Từ lần trước, Diệp Hoàng Ngọc cứu Diệp Thanh từ trong trận hoả hoạn, Diệp Hoàng Thành trước kia một mực coi mẹ con Diệp Hoàng Ngọc là kẻ thù của Diệp gia, giờ thái độ đã có chút cải thiện.
Diệp Hoàng Thành vốn cho là mình thân là trưởng bối, chỉ cần xuống nước nói xin lỗi, Diệp Lăng Nguyệt nhất định sẽ tiếp nhận, như vậy trong đại hội dã luyện, hắn có thể sai khiến nàng.
Nào biết, Diệp Lăng Nguyệt căn bản cũng không để tâm.
Tống Nghiễm Nghĩa cùng Liên đại sư âm thầm cười nhạo. Ngay lúc này, Diệp gia nội bộ vẫn còn ở xào xáo, trong lúc luyện chế, quan trọng nhất chính là hai người luyện chế phải phối hợp ăn ý. Theo tình hình lần này, Diệp gia cầm chắc phần thua.
Bàn về luyện chế kim loại, Diệp Hoàng Thành có kinh nghiệm hơn rất nhiều so với Diệp Lăng Nguyệt. Nên đơn giản sau khi thương lượng, Diệp Hoàng Thành làm thợ chính, Diệp Lăng Nguyệt làm trợ thủ, phụ trách hỗ trợ chọn huyền thiết và tiến hành công việc cuối cùng là làm nguội.
Bởi vì thời gian luyện chế chỉ có hai giờ, mọi người sau khi được phân công, liền lập tức bắt đầu bước đầu tiên là tiến hành sàng lọc huyền thiết.
Đại sảnh luyện chế đã chất một đống lớn gần ngàn khối quặng huyền thiết được chọn lựa ra từ những mỏ huyền thiết chất lượng tốt, phù hợp cho việc luyện chế.
“Không muốn sống sao? Lại dám cướp huyền thiết với Sơn Hải bang chúng ta?” Tống Nghiễm Nghĩa đến gần đống huyền thiết, thấp giọng uy hiếp những thợ rèn của các nhóm khác.
Những người đến sau nhìn Tống Nghiễm Nghĩa vênh váo hung hăng, sau lưng lại có Sơn Hải bang làm chỗ dựa, không dám đụng đến hắn, chỉ có thể khoanh tay khoanh chân đứng yên ở một bên, tùy Tống Nghiễm Nghĩa chọn trước.
Duy chỉ có Diệp Lăng Nguyệt không để ý đến, vẫn tới chọn lựa huyền thiết.
“Tiểu tiện nhân, để cho ngươi đắc ý một lúc. Đến khi đại hội luyện kim vừa kết thúc, ta chờ xem ngươi chết như thế nào.” Tống Nghiễm Nghĩa cũng không quá để ý tới Diệp Lăng Nguyệt. Hắn nói thầm trong lòng: “Lão tiểu tử Diệp Hoàng Thành kia, vì lần trước bị đánh, nên đã suy nghĩ lại để cho con nhãi ranh này đứng ra chọn huyền thiết sao.
Tống Nghiễm Nghĩa mặc dù là một đại thiếu gia nhà giàu có, nhưng chính là hắn từ nhỏ sống ở Tống gia, lớn lên ở phường thạch. Nên chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể thấy rõ ràng đâu là huyền thiết chất lượng.
Ngược lại, Diệp Lăng Nguyệt dùng mắt nhìn không ra được huyền thiết chất lượng, lại còn lấy tay sờ như thế kia, điển hình chính là tư thế của bọn nghiệp dư.
Lúc này, Tống Nghiễm Nghĩa đã từ trong đống đá, nhìn trúng một khối huyền thiết chừng ngũ thành.
Huyền thiết có tinh chất chiếm ngũ thành, được khai thác từ thiên nhiên ở các vùng phụ cận Ly Thành, là loại huyền thiết có hàm lượng cao nhất.
Thấy ác bá Tống Nghiễm Nghĩa đã chọn xong, các thợ rèn còn lại mới dám đi tới, tiếp tục sàng lọc huyền thiết.
Lục tục vài bận, cũng có người chọn được huyền thiết thích hợp, xong rời đi.
Diệp Lăng Nguyệt để ý thấy Tống Nghiễm Nghĩa đã chọn được một khối huyền thiết ngũ thành, nhưng nàng cũng không gấp, mà dùng đỉnh tức kiên nhẫn tìm kiếm huyền thiết có chất lượng tốt hơn.
Huyền thiết ngũ thành khi kết hợp với dung nham núi lửa, dưới bàn tay của một thợ rèn giỏi, có thể luyện chế ra huyền thiết lục thành.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt trước đây đã lấy được thanh phi chủy kia, chính là rèn từ “thép lục thành”, hơn nữa đã được tạo thành khí, có thể thấy vị đại sư luyện chế ra nó năng lực không tầm thường.
Kỹ thuật rèn của Diệp Hoàng Thành, sợ rằng còn kém.
Mà nay kế sách chỉ có thể là trông cậy vào huyền thiết bên trên.
Diệp Lăng Nguyệt thân thể gầy nhỏ, có lẽ đã chui vào trong đống đá, tìm tới tìm lui, nhưng thứ huyền thiết tốt nhất nàng có thể tìm được, chẳng qua cũng chỉ là huyền thiết ngũ thành.
Đã nửa canh giờ trôi qua, phần lớn các đại sư cũng đã bắt đầu việc luyện chế, Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn đang chọn huyền thiết. Việc này khiến cho Diệp Hoàng Thành có chút nóng nảy.
