Thần y độc phi vương gia sủng thê xin khắc chế
Chương 21 : Sự Trừng Phạt Tàn Nhẫn Hơn Cái Chết
“Nhiều năm như vậy, niệm tình ngươi có công hầu hạ lão gia.
Chuyện lần này, tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha.” Thành phu nhân đột nhiên cong môi, căn dặn Lí ma ma nói “Đi, dẫn Hồ di nương của chúng ta xuống.” “Cô ta nhiều lần mưu đồ dùng độc mưu hại người khác, thậm chí không tiếc bản thân uống thuốc độc hãm hại Ninh nhi, vậy thì để cô ta nếm thử, độc là mùi vị thế nào.”
Thành Thanh Ninh sớm đã chuẩn bị một loại màu sắc thanh mát, nhưng độc tính không tính là ôn dịu, Hồ di nương uống vào, ngày ngày sẽ chịu cái đau thấu tim.
Hồ di nương ngẩn đầu nhìn Thành Thanh Ninh trong mắt mang theo sự cầu xin “Nhị tiểu thư, xin nhị tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho tiện thiếp đi!” “Ngươi cầu xin ta làm gì? là mẫu thân ta quyết định, đâu phải ta.” Thành Thanh Ninh mặt vô tội dang tay ra.
Hồ di nương lại vội xoay đầu về hướng Thành phu nhân, không màn bản thân bị trói như cái bánh ú, bò đến bên chân Thành phu nhân một cách khó khăn “Phu nhân, phu nhân, tiện thiếp biết lỗi rồi, tiện thiếp biết lỗi rồi!” Sớm biết Thành phu nhân sẽ nhẫn tâm như vậy, bà chắc chắn không dám đắc tội Thành phu nhân!
“Sai rồi? bây giờ biết lỗi rồi, nhưng muộn rồi.” Thành phu nhân dường như có chút chán ghét nhìn bà, hơi nhích người ra, tránh Hồ di nương vừa quỳ vừa bò đến “Bổn phu nhân đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi đều có thể vong ơn phụ nghĩa ra tay với ta! xem ra cũng là thứ không tim không phổi, nếu đã vậy lại hà tất sợ đau thấu tim?” Thời khắc này, Hồ di nương sợ thật rồi.
Đây là sự trừng phạt tàn nhẫn hơn cả chết a! xoay người nhìn Thành Thanh Ninh ánh mắt chơi đùa nhìn bà, Hồ di nương trong lòng khẽ run....!bà luôn cảm thấy, đôi mắt đó của Thành Thanh Ninh, giống như là ác quỷ đi ra từ địa ngục vậy.
Chỉ cần nhìn ánh mắt đen láy đó của Thành Thanh Ninh, thì bà sợ đến phát run.
“Mẫu thân, con gái có một kiến nghị.”
Thành Thanh Ninh ánh mắt chơi đùa, đột nhiên mở miệng “Thứ Hồ di nương cảm thấy kiêu ngạo nhất chẳng phải là đôi tay này của bà ta sao?” “Nhìn 10 ngón tay dài, đàn một tay đàn tốt, được lòng của phụ thân nhất.
Theo con gái thấy, bà ta giỏi nhất là dùng đôi tay này hại người, chi bằng chặt đi?” Cái hận kiếp trước hội tụ lại với nhau, Thành Thanh Ninh hận không thể rút gân của Hồ di nương, lột da của bà!
Chỉ một đôi tay, làm sao giải được mối hận trong lòng? Nghe lời này Hồ di nương càng sợ hơn.
Đôi tay bị trói lại với nhau của bà, run lên, giọng run rẩy cầu xin “Không.....!phu nhân, nhị tiểu thư, đừng tàn nhẫn với tiện thiếp như vậy, tiện thiếp biết lỗi rồi!” “Tàn nhẫn?” Giống như là nghe thấy lời buồn cười gì, Thành Thanh Ninh không nhịn được phụt cười “Những gì Hồ di nương làm, chúng tôi chẳng qua là nói mà thôi, thì gọi là tàn nhẫn rồi? vậy những gì Hồ di nương làm, lại gọi là gì?”
“Ác độc hung tàn?” Thành phu nhân đem tay đặt trên ghế, ánh mắt rơi trên đôi tay trắng trẻo của Hồ di nương.
Ngày thường bà ta cũng dưỡng rất tốt, đôi tay này cũng rất hợp tâm ý Thành Minh.
Sát khí trong mắt Thành phu nhân dần trồi lên “Lí ma ma! dẫn bà ta xuống, lên kẹp ngón!”
Bà vỗ bàn, lạnh giọng căn dặn.
Hồ di nương run lên càng lợi hại hơn nữa, lúc này là vì sợ hãi, nước mắt nước mũi đầm đìa, không ngừng lắc đầu cầu xin “Phu nhân, cầu xin người bỏ qua cho tiện thiếp đi......!“ Nhưng lí ma ma sức lớn vô cùng, trực tiếp kéo bà ta lôi đi.
Ở trong viện lên hình phạt kẹp ngón, tiếng kêu thảm thiết của Hồ di nương vang cả khu vườn.
