“Ngươi là ai! Dám giết người của An Quốc Hầu phủ, ngươi có biết ta là ai không! Ta là con gái của An Quốc Hầu.” An Mẫn Hà không có hộ vệ thì cũng giống như bị phế đi tay chân nên trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào. Nàng càng không thể nhìn ra lai lịch của nam tử ở trước mắt, không biết có phải là nhân sĩ của Đại Hạ hay không. Vốn tưởng rằng nói ra thân phận của mình thì có thể khiến đối phương lung lay, tuy nhiên nó chỉ khiến cho nam nhân kia hừ lạnh một tiếng. “Thi thể, cút.” Giọng của nam nhân đó giống như tới từ địa ngục Diêm La khiến cho thân thể của An Mẫn Hà chợt run lên. Ý nói, hoặc là cút hoặc là chết, nam nhân vẻ mặt lạnh lùng. An Mẫn Hà tự thấy mình cũng là hoa dung nguyệt mạo, nhưng ở này trong mắt nam nhân này nàng chỉ giống như không khí, đối phương hoàn toàn không để nàng vào mắt. “Ngươi dám uy hiếp ta, có tin ta nói cha ta...” Nữ nhân này không nghe hiểu tiếng người sao? Kim diện nam nhân trông vô cùng quỷ mị, ánh mắt lạnh lẽo. An Mẫn Hà còn chưa nói xong thì nhìn thấy ánh mắt của Kim Diện nam nhân. An Mẫn Hà cảm thấy ngực cứng lại, giống như là bị người ta chưởng trúng, thân thể lập tức bay ra ngoài như diều đứt dây, miệng dính đầy bùn đất. An Mẫn Hà muốn bò dậy, nhưng phía dưới chân lại có cảm giác đau đớn như bị gãy xương, nàng nhìn xuống dưới thì phát hiện xương đùi của mình đã bị vỡ nát. Thân là một cao thủ Hậu Thiên Đỉnh Phong, An Mẫn Hà chưa bao giờ có cảm giác mình nhỏ bé giống hôm nay vậy. Chỉ nhìn chằm chằm mà có uy lực như vậy, thật là đáng sợ... Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào. Kim Diện nam tử bay vào không trung, vạt áo ở trong sương trắng bay phất phới. Con ngươi màu hổ phách chớp động liên tục, có vẻ đang vô cùng sốt ruột, giống như là thấy cái gì đó trong màn sương trắng kia. Sau khi thấy rõ chỗ phía sau Bất Tử Mộc, Kim Diện nam tử từ từ đưa tay trái tay phải ra. Chỉ thấy trên tay phải hắn có một đạo nguyên lực màu đen không ngừng lăn lộn. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải xé rách không khí và sương trắng. Một quyền này tràn đầy sát hại cùng sự tức giận. “Đế Ngự Cửu Thiên Đệ Nhất Thức, Vân Tiêu Vũ Tễ.” Chỉ thấy hắn đấm ra một quyền bao phủ cả một mảnh sương trắng ở trong Vân Mộng Chiểu, giống như một cái ao nước bị rút cạn, sương trắng chỉ trong chớp mắt đã tan thành mây khói. Một khắc kia, An Mẫn Hà cảm giác linh hồn mình cũng run rẩy. Một quyền này của Kim Diện nam tử vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, loại khí thế này so với bất kì một tên vỏ giả nào mà An Mẫn Hà từng gặp đều mạnh hơn Ngay cả cha mình cũng không thể sánh nổi. Lúc sương mù bị xua tan, phía trước xuất hiện một hồ nước màu xanh lam, chính giữa hồ có một cây cổ thụ chọc trời, xung quanh là ánh sáng ngũ sắc. An Mẫn Hà biết đó chính là ổ của Phượng Hoàng, nhưng  nàng căn bản không dám nhúc nhích. Bởi vì nàng biết chỉ cần nàng có một chút ý đồ không an phận thì nam nhân kia sẽ hồ nghiền chết nàng giống như nghiền chết một con kiến vậy. Một quyền kia của Kim Diện nam tử đã chấn động toàn bộ Vân Mộng Chiểu, ngay cả Bất Tử Mộc cũng bị chấn động, lá cây rụng loạn xạ. Diệp Lăng Nguyệt cùng với Băng Hoàng và Hỏa Phượng đang giằng co cũng không khỏi cả kinh. Khí thế này sao lại quen thuộc như vậy. Lúc người đeo chiếc mặt nạ màu vàng kia xuất hiện trước mắt nàng, cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Lăng Nguyệt cũng há to vì ngạc nhiên. Tiểu Chi Ước đang trên người Diệp Lăng Nguyệt vừa thấy Kim Diện nam nhân liền bị dọa sợ đến không nói tiếng nào, vèo một cái chui vào trong ống tay áo của Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt thậm chí quên đi mình còn đang ở trong hiểm cảnh, chỉ nhìn Kim Diện nam tử mà cà lăm. “Ngươi, sao ngươi lại... Ở chỗ này?” Kim Diện