Thấy gỉ rêu tróc ra trong nháy mắt, dù vẫn còn có chút không chắc chắn, nhưng vẻ mặt Diệp Hoàng Thành đã biến đổi, ngay cả hai người Liên đại sư và Tống Nghiễm Nghĩa, con ngươi cũng co rụt lại. Huyền thiết bên trong lớp gỉ rêu kia hoàn toàn trắng bạc, sáng bóng, thậm chí còn thuần chất hơn nhiều so với huyền thiết ngũ thành. Huyền thiết lục thành! Mấy bọn người đó trong đầu chợt loé qua một ý nghĩ kinh người. Ai sẽ nghĩ tới cái khối nhìn qua như huyền thiết rỉ sét này, lại là huyền thiết lục thành hiếm gặp. Chẳng lẽ con nhãi ranh kia nhãn lực kinh người như vậy? Tống Nghiễm Nghĩa cùng Liên đại sư cơ hồ sẽ hủy bỏ ngay lập tức cái ý niệm này. Dù là thần tiên, cũng không thể nhìn ra thành phần của huyền thiết gỉ rêu, trừ phi tiện nhân kia có mắt nhìn xuyên tường! Diệp Lăng Nguyệt cũng không có mắt nhìn xuyên tường, nhưng nàng có thể nhìn rõ hết thảy là do dùng hơi thở đỉnh tức. “Liên đại sư, mau tìm cách đi, dựa vào kỹ thuật rèn của Diệp Hoàng Thành, hắn có thể luyện khối huyền thiết lục thành này thành huyền thiết thất thành đấy.” Tống Nghiễm Nghĩa nghĩ bụng, không khỏi có hơi kinh hồn bạt vía. Diệp gia đem tin tức của Huyền Âm ngọc Mạch nói với Phương Sĩ hiệp hội. Điều này làm cho Tống Nghiễm Nghĩa cả kinh thất sắc, nếu lần này tại đại hội dã luyện mà thua nữa, Sơn Hải bang nhất định sẽ nghiêm trị Tống Nghiễm Nghĩa, người không còn có bất kỳ giá trị lợi dụng nào. “Huyền thiết thất thành, bổn đại sư không thèm để ở trong mắt. Dù gì Diệp Hoàng Thành cũng không có bản lĩnh lớn như vậy. Huyền thiết lục thành gỉ sét rêu bám đó, kỳ thật cứng rắn vô cùng. Hắn nhiều nhất chỉ luyện chế được một nửa, cũng chưa chắc có đủ nguyên lực để luyện chế. Ngươi cảm thấy, cái con nhãi ranh đó có khả năng dùng nguyên lực luyện thể cảnh chế tạo khối huyền thiết kia sao?” Liên đại sư tỏ vẻ khinh thường. Một đôi mắt tựa như rắn độc, nhìn chằm chằm vào Diệp Hoàng Thành. Không thể không nói, Liên đại sư phẩm hạnh không đoan chính, nhưng mắt nhìn của hắn lại rất tốt. Lúc này Diệp Hoàng Thành đúng là lực bất tòng tâm. Mấy ngày trước hắn bị người của Sơn Hải bang đả thương. Mặc dù hết sức chữa trị, nhưng nguyên lực cũng bị tổn hao nhiều. Đại hội dã luyện hôm nay đối với Diệp gia quả thật cực kỳ quan trọng, Diệp Hoàng Thành chỉ có thể liều mạng thử một phen. Trên tay Diệp Hoàng Thành, búa sắt càng ngày càng nặng, làm cho động tác cũng chậm lại. Lúc này, chỉ còn khoảng hai giờ là kết thúc, huyền thiết thất thành mới luyện chế ra được một nửa. “Không thể thua, lần này tuyệt đối không thể thua!” Mồ hôi trên trán Diệp Hoàng Thành nhỏ xuống như mưa, rơi trên huyền thiết, lập tức hóa thành từng làn khói trắng. Diệp Hoàng Thành là con trai thứ tư của Diệp gia, không phải là trưởng tử, cũng không phải con út, lại là một nam tử, hắn không có thiên phú như Diệp Hoàng Ngọc. Khi còn bé, hắn từng giây từng phút đều muốn có được sự thương yêu từ cha hắn - Diệp Cô. Cho dù chỉ một khắc đồng hồ thôi cũng được, nhưng khi đó Diệp Cô thương yêu nhất là Diệp Hoàng Ngọc. Diệp Hoàng Ngọc từ nhỏ có được thiên phú luyện võ kinh người, rõ ràng là con gái nhưng cái gì so với Diệp Hoàng Thành cũng đều hơn hẳn. Trong trận tỉ thí của Diệp gia tộc, Diệp Hoàng Thành hắn bị Diệp Hoàng Ngọc một bạt tai tát xuống lôi đài, trở thành trò cười cho những người còn lại ở Diệp gia. Điều này làm cho hắn thu mình trong bóng tối rất nhiều năm. Cho đến khi Diệp Hoàng Ngọc bị gia đình nhà chồng trả lại, mang theo đứa con gái ngốc trở lại Diệp gia. Diệp Hoàng Thành mới có loại cảm giác bệnh hoạn cười trên nổi đau của người khác. Mấy năm nay, hắn dung túng nô bộc lấn áp hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc, hắn vốn cho là Diệp Hoàng Ngọc cũng là hận hắn. Nhưng từ sau trận lửa ở núi Thất Bắc kia, lại khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ. Từ đầu tới