Hùng Lực nghe xong, nhíu nhíu mày. Hắn cũng là người từng trải, há lại không biết Mộc Sảng ở tuổi này đang là độ tuổi của thiếu nữ tơ tưởng yêu đương. Trên thực tế, trong các nữ tạp dịch thì người giống như Mộc Sảng ôm ý nghĩ dựa dẫm vào người quyền thế cũng không phải ít, chỉ là đại đa số họ không có dung mạo và gia thế như Mộc Sảng. Mộc Sảng đến từ Mộc gia, nàng ta vẫn luôn cảm thấy mình hơn hẳn người khác một bậc, nhưng nàng ta lại quên rằng ở đây là Cô Nguyệt Hải, không phải nơi khác trên đại lục Thanh Châu. Đệ tử Nội Môn, đặc biệt là loại như Mã Chiêu là đệ tử có cơ hội nhất định giành được thành tích tốt trong thi đấu môn phái kỳ tiếp theo thì sẽ tuyệt đối không thể để ý đến một nữ tạp dịch thấp hèn được. Nhiều nhất thì Mã Chiêu cũng chỉ là đùa bỡn một chút với tình cảm của Mộc Sảng rồi cũng bội tình bạc nghĩa. Chuyện như vậy, Hùng Lực đã thấy nhiều ở Cô Nguyệt Hải. Do sư phụ của đệ tử phạm tội là trưởng lão che chở nên quản sự của Ngoại Môn căn bản không có cách nào bảo vệ các nữ tạp dịch dưới quyền của mình. Thế nhưng lời thật lòng thì khó lọt tai, Mộc Sảng mới biết yêu căn bản là không chịu nghe những lời này. Với tư cách là trưởng bối, hắn muốn nhắc nhở Mộc Sảng đừng động lòng với đệ tử Nội Môn nhất là một công tử đào hoa như Mã Chiêu, nhưng nhìn Mộc Sảng nét mặt đầy ánh xuân nên hắn thầm thở dài một tiếng trong lòng. Thôi vậy, để nàng ta đưa qua đó cũng được, có một số việc cứ để cho nàng ta tận mắt nhìn thấy cũng sẽ giúp nàng ta hết hy vọng sớm một chút. "Cũng được, ngươi tự mình đưa qua đi, cũng tiện để thu một phần tiền thù lao còn lại về. Ta tìm người đi cùng với ngươi." Nói xong, Hùng Lực nhìn xung quanh. "Quản sự, ta đi cùng với Mộc Sảng nhé?" Hoàng Tuấn nghe xong vội vàng sáp lên trước, hắn lén nhìn Mộc Sảng một cái, trên mặt hơi ửng đỏ. "Ta không cần ngươi đi cùng, một đại nam nhân như ngươi đi cùng ta thì người khác sẽ thấy thế nào." Mộc Sảng nói khó chịu, nàng ta không thích Hoàng Tuấn. Cái anh chàng này rảnh quá lo chuyện bao đồng, cứ thích tiếp cận nàng ta làm quen, vả lại đi cùng với hắn không chừng còn khiến Mã sư huynh hiểu lầm. Mộc Sảng nhìn thử xung quanh, cuối cùng vẫn là nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt. "Diệp Lăng Nguyệt, ngươi đi cùng với ta." Diệp Lăng Nguyệt lại không ngờ Mộc Sảng sẽ chỉ đích danh nàng cùng đi. "Không rảnh." Diệp Lăng Nguyệt không thèm để ý Mộc Sảng, khẩn trương tinh luyện khoáng thạch trên tay mình. "Khụ khụ, Lăng Nguyệt, ngươi hãy đi cùng Mộc Sảng đi. Ở chỗ ta có mấy viên khoáng thạch, vừa hay là thứ mà Tuyết trưởng lão của Tuyết Phong cần, ngươi đưa qua cho ông ấy. Nhiệm vụ khoáng thạch hôm nay ta sẽ giúp ngươi xử lý, ngươi đưa đồ xong thì có thể về luôn." Hùng trưởng lão sợ hai cô gái lại cãi nhau nên vội đưa mắt ra hiệu với Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, nghĩ đến Hùng quản sự bình thường quan tâm nàng như thế nên ngẫm lại thấy thôi kệ, dù sao đi cùng Mộc Sảng chỉ cần suốt quãng đường nàng không nói lời nào là được. Cùng Mộc Sảng đi ra khỏi Dã Luyện Đường, nàng ta bỗng nhiên dừng lại rồi lấy ra từ trong túi đựng đồ của mình một chiếc áo bông rách giống như cái giẻ lau nhếch nhác và một cái mũ chó gấu mèo. "Nè, cho ngươi. Ngươi mặc đẹp như thế, đi qua đó quá chướng mắt rồi." Diệp Lăng Nguyệt vốn xinh đẹp hơn Mộc Sảng rất nhiều, lại mặc thêm một bộ Ảnh Hỏa Bào nữa, Mộc Sảng đi cùng với nàng ấy thì Mã sư huynh mà chú ý đến nàng ta mới lạ đó. Nàng ta không thể để Diệp Lăng Nguyệt cướp đi thể diện của nàng ta. Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt, trong lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút nên tiện tay mặc áo bông vào rồi đội mũ lên. Bích Nguyệt Nhai của Nội Môn tổng cộng có năm ngọn núi chính lớn, tạm bỏ qua Vô Nhai Phong mà tiểu Đế Tân sống, Nguyệt Phong mà Hồng Minh Nguyệt sống thì Tuyết Phong chính là ngọn núi thứ ba. Ở giữa Ngoại Môn và Nội Môn không có đường đi, chỉ có thể thông qua dịch chuyển trận chuyên dụng. Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng có được thủ lệnh của Hùng quản sự nên được dịch chuyển đến Tuyết Phong thuận lợi. Tuyết Phong, quả nhiên là ngọn núi như tên gọi, nhiệt độ nơi này thấp hơn rất nhiều so với mấy ngọn núi chính còn lại, hơn nữa chỗ cao của ngọn núi còn có không ít nơi đang có tuyết rơi. Nghe nói, Tuyết Phong sở dĩ như vậy cũng là vì công pháp mà trưởng lão Tuyết Phong nhiều đời tu luyện có liên quan đến tuyết. Thể cách của đệ tử tu luyện ở đây cũng dũng mãnh hơn một chút so với đệ tử của một số ngọn núi chính khác. Trước đây, người đánh bại tứ sư huynh Tần Tiểu Xuyên của tiểu Đế Tân kia chính là đệ tử Tuyết Phong, trong thi đấu môn phái ở Cô Nguyệt Hải thì Tuyết Phong cũng từng nhiều lần giành được chiến thắng. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng đến Tuyết Phong, mới phát hiện dịch chuyển trận lại xây ở chân núi. Một ngọn núi tuyết lớn như thế, muốn tìm Mã Chiêu thì thật sự là có hơi khó khăn. Mộc Sảng không biết làm sao nên đành phải chặn một đệ tử ở dưới chân núi để hỏi thăm về nơi ở của Mã Chiêu. Thế nhưng không đợi người đệ tử gác núi đó trả lời thì một quả cầu tuyết bay tới đập trúng vào đầu của Mộc Sảng. Mộc Sảng bị tuyết làm ướt hết người nên rùng mình, tức giận nhìn về phía người ném quả cầu tuyết. Vừa nhìn thì lại phát hiện có mấy cô gái xinh đẹp đang đứng trên bậc cấp núi ở phía trước. Một người trong đó mặc chiếc áo khoác đỏ, phía sau nàng ta còn có mấy nữ đệ tử dung mạo xinh đẹp đang đứng. Diệp Lăng Nguyệt đứng ở bên cạnh Mộc Sảng, nàng ăn mặc nhếch nhác nên trên đường đi cũng không ai chú ý, người khác cũng chỉ xem Diệp Lăng Nguyệt là tùy tùng của Mộc Sảng. "Khà khà, đứa con gái hoang dã ở đâu ra vậy, ngươi tìm Mã sư huynh làm gì?" Thiếu nữ mặc áo khoác đỏ dung mạo xinh đẹp, đúng lúc nàng ta đi ngang qua thì nghe thấy lời hỏi thăm của Mộc Sảng, rồi lại nhìn thử tướng mạo của Mộc Sảng, bĩu môi lên một cách bất mãn. "Tiểu sư muội, vị này chính là Mộc cô nương của Dã Luyện Đường, nói là Mã sư huynh ủy thác nàng ta luyện khí. Đồ đã luyện xong rồi nên đặc biệt đưa qua cho Mã sư huynh." Đệ tử gác núi gặp thiếu nữ áo đỏ thì có hơi kiêng kị, vội nói cho thiếu nữ biết. "Mã sư huynh bảo ngươi luyện thứ gì, giao nó cho ta, ta sẽ đưa cho Mã sư huynh được rồi." Thiếu nữ áo khoác đỏ đó vừa nghe thân phận của Mộc Sảng thì đáy mắt nổi lên một tia khinh thường. Diệp Lăng Nguyệt âm thầm nhìn, thấy thiếu nữ áo khoác đỏ khuôn mặt không lương thiện, nghĩ thầm thiếu nữ này tám phần cũng là hồng nhan tri kỷ của Mã Chiêu. Nàng kéo kéo Mộc Sảng, nhắc nhở nàng ta không cần nhiều chuyện, không tìm được Mã Chiêu thì chi bằng cứ giao đồ cho thiếu nữ áo đỏ để nàng ta chuyển cho Mã Chiêu được rồi. Nào ngờ Mộc Sảng lại không vui. "Ta muốn đích thân giao cho Mã sư huynh, người khác chuyển lại thì ta không yên tâm." Mục đích nàng ta tới chính là để gặp Mã Chiêu, bỏ lỡ lần này thì về sau không biết có còn cơ hội gặp mặt hay không. "Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ta đường đường là con gái của trưởng lão Tuyết Phong mà còn tham của ngươi một món linh khí cùi hay sao. Đồ nữ tạp dịch thấp hèn, ngươi đây rõ ràng là đang sỉ nhục bổn tiểu thư." Ai ngờ thiếu nữ áo khoác đỏ nghe xong thì lập tức nổi trận lôi đình, nàng ta không nói thêm lời nào liền xông lên trước như cơn gió lốc vậy, đạp mạnh một cước vào bụng của Mộc Sảng. Mộc Sảng không đề phòng nên bị một cước đá lăn xuống đất. Mộc Sảng nghe xong thân phận của đối phương thì đã biết không hay, thế nhưng nàng ta cũng là kẻ tự phụ kiêu ngạo, làm gì nhịn được loại ác khí này. "Sao cô có thể đánh người lung tung? Cho dù cô là con gái của trưởng lão Tuyết Phong thì cũng không thể ỷ thế hiếp người chứ." Mộc Sảng trong lúc tức giận, kéo lấy tay của thiếu nữ áo khoác đỏ rồi đánh nhau với nàng ta. "Ỷ thế hiếp người thì đã sao, với loại tạp dịch thấp hèn như ngươi có đánh chết cũng không việc gì, mọi người cùng xông lên" Mấy nữ đệ tử bên cạnh thiếu nữ áo khoác đỏ thấy vậy cũng đều xông tới.