nam tử liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng giương lên. “Nữ nhân, chúng ta lại gặp mặt.” Lúc nói chuyện, hắn chợt bước thêm một bước, nhấc bổng Diệp Lăng Nguyệt đang không có bất kì một sự chuẩn bị nào lên. Đôi chân vừa bước, người vừa giống như Xuyên Vân Tiễn vậy, lao về phía sau lưng. “Để người lại!” Mắt thấy đối phương muốn cướp người, Băng Hoàng và Hỏa Phượng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Hai vợ chồng hóa thành hai tia sáng một đỏ một xanh, quấn lấy nhau trong không trung. Chỉ là nhân tộc ngu xuẩn, ở trên trời thì không có người nào có thể là đối thủ của bách điểu chi vương Phượng Hoàng. Trên bầu trời Vân Mộng Chiểu, ba đạo ánh sáng đuổi đến tận cùng không buông. Kim Diện nam tử cười lạnh một tiếng, tay phải lại rung một cái. “Đế Ngự Cửu Thiên, Đệ Nhị Thức, song long xuất động!” Ở trên người hắn, một cổ khí tức tôn quý, bàng bạc của Đế Vương đột nhiên tỏa ra. Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm, quyền pháp của hắn liền hóa thành hai con Cự Long màu đen, long uy bất phàm, so với hai vợ chồng Băng Phượng và Hỏa Phượng thì không phân cao thấp. Lúc Cự Long xuất hiện, Diệp Lăng Nguyệt chỉ thấy có một bóng người lướt qua, Kim Diện nam tử không biết dùng thân pháp gì, chỉ thoáng một cái lại trở về bên trên Bất Tử Mộc. Băng Hoàng và Hỏa Phượng bị hai con Cự Long màu đen cuốn lấy, trong nhất thời càng không có cách nào phá vòng vây. “Ném quả trứng trên tay đi. Nếu muốn thì hai quả kia cũng ôm về luôn.” Trên bầu trời, vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng vẫn còn đang ác chiến, Kim Diện nam tử lại là một bộ dạng nhàn nhã, nghiêng đầu nói với Diệp Lăng Nguyệt. Với năng lực của hắn thì không thể nào lại không nhìn ra quả trứng trong tay của Diệp Lăng Nguyệt là một quả trứng bỏ đi. Hai quả trứng phượng hoàng ở trong ổ nghe thấy vậy liền bị dọa cho giật mình, chúng thật sự không muốn bị rơi vào tay của bọn nhân tộc ti tiện. Nhưng chúng biết ngay cả cha mẹ của chúng cũng không phải đối thủ của nam nhân kia, thật đáng sợ, chúng căn bản không có cách nào chạy thoát. “Ta chỉ muốn quả này.” Diệp Lăng Nguyệt vẫn đang bị Kim Diện nam tử đặt trên vai, tư thế này giống như đang gánh gạo vậy, không có chút lịch sự nào. Nhưng vấn đề là Kim Diện nam tử lại cảm thấy tư thế này rất không tồi, hoàn toàn không có ý định buông nàng xuống. “Vậy hai quả kia nướng?” Hai quả trứng phượng hoàng càng run hơn, Tiểu Chi Ước mặt cũng muốn khóc ròng, nó chợt phát hiện suy nghĩ của chủ nhân nhà mình và cái gã nam nhân đáng sợ này không ngờ lại giống nhau như vậy. Trứng phượng hoàng chẳng lẽ đều có thể tùy tiện nướng ăn sao? Đó là đùi gà nướng sao? “Không muốn, bổn cô nương là đại nhân không chấp tiểu nhân, không muốn so đo với hai quả trứng ngu ngốc kia, nếu muốn tính sổ cùng lắm là tìm cha mẹ của chúng để tính sổ.” Diệp Lăng Nguyệt bĩu môi một cái, con ngươi không ngừng lưu chuyển, chỉ là nhìn dáng vẻ của nàng, Kim Diện nam tử cũng biết, nàng đang có ý định quỷ quái gì. Thật ra thì từ một góc độ nào đó, Diệp Lăng Nguyệt cũng hận đến nỗi muốn giẫm nát hai quả trứng kia để tiêu đi nỗi hận, nhưng mà hai quả trứng phượng hoàng trước mắt vẫn còn giá trị lợi dụng nên tạm thời sẽ giữ lại. Thấy Kim Diện nam tử và Diệp Lăng Nguyệt đang bàn bạc xem sẽ xử lý hai quả trứng kia thế nào thì Băng Hoàng và Hỏa Phượng càng nóng lòng, không còn muốn ứng chiến nữa. Cái tên Kim Diện nam tử này làm việc hoàn toàn không theo lý giải gì hết. Nhưng điều khiến cho bọn họ kiêng kỵ chính là thực lực của hắn. Hắn khống chế Nguyên Lực đã đạt đến Thiên Nhân Cảnh, đánh ra thu về tự nhiên, võ học đã học, càng khiến cho chúng tức lộn ruột, nếu không nhìn lầm thì lúc nãy hắn đã sử dụng võ học cấp Đế Vương, đây chính là võ học vượt qua cả nhất lưu.