Năm trụ ánh sáng đó tập hợp lại với nhau, hình thành một cái lồng nguyên lực. Trong lồng, tất cả linh khí trời đất chớp mắt đã biến mất. Đế Tân chỉ cảm thấy trong cơ thể mình, linh khí hình như bị thứ gì đó giam giữ chặt, căn bản không có cách nào sử dụng nguyên lực. Bước chân Đế Tân dừng lại, đi lại trở nên rất khó khăn. “Thành chủ!” Khi nghe thấy giọng nói này, các thị vệ bao gồm Chương Toàn bất giác thay đổi sắc mặt, đồng loạt quỳ xuống đất. Không ngờ tên người mới vừa đến chưa bao lâu lại khiến Ngũ Linh thành chủ đích thân ra tay. “Lão quỷ, ỷ lớn hiếp nhỏ thì có bản lĩnh gì chứ.” Linh khí toàn thân Đế Tân bị giam hãm, không thể đột phá cái lồng trước mắt này nên không tránh khỏi có hơi phát cáu. Đế Tân từ nhỏ thiên phú hơn người, khi ở Cô Nguyệt Hải thì chưởng giáo Vô Nhai đối với hắn cũng vô cùng thương yêu, có thể xem như là thuận buồm xuôi gió. Hắn khác với Phụng Đế hoặc Vu Trọng, hắn trước giờ chưa gặp phải sự khốn đốn như vậy bao giờ. Nhất thời hắn giống như con thú bị rơi vào vũng lầy, tiến không được mà lùi cũng không xong. “Tiểu quỷ, bớt dùng lời để khích bổn thành chủ đi, chỉ với việc đánh bị thương thị vệ thì ngươi đã phải phục khổ dịch mười năm. Nể tình ngươi tuổi trẻ bồng bột, bổn thành chủ sẽ phạt giam ngươi trong Cấm Đoạn Thiên Lao một năm.” Lão già đó hừ một tiếng. Toàn bộ thành Ngũ Linh đều ở trong thần thức quản lý khống chế của Ngũ Linh thành chủ. Khi Đế Tân mới vào Ngũ Linh Thành, Ngũ Linh thành chủ đã chú ý đến hắn. Chỉ vì trên người Đế Tân có ngũ linh rất lớn mạnh. Dù là Ngũ Linh Thành cũng đã rất nhiều năm rồi chưa gặp được hạt giống tốt như vậy. Khi Đế Tân đánh thị vệ bị thương, Ngũ Linh thành chủ vốn dĩ cũng có thể ra tay, chỉ là ông ấy vẫn muốn xem thử thực lực của Đế Tân rốt cuộc đến mức nào. Đâu ngờ Đế Tân lại giống như con trâu điên vậy, cả chặng đường đấu đá bừa bãi, suýt chút thì đã ra khỏi thành. Ngay cả Chương Toàn ra tay cũng không thể ngăn được Đế Tân, trong tình huống bất đắc dĩ Ngũ Linh thành chủ mới ra tay. Ngũ Linh thành chủ cho rằng, thiên phú của Đế Tân tuy cao, nhưng tính khí con người quá kiêu ngạo, hơn nữa rất khó quản lý khống chế nên dứt khoát ra tay sử dụng một loại kỹ năng thần thông của ông ấy, Cấm Đoạn Thiên Lao. Trong Cấm Đoạn Thiên Lao đã ngăn cách tất cả sóng linh lực. Tống giam một năm, có nghĩa là trong thời gian một năm này Đế Tân căn bản không thể tu luyện. Đối với một tân thủ mà nói, sự trừng phạt như vậy rõ ràng có nghĩa là sát hạch tân thủ của chàng ta ít nhất phải trì hoãn một năm. “Thành chủ, xin đại nhân ngài khai ân. Lục đệ của ta tuổi nhỏ bồng bột, đệ ấy chỉ là lo lắng...” Vũ Duyệt nghe thấy thế thì trong lúc nóng lòng đã vội vàng quỳ xuống. Quay về hướng giọng nói đó phát ra, khấu đầu cầu xin. “Ngũ tỷ! Đừng cầu xin ông ta, người của Cô Nguyệt Hải chúng ta một là quỳ trước trời, hai là quỳ trước đất, ba quỳ trước phụ mẫu sư phụ, tuyệt đối không thể quỳ trước lão già ỷ mạnh hiếp yếu.” Đế Tân hét lên ngăn hành động của Vũ Duyệt. Một năm, thời gian một năm bị tống giam ở nơi quỷ quái rộng một bước vuông này! Thời gian một năm quá dài rồi, chàng không đợi được, ngay cả một phút một khắc chàng cũng không đợi được. Lăng Nguyệt của hắn vẫn đang đợi hắn. Chàng mặc kệ bão nguyên lực gì đó, dù Lăng Nguyệt có ở địa ngục thì chàng cũng sẽ đích thân tìm nàng về. “Lục đệ...” Vũ Duyệt dừng động tác lại, đỏ mắt nhìn Đế Tân. “Tiểu quỷ, ngươi muốn làm gì!” Giọng của thành chủ Ngũ Linh cao lên mấy phần. Đế Tân bị nhốt trong Cấm Đoạn Thiên Lao, bỗng nhiên có hành động kinh ngạc. Chàng lại dùng tay nắm lấy hai trụ ánh sáng linh lực. Trụ ánh sáng vừa gặp phải kích thích, bíp bíp kít kít, bắn ra nguyên lực tựa như vô số ánh chớp nhỏ vậy. Những nguyên lực đó hóa thành từng mũi đao nhọn đâm vào trong da, thịt của Đế Tân. Trụ ánh sáng đó là linh lực củaNgũ Linh thành chủ ngưng tụ thành, vô cùng vững chắc, dù là linh khí bậc Thiên cũng chưa chắc có thể chém đứt được, nói gì đến nguyên lực của Đế Tân hiện nay bị giam giữ, trong cơ thể đã không có nguyên lực có thể sử dụng. Chàng lại hoàn toàn dùng thân thể máu thịt của mình chống chọi lại với linh lực mà trụ ánh sáng bắn ra. Máu tươi dính đầy trên mặt đất, thậm chí nhuộm đỏ cả hai trụ ánh sáng đó. Máu thịt lở loét ra, xương trắng bên trong có thể nhìn thấy rõ, gân xanh nhìn giống con giun ở trán của Đế Tân đang đập điên cuồng. Từng cơn đau đớn ập đến, nhưng hắn lại không buông tay. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Cửa khẩu cổ, Lăng Nguyệt của hắn vẫn đang đợi hắn đến cứu. “Tiểu quỷ! Ngươi điên rồi ư, mau dừng tay lại.” Trong giọng nói của Ngũ Linh thành chủ cũng có thêm vẻ lo lắng. Ông ấy vốn cho rằng Đế Tân cũng giống như vô số người mới kiêu căng vừa đến Ngũ Linh Thành, chỉ cần dạy bảo một phen thì sẽ tuân thủ quy tắc của Ngũ Linh Thành. Nào ngờ thiếu niên này lại còn bướng bỉnh hơn ông ấy dự liệu rất nhiều. “Lục đệ, đệ đừng làm chuyện ngốc nghếch.” Vũ Duyệt bị cảnh máu me đầm đìa trước mắt dọa sợ khiếp, nàng ta xông lên trước nhưng lại bị Chương Toàn ngăn lại. Linh lực của Cấm Đoạn Thiên Lao rất mạnh, người ngoài tiếp cận ắt bị trọng thương. Tay của Đế Tân sớm đã biến dạng rồi, giữa răng của hắn thậm chí là tóe ra máu. Tiếng gào thét không cam lòng từ trong cổ họng của hắn phát ra. Nhưng cho dù hắn dùng hết sức lực toàn thân thì hai trụ ánh sáng linh lực đó vẫn không hề động đậy chút nào. Máu tươi xuôi theo trụ ánh sáng linh lực chảy xuống. Giọt máu rơi xuống tựa như từng đóa yêu hoa xinh đẹp. Dần dần từ trong máu chui ra từng nhánh cây màu xanh lục, những nhánh cây đó leo bò lên trụ ánh sáng linh lực. “Đó là?” Ngũ Linh thành chủ và đám người Vũ Duyệt đều nhìn những dây hoa đua nở trong máu đó với vẻ khó tin. Dây hoa được tưới đều máu tươi, nhanh chóng đâm chổi nảy lá, mọc ra nụ hoa, nở ra từng đóa hoa màu sắc sặc sỡ. Chỉ trong chốc lát, Cấm Đoạn Thiên Lao đã bị những dây hoa kỳ lạ và bông hoa màu đỏ như ngọn lửa này che kín. “Vỡ ra cho lão tử!” Trong Cấm Đoạn Thiên Lao đó, truyền đến tiếng gào thét tựa như sấm. Một tiếng ầm, năm trụ ánh sáng linh lực cùng lúc bị nát vụn, mưa hoa tựa như máu. Trong Tịch Nhan Hoa diêm dúa lòe loẹt, thiếu niên cả người nhuộm máu, mồ hôi sớm đã ướt sũng tóc hắn, dưới mái tóc ướt đẫm đó, đôi mắt sáng rực như thể một ngôi sao đầu tiên ló dạng lúc bình minh. Ngũ Linh thành chủ ở phủ thành chủ xa tít bỗng nhiên mở mắt ra, đáy mắt ông ấy tràn đầy vẻ khó tin. Cấm Đoạn Thiên Lao của ông ấy thế mà lại bị phá vỡ rồi. Hơn nữa người phá vỡ nó còn là một tân thủ vừa vào Ngũ Linh Thành. “Lại có thể phá rồi ư.” Đám người Chương Toàn ngẩn tò te. Bọn họ chưa từng thấy có người phá vỡ Cấm Đoạn Thiên Lao của thành chủ, mà người đó còn là tân thủ ngày đầu tiên đến báo danh. Trước đây, những người mới vô cùng ngạo mạn đó thường là bị Cấm Đoạn Thiên Lao nhốt một thời gian thì đều khóc than xin tha, từ đó trở nên ngoan ngoãn tuân theo. Chưa từng có ai giống như Đế Tân, trực tiếp làm cho thiên lao vỡ vụn. Nhất thời, những thị vệ đó và Chương Toàn cũng không tiến lên trước ngăn cản Đế Tân. Bởi vì ở Ngũ Linh Thành có một quy định bất thành văn, chỉ cần là trọng phạm bị giam nhốt mà có thể tự phá vỡ Cấm Đoạn Thiên Lao, thì những tội mà hắn đã phạm sẽ được xóa hết. “Lục đệ.” Vũ Duyệt nhìn Đế Tân từng bước từng bước đi xa, nhìn máu trên người hắn nhỏ xuống, nhuộm đỏ dấu chân. Nàng mặc kệ dòng lệ trong mắt, vội vàng xông lên. Nàng mặc kệ hết, dù là vi phạm thành quy của Ngũ Linh Thành thì nàng cũng phải cùng lục đệ đi tìm Lăng Nguyệt.