Nghe mấy lời chủ tử nói, Triệu Song cũng phần nào đoán được ngài ấy chẳng mấy bận tâm đến kẻ ám sát đêm đó. Thậm chí ngài còn muốn từ chuyện này mà lấy cho bản thân chút lợi lộc. Có điều, thân là thuộc hạ như y không thể không bẩm báo mọi chuyện. Huống chi Triệu Song y còn là một kẻ trung thành. "Chủ nhân. Thuộc hạ có chuyện cần nói với ngài. Thuộc hạ nghi ngờ Tạ đại phu kia chính là... kẻ hạ độc ngài đêm đó." Tuy trong câu có hai chữ "nghi ngờ", bất quá ngữ điệu lại cứ như thập phần khẳng định điều đó. Triệu Song nói xong cũng không chờ Phong Tử Thiên kịp lên tiếng trách phạt đã cung kính quỳ xuống mặt đất, một mạch rõ ràng tiếp tục tường thuật lại mọi thứ. "Nếu đã thế tại sao còn chưa đi bắt người mà lại đến đây nói chuyện đó với ta?" Tử Thiên nghe xong liền nhíu mày, hướng Triệu Song đang quỳ trước mặt không nhanh không chậm hỏi một câu. "Thuộc hạ vô dụng, thỉnh chủ nhân trách phạt. Theo lời báo cáo, hai người đó đã rời khỏi hơn canh giờ. Cộng thêm việc nàng ta trước đó thật sự giải được độc, cứu mạng ngài cho nên người được phái đi theo dõi cũng buông lỏng cảnh giác... không để ý bọn họ rốt cuộc là đi về hướng nào." "Hoang đường!" Tử Thiên nhận được câu trả lời như thế cũng khó kiềm chế được cơn tức giận. Tách trà đang cầm trên tay bị quăng xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh. Cả căn phòng trong nháy mắt liền bị căng thẳng nhấn chìm. Một luồng sát khí lạnh lẽo vô tình không ngừng toát lên từ Phong Tử Thiên, phi thường dọa người. Đối mặt với cơn giận của chủ tử, Triệu Song vẫn một mực yên lặng cúi đầu, không hề vì chính mình mà biện giải một câu. Loại suy nghĩ rác rưởi muốn trốn tội ấy một khắc cũng chưa từng lóe lên trong tâm trí y. Dù sao đối với chuyện lần này... đến cả Triệu Song cũng tự nhiên có chút sinh khí. Hai lần sơ suất đến ngu xuẩn, đã khiến chủ tử bị hạ độc lại còn giương mắt bất lực thả kẻ ám hại đi. "Được rồi! Đi cũng đã đi, không nhất thiết phải đuổi theo chúng, cứ từ đây mà cảnh giác là được. Dù sao kẻ chủ mưu suy cho cùng cũng chỉ là đám người trong cung, sau này ta nhất định trả lại cho chúng cả vốn lẫn lời. Còn về phần tên vô dụng kia, cứ dùng mọi loại thụ hình trong ba ngày liên tiếp, không được nghỉ ngơi." Phong Tử Thiên tận lực đè nén lại phẫn nộ trong lòng, nói xong liền phất tay ý bảo Triệu Song mau đi ra ngoài. Triệu Song nhận lệnh cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng ly khai cũng thuận tay đóng cửa phòng lại. Theo Phong Tử Thiên nhiều năm như vậy, lẽ nào y không hiểu được một câu phán tội lúc nãy của ngài chính là không cần quan tâm sống chết của tên kia. Sống thì giữ mà có chết cũng chẳng sao. Mộ Dung lặng lẽ đứng trên hành lang phía đối diện, mắt thấy Triệu Song diện vô biểu tình rời khỏi phòng liền biết y đã báo cho Tử Thiên chuyện của Lệ Băng. Trên gương mặt kiều diễm mỹ lệ của nàng hiện lên một nụ cười hài lòng, thoạt nhìn thập phần mị hoặc đến câu nhân. °•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•° Đường về Thanh Vân sơn phi thường thuận lợi. Có điều vì rắc rối lần này mà hai huynh muội bọn họ về núi chậm trễ hơn so với dự kiến, hẳn sẽ bị vị sư phụ tính khí cổ quái nọ mắng cho một trận đến long trời lỡ đất đi. Bất quá cuối cùng, Lệ Băng chẳng những vừa được Mạc lão gia