Thần y độc phi vương gia sủng thê xin khắc chế

Chương 31 : Em Họ Của Sở Vương Về Kinh Rồi

Sau khi Thành Minh phẩy tay đi, Thành Uyển Nhi mới thu loại ý cười ngoan ngoãn trên mặt, xoay đầu nhìn Thành Thanh Ninh “Nhị muội muội, làm sao đây, phụ thân chính là tin lời tỉ nói.” Ánh mắt của Thành Uyển Nhi mang theo vẻ khiêu khích, Thành Thanh Ninh trong lòng khẽ lạnh. Lúc định xoay người rời đi, từ phía sau truyền đến âm thanh của Thành Uyển Nhi “Đúng rồi nhị muội muội! tỉ tỉ nghe nói, tiểu thư của phủ Chí Vĩnh Hầu không lâu nữa sẽ trở về Kinh Thành.” “Tiểu thư của phủ Chí Vĩnh Hầu, có lẽ muội muội biết là ai chứ?” Không chờ Thành Thanh Ninh trả lời, Thành Uyển Nhi khẽ cười ra tiếng “Là biểu muội của Sở vương, hai ngươi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình ý giữa hai người họ người ngoài đương nhiên không sánh được rồi.” Bỗng chốc trong lòng Thành Thanh Ninh dâng lên sát khí. Chẳng phải là muốn chọc giận cô sao? Chẳng phải muốn xem cô đến phủ Sở vương quậy, tiếp tục khiến Mặc Hàn Dạ chán ghét sao? Ngại quá, sống lại một kiếp, bổn tiểu thư không những tính mạng trở lại rồi, trí tuệ cũng trở lại rồi! Thành Thanh Ninh bỗng chốc xoay người, mặt đầy ý chơi đùa nhìn Thành Uyển Nhi “Đại tỉ tỉ đây là ý gì? là muốn xúi giục muội đến phủ Sở vương gây sự sao? muốn muội bị Mặc Hàn Dạ chán ghét, lần nữa trở thành trò cười của Kinh Thành, chọc giận phụ thân sao?” “Đại tỉ tỉ thật là tính kế hay đó! nhưng mà, nay muội đối với Mặc Hàn Dạ không còn hứng thú nữa, đại tỉ tỉ xúi giục thất bại rồi.” Dứt lời, Thành Thanh Ninh nháy mắt với Thành Uyển Nhi, bộ dạng nhí nhảnh. Dường như, hai người thật sự là tỉ muội rất tốt, giữa họ không có thù hận gì. Không ngờ, Thành Thanh Ninh lại biết cô muốn làm gì. Càng không ngờ, cô sẽ nói thẳng ra như vậy! Điều này khiến cho Thành Uyển Nhi bỗng cảm thấy mặt bị tát mạnh, trên mặt nóng ran, cô cười trừ nói “Tỉ tỉ sao có thể có loại tâm tư đó chứ? ta còn không phải vì tốt cho muội muội sao?” “Dù sao, muội yêu thầm Sở vương nhiều năm, chuyện này cả Kinh Thành ai ai cũng biết.” “Tỉ tỉ là muốn nhắc nhở muội, mặt của muội đều mất hết ở Kinh Thành rồi sao? ngại quá, ta thật không quan tâm cái thứ thể diện hay không thể diện, dù sao ta có mẫu thân bảo vệ, không cần giả vờ đứng đắng!” Thành Thanh Ninh mỉm cười, cũng không nói nhiều với Thành Uyển Nhi đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Thành Uyển Nhi nhìn cô đi xa, sự ác độc trong mắt dần hiện lên trên mặt. Cô nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng bật ra một câu “Thành Thanh Ninh! Cô chẳng qua là có một mẫu thân tốt mà thôi, có gì để đắc ý chứ!” Nhưng khăng khăng lại chính vì Thành Thanh Ninh có một mẫu thân tốt, cho nên có thể muốn làm gì thì làm, tận tình làm thứ mình muốn. Ngược lại nhìn cô, càng lúc càng tệ. Loại khác biệt này, khiến trong lòng của Thành Uyển Nhi sinh ra cảm giác chua chát, không nhịn được cảm thấy ủy khuất. Dựa vào đâu Thành Thanh Ninh ra từ trong bụng của Thành phu nhân, dựa vào đâu mẹ ruột cô chỉ là một di nương thân phận thấp hèn?! “Thành Thanh Ninh, cô chờ đó đi, cái vị của phủ Chí Vĩnh Hầu đó....! không phải dạng vừa đâu!” Thành Uyển Nhi cắn chặt răng. Phủ Sở vương. Phủ Sở vương ngày thường lạnh lẽo im ắng, hôm nay ngoài cửa lại có mấy chiếc xe ngựa, tiểu tư của vương phủ mang xe ngựa dắt đến cửa bên. Có người dân ngang qua, tinh mắt nhìn thấy, trên xe ngựa viết mấy chữ “phủ Chí Vĩnh Hầu”. Rất nhanh, tin tức phủ chí vĩnh hầu dọn về Kinh Thành đã lan khắp Kinh Thành rồi. Muốn nói phủ chí vĩnh hầu, lúc đó cũng là gia thế lừng danh Kinh Thành. Thuận hòa phu nhân chính là em gái ruột của Chí Vĩnh Hầu bây giờ. Thuận hòa phu nhân sau khi trở thành hoàng hậu, mang đến vinh hoa cho phủ Chí