“Chỉ là một con người nhỏ bé lại dám bàn điều kiện với chúng ta.” Hỏa Phượng cười lạnh một tiếng, trong lời nói kèm theo sự tức giận. Hỏa Phượng liền phun lửa,những ngọn lửa màu đỏ bên cạnh hắn đột ngột mở rộng ra, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân như đang đắm chìm trong trong biển lửa, khắp da thịt đều có mùi bị nướng khét. “Hỏa Phượng, cứ để cho nàng ta nói.” Tính khí Băng Hoàng có vẻ tốt hơn rất nhiều so với Hỏa Phượng, trong đôi mắt màu lam của nó mang theo mấy phần trông đợi. “Băng Hoàng, ngươi quá...” Hỏa Phượng trong lòng biết rõ ái thê là vì một tia hy vọng sống của tiểu phượng hoàng, nhưng hắn luôn cảm thấy người trước mắt này là không thể tín nhiệm. “Điều kiện thứ nhất, ta muốn mang trứng tiểu phượng hoàng đi để chữa trị cho nó, nên có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian khá dài.” Từ phản ứng lúc nãy của trứng phượng hoàng, Diệp Lăng Nguyệt khẳng định Đỉnh Tức nhất định có thể giúp chữa trị cho trứng tiểu phượng hoàng, nhưng có thể chữa trị đến đâu thì tạm thời nàng cũng không biết. Băng Hoàng và Hỏa Phượng không phản đối điều kiện này. Bởi vì Hỏa Phượng đã quyết tâm vứt bỏ quả trứng phượng hoàng tàn phế này, nhưng Băng Hoàng một mực không chịu. Hai vợ chồng sau một hồi tranh luận, quyết định tạm thời giao cho Diệp Lăng Nguyệt chữa trị. “Điều kiện thứ hai, nếu như ta ấp trứng tiểu phượng hoàng thì nó phải ở chỗ của ta trong vòng 100 năm, trung thành với ta.” Tiếng nói của Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt, Hỏa Phượng liền phất cánh. Chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện một ngọn lửa cuồn cuộn rồi hóa thành một con Liệt Diễm Hỏa Phượng, lao về phía Diệp Lăng Nguyệt, giống như có thể chiếm đoạt Diệp Lăng Nguyệt bất cứ lúc nào. “Đồ không biết sống chết, dám vọng tưởng bộ tộc Phượng Hoàng ta làm nô dịch.” Ngay lúc Hỏa Phượng đang vô cùng giận dữ, từ cánh của Băng Hoàng tóe ra mấy đạo băng đụng vào lửa của Hỏa Phượng. Lửa của Hỏa Phượng chỉ trong nháy mắt bị đóng băng thành một đống, rơi xuống đất. “Băng Hoàng, nàng điên rồi sao, chẳng lẽ nàng muốn để cho con cháu chúng ta trở thành nô dịch của loài người này!” Hỏa Phượng tính khí rất nóng nảy, hắn bất mãn trợn mắt nhìn ái thê. “Hỏa Phượng, bộ tộc Phượng Hoàng chúng ta có tới một ngàn năm thiên thọ, một trăm năm rất nhanh sẽ trôi qua. Nhưng nếu không tìm được phương pháp cứu chữa cho con chúng ta, đừng nói là một trăm năm, nó căn bản ngay cả cơ hội sinh tồn cũng không có.” Băng Hoàng nói tới đây thì giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. Ba quả trứng phượng hoàng này đều là do Băng Hoàng khổ sở sinh ra. Nàng không muốn từ bỏ bất kỳ một quả nào. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, một quả trứng phượng hoàng như vậy nếu đem về Phượng Hoàng tộc thì kết quả cũng sẽ bị vứt bỏ như ở nhân tộc mà thôi. Băng Hoàng làm sao chấp nhận để cho mình con cháu mình bị nhân tộc sai khiến. Nhưng dùng một trăm năm để đổi một cơ hội sinh tồn thì rất là đáng. Hỏa Phượng nhíu chặt chân mày, hết nhìn Diệp Lăng Nguyệt lại nhìn về phía quả trứng kia. Cuối cùng, Hỏa Phượng vẫn không thể nào kháng cự lại ánh mắt cầu khẩn của vợ mình. “Vậy con của ta giao cho ngươi. Nếu có thể cứu được nó thì xin hãy nói cho nó biết là cha mẹ của nó sẽ luôn chờ nó ở Phượng Hoàng tộc.” Trong mắt Băng Hoàng mang theo nước mắt, nàng nhẹ nhàng hôn quả trứng phượng hoàng kia một cái rồi đưa nó cho Diệp Lăng Nguyệt. Lúc Diệp Lăng Nguyệt nhận lấy trứng phượng hoàng, nàng cảm thấy nó vô cùng nặng, nàng biết đây không chỉ là một quả trứng phượng hoàng mà còn có sự tín nhiệm Băng Hoàng. Hai nữ nhân, mặc dù tu vi và tuổi tác cách xa nhau, nhưng lúc này tâm ý lại tương thông. Hỏa Phượng thấy lòng Băng Hoàng đã quyết nên cũng không ngăn cản, chỉ có thể tiến về phía trước xem hai