Thần Y Hoàng Hậu

Chương 16 : Không mang theo não?!

Đặc biệt là đôi mắt sắc bén của hắn có lẽ chỉ đứng sau Quân Lâm Uyên. “Yo, Huyền Tiểu Nhị, ngươi đến rồi?!” Phong Tầm vỗ vào vai người thiếu niên kia. Phượng Vũ lớn lên ở đế đô, tuy rằng cách 5 tuổi, nhưng năm đó khi nàng rời đi, mấy người này đều đã hơn mười tuổi, cho nên nàng có thể rễ ràng nhận ra được. Huyền Dịch, Nhị Thiếu Huyền Gia, Quân Lâm Uyên từ nhỏ đã là một đứa bé nghiêm túc, không ngờ khi lớn lại càng cao lãnh trầm ổn. Huyền Dịch dùng đôi mắt sắc bén quét qua người Phượng Vũ, mày kiếm nhăn lại: “Nàng ta là ai?” “Đây là tiểu nha đầu ta vừa cứu được, đúng rồi, tiểu nha đầu ngươi tên là gì? Còn hắn chính là ——” Phong Tầm càng nhiệt tình bao nhiêu thì Huyền Dịch lại càng lạnh lẽo bấy nhiêu.. “Phong Tiểu Ngũ ——” Phượng Vũ lên tiếng. Huyền Dịch cao ngạo phất tay áo, thanh âm lạnh nhạt: “Nàng ta là ai ta không có hứng thú, đã đến giờ, đi.” Đúng là không thay đổi chút nào, vẫn không bao giờ giữ thể diện cho người khác, Phượng Vũ thầm cảm thán. Phong tầm tức giận trừng mắt nhìn Huyền Dịch, hừ lạnh một tiếng, kéo Phượng Vũ lại nói: “ Tính khí của hắn đúng là không ai chịu nổi, Tiểu Ngũ, chúng ta đi.” Đi được 2 bước Huyền Dịch đột nhiên đứng lại, ánh mắt sắc bén dừng trên người Phượng Vũ. Phượng Vũ có thể cảm giác được, Huyền Dịch đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đằng đằng sát khí như nhắc nhở nàng nhanh chóng biến đi. Phượng Vũ hừ lạnh trong lòng, cứ như thể bổn cô nương đây muốn đi cùng các ngươi không bằng, nếu không phải bị Phong Tầm kéo lại, nghĩ gì bổn cô nương đi cùng các người! Nghĩ vậy, Phượng Vũ kiêu ngạo liếc nhìn Huyền Dịch: “Phong Tầm ca, chúng ta nên đường ai nấy đi thôi, không hẹn ngày gặp lại.” Dứt lời, Phượng Vũ đi qua trước mặt hắn. Phong Tầm bắt lấy Phượng Vũ: “Chúng ta đã đi sâu vào rừng băng, trên người ngươi lại không có chút linh khí nào, làm sao có thể ra ngoài? Ta cũng không có thời gian đưa ngươi ra, chi bằng ngươi hãy đi theo chúng ta!” Huyền Dịch không quan tâm Phong Tầm, nhưng đôi mắt lạnh băng kia đang nhìn chằm chằm Phượng Vũ: “Ngươi muốn tự đi ra, hay muốn ta đưa ngươi đi?” Có ngụ ý, chính là muốn đá Phượng Vũ đi. Các vị là thái tử Đế Đô, ta quả thực trèo cao không nổi! Phượng Vũ cười lạnh một tiếng: “Cáo từ!” “Huyền Dịch!” Phong Tầm tức giận, ánh mắt phẫn nộ: “Ngươi quá vô tình? Tiểu Ngũ không phải người xấu, nàng mới là người xui xẻo nhất, ngay từ đầu bị Quân lão liên lụy, bị Hỏa Vân Cự Ưng bắt đi, sau lại lại bị ta cản đường, thiếu chút nữa bị Đại Giác Huyết Ong cắn chết, khó khăn lắm mới được an toàn, ngươi lại muốn đuổi nàng đi!!” “Nàng ta là người tốt hay là người xấu, có liên quan tới ta?” Huyền Nhị nhìn chằm chằm Phong Tầm, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, ẩn chứa hàn khí: “Ngươi đã quên tính khí Quân lão đại?” Vị kia chính là người không ai dám đến gần, chỉ cần trầm lặng, tất cả mọi người đều im như ve sầu mùa đông. Hơn nữa, hắn có sự nghiêm khắc không ai có! Phong Tầm tức giận cắn môi! Huyền Dịch lại nói: “Huống chi nhiệm vụ lần này quan trọng như vậy, vạn nhất nàng ta là gian tế?” Phong Tầm phì cười: “Ngươi cảm thấy một nha đầu không có linh lực như Tiểu Ngũ, có thể cướp đi Tiên Linh Quả của chúng ta?!” “Phong, tiểu, tam!” Huyền Dịch tức giận thực sự! Tiên Linh Quả hắn cư nhiên lại nói ra, có mang não không vậy?!