Vĩnh Hầu. Sau này tiên hoàng băng hà, Thuận Hòa phu nhân cùng Mặc Hàn Dạ bị đuổi khỏi cung, phủ Chí Vĩnh Hầu lại không dám đứng ra nói một câu vì họ, sợ bị dạ lây. Dù sao, quan hệ của phủ Chí Vĩnh Hầu và mẹ con Mặc Hàn Dạ bày ở đó, nếu hai mẹ con Mặc Hàn Dạ xảy ra chuyện, nhà thứ nhất chịu dạ lay chính là phủ Chí Vĩnh Hầu! Do đó, thân là Chí Vĩnh Hầu, Tần Hải Minh thân là thúc thúc ruột, vì bảo toàn bản thân không nói một lời, thậm chí dẫn đầu tận trung với Mặc Tông Bình. Cũng chính vì vậy, mới có không ít đại thần theo Tần Hải Minh, cùng xưng thần với Mặc Tông Bình. Nếu không phải Thành Minh kiên trì tuân theo di chiếu của tiên hoàng, muốn ủng hộ Mặc Hàn Dạ làm vua....!chỉ e là hôm đó, chúng triều thần đều cuối đầu hết rồi. Sau này cũng không biết chuyện thế nào, cả nhà phủ Chí Viễn Hầu đều mắc bệnh lạ.Tần Hải Minh lệnh người tìm danh y, nói là không hợp với đất Kinh Thành, bảo họ dọn ra Kinh Thành thử xem. Lý do của bệnh lạ này khiến Tần Hải Minh không rõ chuyện gì. Tần gia họ đời đời sống ở Kinh Thành, ngay cả họ cũng sống mấy chục năm rồi, sao đột nhiên lại không hợp phong thủy với đất Kinh Thành? Họ thử ở trấn nhỏ ngoài Kinh Thành một khoảng thời gian, phát hiện tình trạng này cải thiện rất nhiều, không còn cách nào khác chỉ có thể dời nhà đến trên trấn, sống mấy năm, mới dọn về Kinh Thành. Trong mấy năm nay, phủ Sở vương và phủ Chí Viễn Hầu không còn qua lại gì cả. Vốn tưởng phủ Chí Viễn Hầu và phủ Sở Vương cứ vậy mà đoạn tuyệt quan hệ, nhưng hôm nay xem ra dường như không phải vậy? Người dân họ đều nhiều chuyện, đối với chuyện này bàn tán qua lại. Chuyện này truyền đến tai Thành Thanh Ninh, cô đang ở cùng Thành phu nhân, may áo cho đệ đệ chưa chào đời. Tay cầm kim của cô không nhịn được run khẽ, mũi kim đâm vào ngón tay. Thành Thanh Ninh hô lên một tiếng, phút chốc đem đầu ngón tay bỏ vào trong miệng, hút nhẹ. Đều nói là 10 ngón liền tâm, lúc này trong lòng cô đau nhói. Nhìn Thành Thanh Ninh tâm trạng không đúng, Thành phu nhân phát hiện ra cô là vì chuyện gì mà mất hồn, thị ý cho Lí ma ma và Đông nhi lui xuống. “Được rồi, đôi tay này của con, ta thấy chỉ biết cầm ngân châm, làm gì biết cầm kim may áo?” Thành phu nhân lấy qua cái áo chỉ may được một nửa từ tay cô, nhìn đường kim cong cong vẹo vẹo, bất giác cười “Đợi khi em con biết nói chuyện, nhất định cười nhạo tỉ tỉ con, may áo gì cho nó thế này?” Nghe lời trêu chọc của Thành phu nhân, Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy trong lòng ủy khuất. Cô tức giận buông kim xuống “Dù sao thì con gái học nữ công thế nào đều học không biết, chi bằng không học nữa.” “Con đây là đang tức giận.” Thành phu nhân ánh mắt bình lặng nhìn cô, khuyên bảo cô “Ninh nhi của chúng ta thông minh lanh lợi nhất, đừng nói nữ công này đơn giản, ngay cả thuật y độc phức tạp đều có thể học được.” “Ninh nhi, trong lòng con có tâm sự.” “Mẫu thân, con không sao.” Thành Thanh Ninh tuy nói vậy, nhưng vẫn không nhịn được cuối đầu, ánh mắt có chút chộc dạ. “Con là miếng thịt rớt ra từ trong bụng mẫu thân, nếu ngay cả mẫu thân cũng không hiểu con, còn ai hiểu con hơn nữa?” Nhìn thấy cô thất vọng như vậy, Thành phu nhân đau lòng, để áo xuống mở rộng lòng với cô “Đến chỗ của mẫu thân.” Tuy Thành Thanh Ninh đã là một đại cô nương rồi, Thành phu nhân cũng mang thai, nhưng trong lòng Thành Thanh Ninh lúc này rất ủy khuất, không nhịn được đi qua, nhẹ nhàng nằm sấp trong lòng của Thành phu nhân, vành mắt đột nhiên hơi cay. “Ninh nhi ngoan, có việc gì cứ việc nói với mẫu thân, nhất định đừng giấu trong lòng, cẩn thận bị bệnh đó.” Thành phu nhân vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ giọng an ủi “Mọi chuyện đều có mẫu thân, Ninh nhi của chúng ta đừng ủy khuất bản thân nha.”.