cuối, ngưởi bị thù hận và sự nhỏ mọn che đậy cặp mắt chỉ có một mình hắn. Diệp Hoàng Thành nghĩ tới đây, búa trong tay “oành” một tiếng, rơi từ trên không xuống đất. Nguyên lực trong cơ thể hắn đã hao tổn hết sạch, đừng nói là luyện chế, ngay cả muốn nhặt chiếc búa lên lần nữa cũng khó khăn. “Ngươi không sao chứ?” Liêu hội trưởng liền vội vàng kiểm tra thân thể Diệp Hoàng Thành, phát hiện ngoại trừ nguyên lực tổn hao hết, bên ngoài cũng không có gì đáng ngại. “Diệp tiểu hữu, tình huống của hắn đã không có cách nào hoàn thành lần luyện chế này, Diệp gia sợ rằng phải thua.” Liêu hội trưởng liếc mắt nhìn Tống Nghiễm Nghĩa và Liên đại sư chung một tổ kia. Chỉ nghe “bịch bịch bàng bàng” như nước mưa rơi trên lá chuối tây, Liên đại sư vung búa sắt, mỗi một búa nện xuống là ánh lửa tỏa ra bốn phía. Diệp Lăng Nguyệt cùng Liêu hội trưởng cũng nhìn ra, bên trong mỗi một búa của Liên đại sư có xen lẫn tinh lực thần lực và nguyên lực. Dưới tác dụng đồng thời của tinh thần lực và nguyên lực, khối huyền thiết ngũ thành hắn luyện chế kia đã có nhiều thay đổi. Lượng lớn tạp chất cùng chất thải bị tống ra, lục thành... thất thành, nếu không ngoài dự liệu, thứ mà đại sư kia luyện chế được, nhất định là vượt qua huyền thiết thất thành. Xem lại Diệp gia bên này, mặc dù chọn được huyền thiết sáu phần tinh chất, nhưng Diệp Hoàng Thành chỉ mới luyện chế được một nửa, một nửa còn lại là huyền thiết thô lục thành. Như vậy kết quả không còn nghi ngờ gì nữa, Diệp gia phải thua. “Đa tạ Liêu hội trưởng, xin người giúp một tay chăm sóc cho Diệp Hoàng Thành, việc chế tạo huyền thiết còn lại hãy để ta hoàn thành.” Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng, nàng giơ búa lên. Búa sắt nặng năm sáu chục cân, so với thân hình nàng, không có chút nào tương xứng, thậm chí còn có hơi tức cười, giống như một đứa bé mặc quần áo người lớn vậy. Liêu hội trưởng thấy Diệp Lăng Nguyệt giơ búa, chậm rãi nện đập, trong lòng tiếc cho nàng, rồi đỡ Diệp Hoàng Thành qua một bên nghỉ ngơi. “Ha ha, ngay cả đại sư Diệp gia quả nhiên cũng không cầm cự nổi. Ngươi xem, lại để việc luyện chế cho nữ nhân thối làm.” Tống Nghiễm Nghĩa cười lăn cười bò. Liên đại sư cũng khinh thường lắc đầu một cái, búa trong tay hắn không chậm trễ chút nào, từng búa từng búa đập xuống. Diệp Lăng Nguyệt như không thèm để ý tới, nện từng búa xuống khối huyền thiết. Cũng không ai biết, mỗi một chùy nàng hạ xuống, bên trong cũng xen lẫn tinh thần lực, nguyên lực cùng đỉnh tức. Ba loại lực này xen lẫn nhau làm cho tốc độ của Diệp Lăng Nguyệt chậm đi rất nhiều, có thể hiệu quả cũng rõ ràng, nhất là dưới tác dụng của đỉnh tức. Một phần huyền thiết thất thành kia đã được Diệp Hoàng Thành rèn ra, giờ lại rộng mở thêm một chút xíu nữa. Tận cùng bên trong huyền thiết lộ ra huyền thiết cứng, Diệp Lăng Nguyệt thấy bên trong đó màu sắc so với bên ngoài không hề tầm thường, đáy mắt nàng lóe lên một tia vui mừng rồi biến mất. Quả nhiên như nàng đoán, khối huyền thiết rỉ sét này thật không đơn giản, nó không chỉ là một khối huyền thiết lục thành. Dùng ba lực cùng một lúc để luyện chế, khối huyền thiết kia một vốn dĩ gỉ sét, giờ lột xác giống như bóc đi những lớp áo, biến thành một quả cầu sắt nhỏ. Thời gian hai canh giờ trôi qua. Liêu hội trưởng ra hiệu lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều dừng búa lại, nộp huyền thiết của mỗi người đã rèn lên. Tống Nghiễm Nghĩa cùng Liên đại sư bên kia cuối cùng cũng đã luyện chế được một khối huyền thiết bát thành. Đây đã là huyền thiết xuất sắc nhất mà đại sư năm nay chế tạo được, một phần nguyên nhân cũng bởi vì có lửa dung nham của hiệp hội Phương Sĩ trợ giúp. Liên đại sư đắc ý, hắn thậm chí không thèm để ý xem Diệp Lăng Nguyệt nộp lên là huyền thiết mấy thành. Hắn chỉ nghĩ, Diệp Lăng Nguyệt căn bản không xứng đáng là đối thủ của hắn!