Đám nữ nhân đánh thành một đoàn trong tuyết. Sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt bình thường, nàng đứng sang một bên xem. Nàng và Mộc Sảng vốn cũng không có giao tình gì, việc hôm nay chính nàng cũng đã khuyên bảo Mộc Sảng mà nàng ta không chịu nghe, cứ để cho nàng ta chịu chút giáo huấn cũng tốt. Những đệ tử gác núi xung quanh đó cũng đều không có ý ra tay trợ giúp mà ngược lại còn thảo luận một cách rất hào hứng. Suy cho cùng thiếu nữ áo khoác đỏ là viên ngọc sáng trong tay của Tuyết trưởng lão, đã vô pháp vô thiên trong Tuyết Phong quen rồi, mọi người gặp nàng ta đều phải nhún nhường vài phần. Cô gái này tính tình điêu ngoa, duy chỉ có đối với Mã Chiêu sư huynh là có vài phần kính trọng. Chỉ tiếc Mã Chiêu sư huynh rất được yêu thích, thỉnh thoảng có các sư tỷ sư muội của phong khác tìm tới cửa. Thế nhưng tình cảnh ra tay đánh nhau to như kiểu này thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tu vi của Mộc Sảng vốn cũng không bằng đám thiếu nữ Tuyết Phong, không bao lâu sau thì đã rơi vào thế yếu. "Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, một tạp dịch ăn mặc dáng điệu xinh đẹp như vậy không phải là muốn quyến rũ người ta ư. Mấy người các ngươi hãy cùng ra tay, lột bỏ y phục của nàng ta." Thiếu nữ áo khoác đỏ đó đánh Mộc Sảng mấy cái bạt tai, ánh mắt dừng lại trên Hỏa Hồ Bào của Mộc Sảng. Chiếc áo khoác đỏ mà nàng ta mặc trên người cũng là Hỏa Hồ Bào, chiếc áo trên người Mộc Sảng cũng thế. Một tạp dịch lại dám mặc giống với người đường đường là con gái của trưởng lão Tuyết Phong như nàng ta. Thiếu nữ áo khoác đỏ thấy vậy thì càng thêm căm tức, một ánh mắt ra hiệu, mấy cô gái khác đã cùng ra tay xé rách áo của Mộc Sảng. Chỉ nghe thấy tiếng xé rách áo tơ lụa, Mộc Sảng liền cảm thấy lạnh ở ngực. Nàng ta chợt cảm thấy một luồng ác khí từ đáy lòng dâng lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ, lúc này ngay cả ý định muốn chết cũng xuất hiện. Ngực trắng nõn còn hơn cả tuyết mấy phần cứ thế lồ lộ ra trước mặt tất cả mọi người. Mấy tên đệ tử nam gác núi thấy vậy đều không nhịn được mà khen hay. Diệp Lăng Nguyệt thấy thế thì cảm thấy người của Tuyết Phong cũng hơi quá đáng. "Đủ rồi, các ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng." Mấy người đám thiếu nữ áo khoác đỏ muốn kéo luôn cả váy của Mộc Sảng xuống, bỗng nghe thấy giọng người kêu dừng thì đột nhiên sững người, nàng ta quay đầu lại nhìn muốn xem cho rõ là kẻ nào dám bảo nàng ta dừng tay ở trên địa bàn của Tuyết Phong. Nào ngờ nhìn thấy lại là người mặc áo khoác da rách, đội mũ gấu chó. Tuy nhìn không rõ mặt nhưng vừa rồi thiếu nữ áo khoác đỏ đã để ý người đó đứng ở bên cạnh Mộc Sảng, rõ ràng là tạp dịch cùng đến với nàng ta, chỉ là nhìn bộ dáng thì thân phận còn thấp hơn Mộc Sảng một chút. Thiếu nữ áo khoác đỏ xùy một tiếng, lườm Diệp Lăng Nguyệt một cái, tròng mắt xoay tròn liền nảy ra một ý xấu. "Nè, ngươi là người hầu của nàng ta à? Ta thấy ngươi đứng bên cạnh xem cũng rất lâu rồi, bình thường nhất định cũng rất ghét nữ nhân này nhỉ. Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi lên đây xé váy của nàng ta thì ta sẽ cho ngươi đến Tuyết Phong làm thị nữ thân cận của ta. Trái lại, nếu ngươi không nghe lời thì ta cũng sẽ lột sạch ngươi như nàng ta, để mọi người đều xem thử thân thể của tạp dịch hạ đẳng trông có khác gì với người thường không." Nói xong, nàng ta đạp một cước lên mặt của Mộc Sảng, đạp mặt nàng ta vào trong đống tuyết. Mộc Sảng muốn vùng vẫy, thế nhưng tay chân nàng ta bị ấn chặt, lỗ mũi đều có tuyết. Khuôn mặt dày công trang điểm trước đó để gặp Mã Chiêu sớm đã nhòe nhoẹt hết cả rồi. Nàng ta nói không nên lời, lệ ở khóe mắt cứ rơi xuống tựa như trân chân bị đứt dây vậy. Nếu thật sự bị lột trần như nhộng thì nàng ta sau này đâu còn có mặt mũi nào ở lại Cô Nguyệt Hải. Diệp Lăng Nguyệt đi tới, mấy nữ đệ tử của Tuyết Phong thấy thế đều cười phá lên. Bọn họ đã sớm đoán được, những tạp dịch này ai cũng đều tham sống sợ chết. "Xin lỗi, ta làm như vậy cũng là tình thế bất đắc dĩ." Diệp Lăng Nguyệt nói nhỏ tiếng, nhưng chính vào lúc nàng ngồi xổm người xuống, lông mày của nàng hơi giương lên, lộ ra vẻ kỳ lạ. Giữa ngón tay bỗng nhiên lại có mấy luồng chỉ phong, tựa như cơn bão tuyết đột nhiên ào đến, chỉ nghe thấy "vù vù vù" mấy tiếng. Tiểu Vô Lượng Chỉ đã được tung ra. Mấy thiếu nữ của Tuyết Phong không có đề phòng, bị chỉ lực hất lăn trên mặt đất. Thiếu nữ áo khoác đỏ kia thì bị Diệp Lăng Nguyệt đá một cước trúng phần bụng, cả người nằm sấp trên mặt đất cứ như con nhái vậy. Đám thiếu nữ vừa thu tay thì Diệp Lăng Nguyệt tóm lấy Mộc Sảng, dưới chân vội vàng rút lui. "Tiện nhân, ngươi lại dám ra tay đánh ta, các ngươi đều phải chết. Đóng dịch chuyển trận, đuổi theo cho ta." Thiếu nữ áo khoác đỏ lớn như vậy vẫn chưa từng bị người ta ức hiếp. Nàng ta thẹn quá hoá giận, lệnh cho mấy đệ tử gác núi đánh bọc sườn đuổi theo, còn sai người tạm thời đóng dịch chuyển trận thông đến Ngoại Môn lại. Cứ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng sẽ không còn đường rút lui. Diệp Lăng Nguyệt thấy đường bị chặn đứng thì cũng không cố gắng đột phá, nàng dìu lấy Mộc Sảng rồi xuôi theo bậc núi bay vút lên phía trên. Dưới chân tựa như cưỡi lên mây vậy, bay nhanh vô cùng. Diệp Lăng Nguyệt hơi sững sờ, phát hiện thân pháp của chính mình lại tiến bộ hơn nhiều so với trước, bất giác nhớ đến huấn luyện khi nàng ở Độc Cô Thiên. Chẳng qua chỉ là một ngày thôi mà thân pháp của nàng lại có tiến bộ lớn như vậy? Cảm giác tên "Tử mặt liệt" đó thật sự là đang huấn luyện nàng? Tuy thân pháp của Diệp Lăng Nguyệt có tăng lên nhưng chung quy vẫn là đang mang theo một người nữa. Nhìn thấy tiếng bước chân phía sau nàng ngày càng gần, Mộc Sảng đã mở miệng. "Diệp Lăng Nguyệt, ngươi cứu ta làm gì. Trước đó ngươi không ra tay, chờ ta chịu đủ mọi sỉ nhục mới ra tay, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì ta sẽ cảm tạ ngươi ư!" Y phục trên người của nàng ta nửa che nửa đậy, làn da vốn dĩ sáng bóng cũng bị tuyết mài đến nỗi tím đỏ một vùng. Hành động vừa nãy của thiếu nữ áo khoác đỏ trong chớp mắt đã chà đạp hết sự tự tôn trong mười mấy năm cuộc đời của Mộc Sảng. Sự ra tay của Diệp Lăng Nguyệt theo Mộc Sảng thấy không phải là giúp đỡ, mà ngược lại là một loại lăng nhục. "Ta không phải đang giúp ngươi, ta chỉ là gai mắt đám người kia coi thường tạp dịch." Diệp Lăng Nguyệt không để ý đến Mộc Sảng. Phía trước đã là sườn núi, nàng phải tìm cách rời khỏi Tuyết Phong. Chỉ cần rời khỏi Tuyết Phong, tìm đến Ông Lão Câu Cá và Hùng quản sự thay hai người phân xử thì chuyện này mới có thể lắng lại. Nhưng đúng vào lúc này, chỗ sườn núi có đôi nam nữ đi ra. Người nam cao lớn rắn rỏi, lúc này bên miệng còn ngậm ý cười, đang ôm lấy cô gái bên cạnh kia. Họ đang nói chuyện thú vị gì đó, chọc cô gái kia cười khẽ không thôi. Lại nhìn cô gái bên cạnh hắn, dáng người thướt tha, áo choàng lông chồn màu đen đẹp đẽ quý giá, nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết, cả người lại càng vô cùng quyến rũ. Diệp Lăng Nguyệt vừa thấy đôi nam nữ đó thì đôi lông mày vốn đã nhíu chặt lại càng chặt hơn. Ngược lại, đôi mắt vốn đã ảm đạm không có chút tia sáng của Mộc Sảng khi nhìn thấy người nam đó thì lập tức sáng ngời. Nàng ta giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng vậy, thậm chí còn không để ý đến cô gái bên cạnh Mã Chiêu mà gọi lớn lên. "Mã sư huynh, mau giúp muội với." Đôi nam nữ đó hiển nhiên cũng đã nghe thấy động tĩnh ở dưới núi, đặc biệt là Mã Chiêu, hắn nghe thấy tiếng gọi của Mộc Sảng thì nụ cười trên mặt đã ứ đọng. Hắn quay đầu lại nhìn, đầu tiên là thấy Diệp Lăng Nguyệt, rồi lại nhìn thấy Mộc Sảng. Thấy bộ dạng Mộc Sảng áo quần không chỉnh tề, mặt mũi đầy vẻ chờ đợi thì đáy mắt của Mã Chiêu rõ ràng lóe lên một tia kiêng kỵ. Hắn nhíu nhíu mày, nói thầm trong lòng cô gái này sao lại ở đây? "Mã sư huynh, sao vậy?" Bên cạnh Mã Chiêu, Hồng Minh Nguyệt cũng đã nhìn thấy đám người Mộc Sảng.