Một tiếng than thở trút xuống. Trên trời bỗng lóe qua một luồng sáng trắng, chỉ thấy một ông lão áo đen đạp trên một đám mây nguyên lực từ trên trời lướt xuống. Ông lão đó chính là thành chủ Ngũ Linh Thành trước đó đã ngăn cấm Đế Tân. “Hai vị xin hãy dừng bước.” “Còn có mánh khóe gì nữa cứ giở hết ra đi, hôm nay ta nhất định phải đi.” Mặt Đế Tân vô cảm, nhưng trong lòng lại nóng ruột như lửa đốt, mắt của hắn vẫn luôn nhìn chăm chăm về phía trước. Cổng thành là mục tiêu duy nhất của hắn. “Dù ngươi có rời khỏi Ngũ Linh Thành cũng không có cách nào lập tức quay về cửa khẩu cổ. Cửa khẩu cổ gặp nguy hiểm, hiện giờ tất cả dịch chuyển trận đều sẽ đóng ba ngày. Ngươi lại sẽ vì xúc phạm pháp quy tân thủ mà liên lụy đến ngươi và bằng hữu của ngươi, vĩnh viễn bị trục xuất khỏi chiến trường cổ. Nhưng nếu ngươi ở lại, lão phu có thể nghĩ cách giúp ngươi nghe ngóng sự an nguy của bằng hữu đó của ngươi. Ngươi là người thông minh, chắc nên biết làm thế nào thì có lợi cho mình hơn.” Trong lời nói của Ngũ Linh thành chủ không hề có vẻ không vui. Điều này khiến đám thị vệ thành bao gồm cả Chương Toàn đều rất kinh ngạc. Thân là đệ nhất thành chủ trong chín tòa thành tân thủ, Ngũ Linh thành chủ xưa nay đều nghiêm khắc, đối đãi với người mới không nghe lời thì thủ đoạn rất tàn khốc, không biết hôm nay tại sao lại chùn tay với thiếu niên này. Hiển nhiên, Đế Tân đã phá vỡ Cấm Đoạn Thiên Lao của ông ấy, khiến Ngũ Linh thành chủ đã động lòng luyến tiếc người tài. Đáy mắt của Đế Tân hiện lên ánh mắt lấp lánh. Hắn tuy là vì Diệp Lăng Nguyệt gặp nguy hiểm nên tâm trạng mất kiểm soát, nhưng chung quy vẫn là người thông minh tuyệt đỉnh. Lời của Ngũ Linh thành chủ chí tình chí lý, khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ. Hắn đã phá vỡ Cấm Đoạn Thiên Lao, nhưng cũng đã hao tổn sức lực toàn thân. Dù hắn có thể quay về cửa khẩu cổ thì chỉ sợ cũng đã là thế suy sức yếu, không thể đối phó với thị vệ của cửa khẩu cổ, chứ chưa kể đến việc tìm cô gái giặt đồ. Ở Cửu Châu Cổ, hắn giờ đây giống như hạt cát giữa sa mạc, hắn... thậm chí không có cách nào tìm được Diệp Lăng Nguyệt. Một cảm giác thất bại mãnh liệt lấp đầy trong lồng ngực của Đế Tân. “Lục đệ, nghe lời của thành chủ, chúng ta hãy chờ thêm. Ta tin rằng, Lăng Nguyệt sẽ không để chúng ta thất vọng đâu.” Vũ Duyệt nghẹn ngào, nhìn chàng trai trước mắt. Thân hình Đế Tân căng như dây cung, dần dần đã thả lỏng. Đúng, hắn sao có thể nghi ngờ cô gái giặt đồ. “Cần bao lâu?” Đế Tân khản giọng. Trong đôi mắt già nua của Ngũ Linh thành chủ lóe qua một tia vui mừng, thiếu niên này cuối cùng cũng không khiến ông ấy thất vọng. “Hai mươi bốn tiếng, lão phu nhất định nghĩ cách nghe ngóng được sự an nguy của vị bằng hữu đó cho ngươi.” “Được, ta sẽ ở lại Ngũ Linh Thành hai mươi bốn tiếng.” Đế Tân nói xong thì không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi đến cổng thành, ngồi xếp bằng xuống rồi nhắm mắt dưỡng thần. “Thành chủ, tiểu tử này dám ăn nói với ngài như vậy, thật là không coi ai ra gì.” Chương Toàn mặt đầy vẻ không vui. “Không sao.” Ngũ Linh thành chủ cười cười: “Cô nương này, hãy nói cho lão phu biết tướng mạo vóc dáng của vị bằng hữu đó, tốt nhất là có một bức tranh chân dung.” Câu hỏi của Ngũ Linh thành chủ nhanh chóng được truyền đến cửa khẩu cổ, chỉ là bên phía cửa khẩu cổ nhất thời cũng không thể nào trả lời ngay được, bởi vì họ cũng cần xác nhận danh sách tân thủ đã đến các cửa khẩu. Mà bên cửa khẩu cổ cũng đang nhanh chóng thu thập số người cụ thể đã chết và mất tích trong bão nguyên lực, cùng với tung tích của nhân viên. Màn trời xám xịt tựa như trời nhiều mây vậy, không thấy một tia nắng nào. Bên tai, một loạt tiếng động lờ mờ. Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy toàn thân đau đớn, ngay cả nhấc ngón tay một chút cũng rất khó khăn. “Xem bộ dạng thì đã chết một lúc rồi.” “Đồ đạc đáng tiền đều không có, chỉ còn lại một ít phế phẩm.” “Là một cô gái, thân hình cũng rất ngon, không biết gương mặt trông thế nào.” “Chương Tử, ngươi đừng có ngay cả thi thể cũng không tha nhé, khẩu vị thật là nặng quá đi, ta qua một bên trước đây.” Hình như là giọng nói của hai gã nam nhân, Diệp Lăng Nguyệt rất muốn mở mắt, nhưng mí mắt lại cứ như nặng ngàn cân vậy, không cách nào nhấc lên được. Toàn bộ sức lực của nàng đều bị tiêu hao sạch trong lúc chống chọi với bão nguyên lực. Thân thể bị lật qua một cách thô lỗ, vết thương trên người bị kéo hở ra, Diệp Lăng Nguyệt có một sự kích động muốn mắng người. Nàng chắc là bị bão nguyên lực cuốn vào dịch chuyển trận, bị hôn mê một thời gian nên mới khiến người khác coi như là người chết. Một loạt tiếng hít thở truyền đến. Gã nam nhân lật thân hình nàng lại, nói với vẻ vui mừng. “Quai Quai, là một đại mỹ nhân, chỉ tiếc là đã chết rồi. Yên tâm, để gia đây cưng chiều nàng rồi sẽ tìm một nơi chôn nàng nhé.” Tiếp đó, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có hai cái tay đang kéo xé y phục của nàng. Đáng chết, người này lại muốn làm nhục thi thể, Diệp Lăng Nguyệt cố gắng thở ra một hơi, một tay giữ chặt tay của gã nam nhân đó, đưa lực châm của Quỷ Môn Thập Tam Châm và đỉnh tức màu đen chui vào trong hai cánh tay đó. Gã nam nhân đó vốn tưởng rằng đối phương sớm đã chết rồi, bỗng thấy “xác chết vùng dậy” thì giật mình sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, hắn đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay mò loạn Diệp Lăng Nguyệt bỗng đóng thành hai cây gậy băng, hai tay của gã bỗng chốc nổ tung tựa như pháo vậy. Gã nam nhân lúc này mới biết, bản thân đã động chạm vào người không nên động vào, hắn cũng không để ý đến cánh tay bị gãy, vừa lăn vừa bò chạy về phía đồng bọn. Đồng bọn của gã nam nhân đó nghe thấy tiếng vang, lại nhìn thấy bộ dạng của kẻ đó thì cũng sợ mất mật. Thương thế này tuyệt đối không phải là tân thủ của chiến trường cổ bình thường có thể gây ra, xem ra “kẻ xui xẻo” bị hôn mê đó rất có thể là người săn yêu lão luyện nào đó. Trong miệng hắn chửi mát một câu. “Không phải nói ở đây chỉ có tân thủ xuất hiện thôi ư, thật đúng là lật thuyền trong cống mà, chạy mau.” Hắn kéo người đi, cũng không dám kiểm tra Diệp Lăng Nguyệt sống hay chết, vứt lại linh khí rồi chạy biến. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt ra tay ép lùi người đó thì cũng không còn chút sức lực nào nữa, may mà tinh thần lực của nàng vẫn còn dồi dào. Cũng không biết hiện giờ còn có thể mở Hồng Mông Thiên không. Diệp Lăng Nguyệt thử chuyển động thần thức, điều khiến nàng vui mừng là lần này rất nhanh đã có phản ứng rồi. Nàng thả Tiểu Chi Ước và Ngạc Thố, Tiểu Ô Nha ra. “Lão đại, người sao vậy?” Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha bị bộ dạng của Diệp Lăng Nguyệt làm cho khiếp sợ, chúng đã đi theo Diệp Lăng Nguyệt lâu như vậy, dù là lúc khó khăn nhất ở đại lục Thanh Châu cũng chưa từng thấy Diệp Lăng Nguyệt thảm hại như thế. Đâu có ngờ mới đến chiến trường cổ ngày đầu tiên thì chủ nhân đã bị thương nghiêm trọng như vậy. Vẫn là Tiểu Ngạc Thố khá có kinh nghiệm đối với cảnh này, nó nhìn xung quanh, môi ba cánh hơi động đậy. “Chủ nhân gặp phải bão nguyên lực nên thân thể bị thương nghiêm trọng, trước tiên hãy chữa trị cho chủ nhân đi, ở gần đây hình như có chút không bình thường.” Tiểu Ô Nha vội vàng đỡ Diệp Lăng Nguyệt ngồi lên, bón cho nàng một ít nước và linh quả, rồi lại bảo Tiểu Chi Ước và Ngạc Thố tuần tra gần đó. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt ăn một vài thứ thì đã có sức lực, rồi từ từ vận chuyển đỉnh tức. Đỉnh tức màu trắng không hổ là thần khí trị thương, đại khái là mất hơn một tiếng thì Diệp Lăng Nguyệt cảm nhận được kinh lạc bị tổn hại của mình và cả mấy vết thương ở chỗ hiểm đều đang nhanh chóng lành lại, sự đau đớn cũng đã giảm đi rất nhiều. Nàng lúc này mới mở mắt ra, vừa hay đối diện với ánh mắt lo lắng của Tiểu Ô Nha.