quả trứng phượng hoàng còn lại có bị thương hay không. Sau khi kiểm tra một lúc lại phát hiện ra một chi tiết. “Khốn kiếp, Băng Hoàng nàng mắc lừa rồi, nữ nhân kia là một tên lường gạt. Hắn và Kim Giác đại mãng xà là một bọn, lúc nãy hắn muốn cướp lão đại và lão nhị nên mới ném lão tam cho Kim Giác đại mãng xà.” Thì ra là trong ba quả trứng kia, trứng Hỏa Hồng và trứng Băng Lam được sinh ra trước vài ngày. Nên bọn chúng đã hơi có thần thức. Tình hình lúc Diệp Lăng Nguyệt và Kim Giác đại mãng tới trộm trứng, bọn chúng đều đã nghe được toàn bộ. Nên hai quả trứng phượng hoàng kia đương nhiên cũng cho rằng Diệp Lăng Nguyệt là người xấu. So với oan của Đậu Nga còn oan hơn, đây thật sự là vu oan giá họa mà. Diệp Lăng Nguyệt vừa mới nhận lấy trứng phượng hoàng, bây giờ lại nghe hai quả trứng phượng hoàng còn lại tố cáo, Băng Hoàng vốn dĩ vẻ mặt còn đang ôn hòa, nhưng bây giờ cũng đã biến sắc. Là nữ nhân này làm hại lão Tam! Nàng lại còn ngu xuẩn đem lão tam giao cho đối phương. “Trả lại lão tam cho ta.” Quanh thân của Băng Hoàng trong nháy mắt nổi lên đầy phong tuyết, một bóng người màu xanh lam ở bên trong bão tuyết, trông giống như nữ thần đang báo thù vậy. Trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý niệm, đó chính là người nữ nhân này đã hại lão tam. Vô số lưỡi dao bằng băng tuyết đâm về phía Diệp Lăng Nguyệt. “Chi Ước!!” Tiểu Chi Ước còn định giải thích. Nhưng Băng Hoàng và Hỏa Phượng đều đang vô cùng giận dữ nên căn bản là không muốn nghe. “Đi.” Diệp Lăng Nguyệt vung tay lên, mấy thanh Huyết Văn Chủy bay ra. Chỉ nghe leng keng vài tiếng, những lưỡi đao bằng băng tuyết kia đã bị Huyết Văn Chủy làm cho bể vụn. Nhưng sau lưng lại có một luồng hơi nóng ập đến. Một con Liệt Diễm Hỏa Phượng truy kích tới. Đối mặt với sự giáp công của Băng Hỏa, Diệp Lăng Nguyệt dưới tình thế cấp bách đành cầm quả trứng phượng hoàng giơ cao qua đỉnh đầu. “Ai dám động thủ nữa, ta lập tức sẽ khiến quả trứng này nát bét!” Diệp Lăng Nguyệt một thân chật vật, trên tóc đầy băng sương, Băng Hoàng và Hỏa Phượng ngang ngược không biết lý lẽ khiến cho nàng phải dùng đến hạ sách này. Nếu muốn đánh tới cùng thì cùng lắm là cùng chết. Băng Hoàng và Hỏa Phượng giận dữ nhìn Diệp Lăng Nguyệt. Hai bên ai cũng không dám động thủ, giằng co qua lại. Lúc Diệp Lăng Nguyệt và vợ chồng Phượng Hoàng đang đàm phán thì bên ngoài Bất Tử Mộc, đám người An Mẫn Hà vẫn chưa rời đi. An Mẫn Hà đi loanh quanh ở bên trong cả một buổi tối nhưng vẫn không tìm được tung tích ổ và trứng của phượng hoàng. “Người đâu, phóng hỏa đốt cho ta, ta không tin đốt cháy toàn bộ Vân Mộng Chiểu lại không phá được cái mê cung quỷ quái này.” An Mẫn Hà phát tác tính khí đại tiểu thư, giận dữ gào lên. Nhưng bốn phía tĩnh lặng, nàng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. An Mẫn Hà chần chờ rồi xoay người, phát hiện bên người nàng ngay cả một tên thị vệ cũng không thấy. “Ngươi đang tìm bọn hắn sao?” Tiếng cười lạnh lùng kèm theo một bóng người quỷ mị chợt xuất hiện ở bên người An Mẫn Hà. Trên mặt nam nhân đeo một chiếc mặt nạ màu vàng kim nên không thể nhìn rõ dung mạo của hắn. Ánh mắt của hắn lạnh đến thấu xương, chỉ bị nhìn một phát thì người đã muốn hóa đá. Chỉ một cái liếc mắt, trong tiềm thức An Mẫn Hà liền nổi lên một cảm giác bất an mà trước đó chưa từng có. Nàng nhìn chung quanh một chút thì phát hiện những tên thị vệ đi theo nàng đều đã chết. Dáng vẻ chết đều giống nhau như đúc, không có bất kỳ vết thương nào. Nam nhân này tại sao lại ở sau lưng bọn họ, còn nữa... Hắn ra tay giết người lúc nào. Nam nhân ngay cả liếc mắt nhìn An Mẫn Hà cũng cảm thấy lười, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, tuy rằng phía trước có một mảng sương trắng nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng thấy rõ ánh sáng của phượng hoàng.