gia mắng mà còn chứng kiến một mớ hoang tàn nữa. Đúng là khiến người ta kinh ngạc mà. Nàng thật sự hoài nghi không lẽ mấy ngày qua sư phụ buồn chán đến mức đập phá đồ đạc đấy chứ. Dù sao dựa vào tính cách của người, chuyện đó cũng có khả năng lắm a. "Sư phụ... nơi này?" "Xùy! Bị chuột nhắt vào phá thôi. Bỏ đi bỏ đi! Hiện tại giải thích rõ ràng cho ta vì sao lại về trễ đến thế?" Đối mặt với thắc mắc của Lệ Băng, Mạc y chỉ đơn giản phất tay cho qua rồi nhanh chóng lấy lại thần thái nghiêm túc hỏi một câu. Mạc y suy cho cùng cũng là huynh đệ kết nghĩa của Mộ lão gia quá cố và còn là sư phụ hiện tại của nàng. Lệ Băng không nghĩ sẽ che giấu chuyện này với người. Đó là chưa kể sau việc này, nàng đột nhiên muốn lấy lại cảm giác ấm áp trong quá khứ, muốn có một nơi cho bản thân tin tưởng, sống cuộc sống vô pháp đau khổ hay sợ hãi. Quả nhiên, tâm tư phàm nhân... phi thường khó đoán. Đôi khi bỗng nhiên thay đổi cũng chẳng biết là vì sao. Mạc y nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi bảo nàng: "Buông bỏ được thì tốt. Nếu ngươi không bỏ được cừu hận thì ta cũng nhất định khiến ngươi từ bỏ nó. Mạc thần y ta chính là phi thường ghét bỏ mấy kẻ lòng dạ phức tạp khó đoán, đã làm đệ tử của ta thì phải là người thích tầm hoan tố nhạc* a." (Tầm hoan tố nhạc: tìm thú vui và những chuyện hay ho). "Như vậy mới chịu đựng nổi tính khí của sư phụ." Dư Chửng đứng một bên cũng góp vào một câu. "Ha ha! Hảo đệ tử! Tiểu tử ngươi xem ra cũng không quá vô tri vô giác nha." Mạc y hài lòng cười thật lớn, hướng Dư Chửng giơ lên một ngón cái tán thưởng. Hai huynh muội họ thấy sư phụ cười đến sảng khoái cũng chẳng biết nên nói gì. Người cư xử cứ như một hài tử năng động hiếu kì vậy. Thật là... Một phen khoái hoạt đơn thuần qua đi, Mạc thần y tính khí lại bắt đầu trở nên cổ quái, chỉ tay năm ngón đối với hai người Lệ Băng cùng Dư Chửng dọn dẹp mọi thứ. Nơi này bị đập phá đến như vầy hẳn là có xung đột đi. Nhưng nếu chỉ là đạo tặc chẳng phải chỉ cần hạ hương dược? Lý nào để cả căn nhà như một bãi hoang phế vậy chứ? Này nhất định là chuyện lớn đi. Lệ Băng trong lòng có chút lo lắng cho sư phụ. Nhưng trước mắt đã thấy ý định muốn che giấu mọi chuyện của sư phụ nên nàng cũng đành nhịn một chút, đợi lúc nào đấy mới hỏi người rõ ràng. Quyết định được bản thân nên làm gì, Lệ Băng liền thuận theo mấy lời sai bảo của sư phụ, nào biết rằng trên gương mặt của mình hiện tại lộ ra mấy phần bất an? Mạc y nhìn tiểu nha đầu mình vừa thu nhận mới có một tháng đã lo cho lão đến thế, trong lòng vừa mừng vừa thẹn, đến cuối cùng không kiềm chế được liền nặng giọng nói với Lệ Băng: "Ngươi có lo cũng phải giấu trong lòng đi chứ. Một lão nhân tám mươi khiến cho một tiểu cô nương cảm thấy bất an đến thế, này thực sự cũng là đang chạm tới tôn nghiêm của Mạc thần y ta a." Lệ Băng cùng Dư Chửng đều bị một câu nói bất ngờ này của sư phụ dọa đến giật mình. Mạc y nhìn hai đứa đệ tử đồng dạng biểu tình ngây dại không kịp phản ứng mới ý thức được bản thân vừa thất thố như một tiểu hài tử bèn thẹn quá hóa giận. Lão hiện tại chỉ là muốn mắng chúng một trận nhưng cũng không biết phải lấy lý do gì, đành dậm chân một cái, lớn tiếng ra lệnh một câu: "Mau làm nhanh lên! Nếu không tối nay cả đám đều ngủ bên ngoài hết!"