Diệp Hoàng Ngọc vốn còn định chờ đến sau khi tu vi của con gái vững chắc thì sẽ đến Đế Đô tìm đôi cẩu nam nữ Hồng Phóng và Gia Cát Nhu kia để tính sổ.
Nếu thương thế của Diệp Hoàng Ngọc chưa hoàn toàn khôi phục thì có lẽ cả đời nàng cũng sẽ không có cái ý niệm này, nhưng bây giờ thương thế của nàng đã khôi phục, nghĩ tới năm đó, nghĩ đến tất cả những việc mà đôi cẩu nam nữ kia đã làm với hai mẹ con nàng, Diệp Hoàng Ngọc không có cách nào để dễ dàng tha thứ.
“Chắc con cũng đã biết chuyện mấy ngày trước Hồng Phóng đã đột phá đến luân hồi cảnh, bây giờ con đừng nói là báo thù, ngay cả muốn đến gần Hồng Phóng cũng là không thể nào.” Diệp Cô cảm thán một tiếng.
Bất kể là Diệp gia hay là Diệp Hoàng Ngọc bây giờ đều không phải là đối thủ của Hồng phủ hoặc Hồng Phóng.
“Cha, những việc này đợi sau khi Lăng Nguyệt trở về chúng ta sẽ thương lượng, con chỉ không muốn nói cho Lăng Nguyệt những dự định này, con lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của nó.” Diệp Hoàng Ngọc ảm đạm nói.
Diệp Cô là một người đã nói là làm nên ngày hôm sau ông ta liền lệnh cho từ trên xuống dưới nhà họ Diệp thu dọn hành lý, bắt đầu cuộc di dời.
Toàn bộ người của Diệp gia và các bộ phận tinh nhuệ khác đều gia nhập vào đội ngũ di dời lần này.
Sau đại hội dã luyện, hiệp hội Phương Sĩ cũng phái người đến hỗ trợ Diệp gia, đồng thời mở mang Huyền Âm ngọc Mạch ở trên núi Thất Tinh.
Cùng lúc đó thì hai huynh đệ Diệp Hoàng Hiên ở Ly thành cũng chọn mua một tòa nhà lớn trong thành, sửa sang lại toàn bộ, chờ người Diệp gia di dời đến.
Diệp gia cuối cùng cũng dọn khỏi Thu Phong trấn, nơi đã ở mấy trăm năm nay, mấy chục đoàn xe quân dụng vận chuyển đường đường chính chính đi về hướng Ly thành.
Bên trong Sơn Hải bang, Tống Nghiễm Nghĩa vẻ mặt như đưa đám.
“Thiếu Bang Chủ, chẳng lẽ lần này cứ như vậy mà bỏ qua? Liên đại sư chết rồi, Diệp gia đoạt được tư cách cung ứng huyền thiết cho quân đội. Chuyện gì tốt cũng bị Diệp gia chiếm hết.”
“Ngươi còn có mặt mũi nói sao, ta đã tìm người nghe ngóng rồi, cái tên Liên đại sư đó là một tà thuật phương sĩ đến từ Trung Nguyên. Hắn lẻn vào Đại Hạ chúng ta cũng không biết có ý đồ gì, nếu không phải ta phủi sạch liên quan thì phủ Thái Thú nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Sơn Hải bang.” Sa Chiến cũng cảm thấy mọi chuyện không thuận buồm xuôi gió, Huyền Âm Ngọc Mạch không tới tay, hạng nhất của đại hội dã luyện cũng để vụt mất, cha hắn đã nhiều ngày nhìn hắn với vẻ mặt không tốt.
“Tất cả những thứ này đều do Diệp Lăng Nguyệt gây ra. Ả cũng là tà môn, lấy đâu ra bản lĩnh mà lại có thể luyện chế ra được Nguyệt Thiết.” Tống Nghiễm Nghĩa không dám truy cứu chuyện của Liên đại sư nữa, liền đem toàn bộ sai lầm này đẩy lên người của Diệp Lăng Nguyệt.
“Hừ, cứ để cho Diệp gia đắc ý đi, qua lần này ta sẽ để cho bọn họ biết kết quả của việc đắc tội với Sơn Hải bang là như thế nào. Đừng tưởng rằng trở thành nhà cung ứng cho quân đội thì có thể một tay che trời ở Ly thành, lần này, ta sẽ khiến cho cả nhà Diệp gia bị chém đầu, gà chó không yên.” Trong mắt Sa Chiến lóe lên một tia sát khí rồi biến mất.
Lần di dời này của Diệp gia ước chừng sẽ kéo dài hơn nửa tháng.
Dưới sự giúp đỡ tận tình của Lam Thải Nhi và hiệp hội Phương Sĩ, Diệp gia cuối cùng cũng thuận lợi vào ở trong Ly thành.
Ngôi nhà mới này nằm trên đường Ngô Đồng ở Ly thành, to hơn ba bốn lần so với ngồi nhà trước đây của Diệp gia.
“Bái kiến gia chủ!”
Ngày thứ nhất sau khi chính thức dời đến ngôi nhà mới này, Diệp Cô cho mời con cháu của ngũ phòng cùng đến chính sảnh để nghị sự.
Nhìn cảnh mười mấy người con cháu của Diệp gia đồng loạt quỳ xuống, trong mắt của Diệp Cô cũng có chút tự hào.
“Chuyện của đại hội dã luyện ta đều đã nghe nói, lần này, Lăng Nguyệt lập được đại công. Chốc nữa, Lăng Nguyệt hãy theo ta đến Từ Đường, ông ngoại có lời muốn muốn nói với con.” Diệp Cô miễn cưỡng nói thêm vài lời rồi một mình dắt theo Diệp Lăng Nguyệt đi về phía Từ Đường.