Thành phu nhân không vui bịt lỗ tai, Thành Thanh Ninh lại cảm thấy tiếng gọi thảm này vô cùng vui tai, sự sướng khoái trong lòng dần thay thế sự âm u.
Thành Uyển Nhi ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng kêu thảm của Hồ di nương, dọa đến trắng mặt! Cô đột nhiên xoay người, nâng chân chạy về hướng sảnh chính.
Tính thời gian, Thành Minh cũng sắp hạ triều về rồi, bất luận thế nào cố cũng phải cầu xin Thành Minh đến cứu Hồ di nương.
Sau khi dùng hình kẹp ngón, Hồ di nương sớm đã đau ngất đi, khắp người đều bị mồ hôi làm ướt, trông rất đáng thương.
Lí ma ma không khách sáo đổ một thao nước lạnh xuống, Hồ di nương một tiếng kinh hô tỉnh lại.
“Hồ di nương sao nhanh như vậy đã mất đi ý thức rồi? hình phạt kẹp ngón chẳng qua là dạo đầu, trừng phạt quan trọng hơn còn chưa bắt đầu đó” Lí ma ma cười lạnh một tiếng, từ trong tay Đông nhi lấy qua cái chén, bóp lấy miệng của Hồ di nương đem thuốc thanh mát trong chén đổ vào cho bà ta.
Lí ma ma lúc này giống như Dung ma ma vậy, khiến người ta trong lòng sợ hãi.
Hồ di nương bị sặc, ho một cách kịch liệt, thử đem thuốc ói ra, Lí ma ma bóp lấy mũi bà, bắt bà nuốt hết toàn bộ xuống.
Hồ di nương sợ hãi không thôi, cuốn mình dưới đất run rẩy.
Lúc này, chỉ thấy bà đột nhiên co thành một đoàn, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, không ngừng lăng lóc dưới đất, đau đến kêu gào.
Thành Thanh Ninh nghe được âm thanh này, lập tức đi ra.
Chỉ thấy Hồ di nương đột nhiên mở to miệng, con sâu nhỏ mà đêm qua Thành Thanh Ninh nhét vào cho bà, chậm rãi bò ra từ trong miệng bà.
Đêm qua còn là con sâu nhỏ chỉ bằng nửa đốt ngón út, hôm nay bò ra đã to gấp mấy lần! cả người màu đỏ máu, lông khắp người trông vô cùng đáng sợ.
Thành Thanh Ninh trong lòng thỏa mãn, lấy ra lọ sứ nhắm chuẩn miệng của Hồ di nương, con sâu vô cùng ngoan ngoãn bò vào trong bình sứ.
Cô có mấy loại thuốc độc, cần máu tươi của người mới có thể chế thành.
Con sâu này, là chuyên giúp cô trữ máu tươi.
Lần này Hồ di nương ngất đi lần nữa, Thành phu nhân lệnh người khiêng bà ta về Hạ Hà viên, ném ở trên giường bán sống bán chết.
Thành phu nhân hạ lệnh, không cho phép bất kì ai mời đại phu chữa trị cho bà ta.
Đồng thời, Thành phu nhân lấy lại quyền quản gia, không những cấm túc Hồ di nương, còn cắt đi hơn phân nửa tiền chi tiêu của Hạ Hà Viên, tiện thể đem chi tiêu của Thành Uyển Nhi cũng cắt giảm đi một nửa, điều này khiến Thành Uyển Nhi có khổ không thể nói.
Vốn cô là thứ nữ, Thành Thanh Ninh là trưởng nữ.
Nhưng vì Thành Minh sủng ái Hồ di nương, yêu thương người con gái lớn cô, do đó nhiều năm nay chế độ ăn mặc của Thành Uyển Nhi, không khác gì so với trưởng nữ Thành Thanh Ninh.
Từ nay về sau, Thành phu nhân lập ra quy tắc, thứ nữ chính là thứ nữ, vĩnh viễn đừng vọng tưởng có thể ngang bằng trưởng nữ! Điều này khiến hai mẹ con Hồ di nương quen với cuộc sống vinh hoa mười mấy năm, bỗng tuyệt vọng.
Đặc biệt là Thành Uyển Nhi, từ nay về sau yến hội giữa các đại tiểu thư trong Kinh Thành, cô cũng không có tư cách tham gia nữa.....!Thành Uyển Nhi ở trong phòng khách chờ Thành Minh hồi lâu, không chờ được Thành Minh trở về, ngược lại chờ được một tin dữ.
Bỗng chốc hai chân cô mềm nhũng, quỳ ngồi trên đất.
Thân là thứ nữ, cho dù cô là tiểu thư của phủ hộ quốc công, sau này chỉ e là cũng khó có thể gả được một nhà trai thể diện.
Không phải làm nhỏ cho người ta, thì là gả cho công tử cùng là thứ, con của họ sinh ra cũng sẽ bị người ta xem thường.
Sau ban trưa, Thành Minh cuối đầu than thở xuất cung, mặt đầy tức giận trở về Thành phủ.
Ông thậm chí không có tâm trạng ăn trưa, cũng không có tâm tư nghe Thành Uyển Nhi cầu xin, Thành Minh nén tức giận đi đến Thanh Huy viên..
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
30 chương
38 chương
87 chương
41 chương