Diệp Vô Danh chỉ liếc mắt một cái là phát hiện ra.
“Con là hậu nhân của Diệp gia, tên là Diệp Lăng Nguyệt. Con không biết lời Thái Tổ nói là có ý gì.” Thấy Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy thản nhiên, Diệp Vô Danh càng nhìn kỹ Diệp Lăng Nguyệt hơn.
“Không đúng, Thực Đỉnh của ngươi chỉ có Đỉnh Hồn, chứ không phải là Thực Đỉnh cấp Phương Tôn thật sự. Tiểu tử này, nhìn dáng vẻ ngươi chắc là không biết Thực Đỉnh là gì đúng không?” Diệp Vô Danh thấy Diệp Lăng Nguyệt tuổi tác còn trẻ, nhiều nhất cũng không quá mười ba mười bốn tuổi.
Tuổi trẻ như này, dù là ở trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện tinh thần lực, cũng không có khả năng tu luyện tới cấp Phương Tôn chứ đừng nói tu luyện ra Thực Đỉnh của chính mình.
“Xin Thái Tổ minh xét.” Lai lịch của Càn Đỉnh quá mức thần bí, Diệp Lăng Nguyệt ngoài có thể biết một hai thứ từ Hồng Mông Thủ Trát ra, những cái khác đều không biết gì cả. Sự xuất hiện Diệp Thái Tổ có thể giải đáp rất nhiều nghi vấn của Diệp Lăng Nguyệt.
“Ta vốn dĩ muốn nói rõ với ngươi, chỉ tiếc rằng luồng tinh thần lực của ta lưu lại này không được lâu nữa, nên ta chỉ có thể nói ngắn gọn.” Diệp Vô Danh lúc nói chuyện, hơi thở không ổn định. Luồng tinh thần lực kia cũng như ánh nến, lúc tối lúc sáng, vừa nhìn cũng biết sẽ không duy trì được bao lâu nữa.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới biết, Diệp Vô Danh đã chết từ lâu rồi.
Nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt tới đúng lúc, chỉ sợ Diệp Vô Danh ngay cả cơ hội hiện thân cuối cùng cũng không có.
Thân đã từng là đệ nhất Phương Sĩ Đại Hạ, Diệp Vô Danh đối với chuyện Phương Sĩ, so với Liêu hội trưởng và đám người, nghi ngờ lại càng nhiều hơn.
Ông nói với Diệp Lăng Nguyệt, tu luyện Phương Sĩ, ngoại trừ từ Nhất đến Cửu Đỉnh là Hư Đỉnh, cần phải mượn Đan Đỉnh bên ngoài, một khi đột phá được Phương Sĩ, trở thành Phương Tôn, sẽ bắt đầu tích tụ tạo thành Thực Đỉnh của chính mình.
“Đỉnh Hồn trên người của ngươi, là Phương Sĩ sau khi đột phá trở thành PhươngTôn, là đồ vật cơ bản tích tụ mà thành, tùy theo độ tăng lên của thực lực. Thực Đỉnh sẽ ngày càng hoàn thiện, Đến khi Thực Đỉnh hấp thu đủ lực thiên địa Ngũ Hành, thì có thể trở thành thiên địa tạo hóa Đỉnh.” Diệp Vô Danh nói đến đây, trong ánh mắt bừng lên một tia hy vọng.
Dù bây giờ chỉ là một u hồn, sự nhiệt tình của ông đối với nghề Phương Sĩ chỉ tăng không giảm.
“Thái Tổ, con phải làm như thế nào mới có được lực Ngũ Hành?” Diệp Lăng Nguyệt nghe mà tim đập thình thịch.
Kể từ sau khi biết trên người mình gánh vác mối thù sâu nặng. Nàng mỗi ngày mỗi đêm đều mong mỏi có thể báo thù, nếu có thể luyện thành Thực Đỉnh, thực lực của nàng sẽ tăng nhanh vượt bậc.
Đến lúc đó, nàng sẽ không cần phải sợ Hồng Phóng và Hồng phủ.
Đang nghĩ đến thù nhà, đôi mắt đen nháy của Diệp Lăng Nguyệt dấy lên hai ngọn lửa.
“Thực lực ngươi quá yếu. Mười ba tuổi rồi mới chỉ có tinh thần lực của Tam Đỉnh. Tu vi võ học cũng chỉ là luyện thể cảnh. Trừ phi tu vi võ học của ngươi có thể đột phá đến Đan Cảnh hoặc là tu vi tinh thần lực đạt tới cấp Phương Tôn thì ngươi mới có thể biết lực Ngũ Hành của thiên địa.” Diệp Vô Danh thở dài.
Hàm ý chê tư chất của Diệp Lăng Nguyệt quá tầm thường.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
55 chương
109 chương
18 chương
80 chương
142 chương
89 chương
61 chương