Từ Đường của ngôi nhà mới này so với Từ Đường ở Bắc Trang mà trước đây Lăng Nguyệt từng sống giống nhau đến mấy phần, trừ việc bên ngoài không có cái đỉnh lớn thì những thứ khác hầu như đều được bài trí giống như đúc.
“Lăng Nguyệt, quỳ xuống.” Diệp Cô giống như thường ngày, hướng về phía liệt tổ liệt tông của Diệp gia, đốt một nén nhang.
Sau khi đốt xong ông liền nói.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt đã quỳ xuống, Diệp Cô liền đi đến bên cạnh bàn sờ một cái.
Chỉ thấy phía sau bàn bất ngờ truyền tới một trận ồn vang, phía sau bàn xuất hiện một cơ quan ngầm, phía bên trong còn cất giấu một khối linh vị.
Khối linh vị kia không giống với linh vị của thái tổ của Diệp gia, phía trên không hề có chữ.
“Khối linh vị này là Thái gia gia của con, cũng là linh vị lão tổ tông của Diệp gia Thu Phong trấn chúng ta. Ước chừng là ba trăm năm trước, ông đã đến Thu Phong trấn, lúc này mới có Thu Phong trấn nhất mạch phồn vinh của chúng ta bây giờ.” Diệp Cô nhẹ nhàng vuốt khối linh vị kia.
Lăng Nguyệt, con có biết vì sao ông ngoại phải dẫn con đến tế bái khối linh vị này không?”
Diệp Lăng Nguyệt lắc đầu một cái.
Nàng cảm thấy hôm nay nhìn ông ngoại có chút khác thường.
“Bởi vì ông ấy cũng giống như con, cũng là một vị Phương Sĩ. Là vị Phương Sĩ duy nhất trong ba trăm năm qua của Diệp gia chúng ta.”
Chủ nhân của linh vị này là Diệp Vô Danh, dù là Diệp Cô thì cũng không biết tên của vị thái tổ của Diệp gia này, điều duy nhất mà ông biết chính là vị thái tổ này và Diệp Lăng Nguyệt giống nhau, đều là võ giả tu luyện tinh thần lực.
Diệp Cô sở dĩ không đem sự tồn tại của Diệp Vô Danh nói cho trên dưới nhà họ Diệp là bởi vì Diệp Vô Danh trước khi chết đã từng lưu lại tổ huấn, trừ phi Diệp gia xuất hiện hậu bối nắm giữ tinh thần lực, nếu không thì mãi mãi cũng không để cho hậu nhân biết sự tồn tại của người.
Từ những lời của ông ngoại, Diệp Lăng Nguyệt mới biết được một ít chuyện cũ liên quan tên vị tổ tiên Diệp Vô Danh này.
Diệp Vô Danh đã từng là một vị phương sĩ phương tôn cấp cao, là một phương sĩ xuất sắc nhất trong lịch sử của Đại Hạ.
Nhưng khi ông ấy ba mươi bốn tuổi, có tham gia trận thiên hạ đệ nhất rèn đúc, thất bại thảm hại khi thử luyện vũ khí Thiên Giai thì bị đối thủ cạnh tranh hủy đi Đỉnh Khí.
Diệp Vô Danh không có Đỉnh Khí nên dẫn đến gia tộc tan vỡ, vợ con ly tán, trở thành trò cười của cả thiên hạ, bị hiệp hội Phương Sĩ của Đại Hạ xóa tên.
Ông vô cùng sầu não và uất ức, nhẫn nhịn toàn bộ sự cười nhạo rồi mai danh ẩn tính, đổi tên mình thành Diệp Vô Danh, ẩn cư ở Thu Phong trấn, trở thành một người thương nhân bình thường về sắt thép.
Nhưng có thể là Diệp Vô Danh vẫn không cam lòng, ông hi vọng có thể dạy một hậu nhân trở thành phương sĩ xuất sắc, hy vọng người này sẽ thay ông tham gia thiên hạ đệ nhất rèn đúc, hoàn thành việc luyện chế ra vũ khí Thiên Giai mà năm đó ông đã không thể hoàn thành.
Chỉ tiếc mãi cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, Diệp Vô Danh vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện.
Các đời gia chủ Diệp gia của mấy trăm năm sau đó cũng đều tuân theo di huấn của thái tổ, chỉ tiếc Diệp gia đã trải qua nhiều đời nhưng vẫn không có ai có thể có được tinh thần lực.
“Cho đến lần này, con tham gia đại hội dã luyện ở Ly thành, luyện chế ra Nguyệt Thiết, ông ngoại mới nhìn thấy hy vọng.” Diệp Cô nói đến chuyện cũ của Diệp gia, không khỏi tròng mắt rưng lệ.
Không ngờ phía sau Diệp gia lại có một bối cảnh lớn như vậy, đã từng là đệ nhất phương sĩ của Đại Hạ, là ai nói Diệp gia chẳng qua chỉ là một loại thương nhân hạ đẳng chứ.
Diệp Cô nói cho Diệp Lăng Nguyệt tất cả những thứ này, ngay cả Diệp Hoàng Ngọc cũng chưa từng nghe nói qua.
Chỉ vì Diệp Cô biết nếu như không có tinh thần lực thì căn bản là không có cách nào để trở thành Phương Sĩ.
Sự xuất hiện của Diệp Lăng Nguyệt đã khiến cho Diệp Cô thấy được chút hy vọng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
47 chương
68 chương
670 chương
25 chương
37 chương
79 chương