Hắn trước đã nghe đứa con trai Diệp Thanh vô tình nhắc tới, Diệp Lăng Nguyệt ở khu mỏ hỗ trợ rất có năng lực chọn huyền thiết, nên lúc này mới yên tâm để cho nàng đi chọn.
Nha đầu này, sẽ không phải đợi thời khắc mấu chốt mà gây cản trở chứ?
“Tốt nhất cũng chỉ có huyền thiết loại ngũ thành, xem ra chỉ có thể dùng đỉnh tức tuỳ tiện tìm khối quặng thuần nhất đến chừng lục thành, thuận lợi cho Diệp Hoàng Thành chế tạo.” Diệp Lăng Nguyệt cảm thán một tiếng, đang lúc này, dưới chân nàng bỗng đá phải vật gì.
Cúi đầu nhìn xuống, Diệp Lăng Nguyệt thấy một khối huyền thiết quái dị.
Khối huyền thiết kia có màu sắc khác biệt hẳn so với số huyền thiết còn lại, mặt ngoài của nó rõ ràng có mấy khối bám gỉ và rêu, nhìn qua giống như là vì bảo quản không tốt nên bị ẩm và rỉ sét.
Trong hơn ngàn khối huyền thiết ở đó, khối huyền thiết này màu đỏ thẫm, lộ ra hết sức gai mắt.
Trước đó cả Tống Nghiễm Nghĩa cùng những thợ rèn khác đều thấy nó, nhưng cơ hồ khi lần đầu tiên nhìn, tất cả mọi người đều kết luận đây là khối huyền thiết rỉ sét.
Huyền thiết rỉ sét, tám đến chín phần luyện chế ra đều là sắt vụn, hơn nữa còn rất khó luyện chế, cho nên nó bị người ta đá vào trong góc, không ai chú ý đến.
Lúc này, đỉnh ấn trong tay Diệp Lăng Nguyệt lại thình thịch nhảy hai cái.
Loại cảm giác này là sao?
Không chút do dự, Diệp Lăng Nguyệt liền nhặt khối quặng sắt rỉ sét kia lên.
Khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt chọn trúng một khối quặng rỉ sét, bọn người Liêu hội trưởng ở một bên vây xem, đáy mắt chợt lóe lên chút dị sắc.
Những người còn lại trên đài luyện chế, ngay cả đại sư cùng một tổ với Tống Nghiễm Nghĩa kia, thấy Diệp Lăng Nguyệt chọn trúng một khối quặng rỉ sét, đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Tay nghiệp dư chính là tay nghiệp dư, lần này Diệp gia thua chắc!
Cầm trong tay khối huyền thiết gỉ sét, Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng khống chế đỉnh tức, chui vào huyền thiết bên trong, qua mấy hơi thở, nàng giao khối huyền thiết gỉ sét cho Diệp Hoàng Thành.
“Tại sao ngươi lại đi chọn một khối huyền thiết gỉ sét này.” Diệp Hoàng Thành không nghĩ tới, Diệp Lăng Nguyệt chọn hơn nửa canh giờ, lại chọn một khối huyền thiết như vậy.
“Tin ta! Không sai, khối huyền thiết này có chất lượng tốt nhất so với tất cả huyền thiết bên trong. Huống chi, huyền thiết gỉ sét có dung nham thiết, sau cũng có thể luyện chế được.” Diệp Lăng Nguyệt khẳng định nói.
Mặc dù Diệp Hoàng Thành còn có mấy phần không tin, nhưng sự tự tin của Diệp Lăng Nguyệt vô hình trung lây sang hắn.
Thời gian đã qua hơn nửa canh giờ, bên trong đống huyền thiết kia, những khối chất lượng tốt hầu hết đã được chọn, khối huyền thiết gỉ sét này, bởi vì gỉ rêu nên không cách nào phân biệt chất lượng của nó, nên đánh cược, hy vọng gỉ rêu tróc đi, có thể có được vui mừng ngoài ý muốn.
Diệp Hoàng Thành hít sâu một hơi, vén ống tay áo lên, lộ ra bắp thịt rắn chắc, chỉ thấy hắn nhận lấy khối quặng sắt kia, lệnh cho Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu đốt lửa lò luyện.
Lửa màu đỏ của dung nham nhân tạo, một khi rưới vào lò chế tạo sẽ lăn lộn không ngừng. Diệp Hoàng Thành nhanh chóng thả khối huyền thiết kia vào bên trong lò lửa, tiến hành bước đầu tiên: nấu tan chảy huyền thiết.
Khi nhiệt độ cao của dung nham hạ xuống, huyền thiết trở nên giống như một mảnh sắt đỏ lửa.
Trông thấy huyền thiết đã cháy tương đối, Diệp Hoàng Thành nhấc một cái thiết búa nặng tới năm mươi, sáu mươi cân lên. Nguyên lực trong cơ thể dồn vào trên cánh tay phải, còn một bên hông, hắn dùng búa sử dụng nguyên lực, khí lực xông thẳng lên cổ tay trái. “Oành” một tiếng, nhất thời đốm lửa bắn tứ tung.
Một búa hạ xuống, ngay sau đó là mấy chục chùy như mưa dông gió giật, mỗi một búa, đều xen lẫn nguyên lực. Mặt ngoài gỉ rêu của khối mỏ sắt gỉ kia dần tróc ra.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
47 chương
68 chương
670 chương
25 chương
37 chương
79 chương