Thần vương vạn giới

Chương 143 : Huyền Uyên

Suốt mấy tiếng đồng hồ, cả đám đã đến được nơi quản lý quân sự của Cổ Lan Thành. Trần Minh Kiếm nhìn Nhiếp Ly hỏi lại "Nhiếp Ly, ngươi chắc chắn đây chính là nơi cất giữ báu vật sao. " "Ta chắc chắn, ngươi chờ chút ta đi tìm cái công tắc. " Nhiếp Ly bình tĩnh nói và bắt đầu tìm kiếm xung quanh nơi đây. Mấy phút sau, hắn đã tìm được công tắc để vào bên trong rồi. Bỗng từ xa một con đường mở ra trước mặt mọi người. Với tư chất lãnh đạo tài tình của mình, Trần Minh Kiếm yêu cầu mọi người phải đi kề cạnh nhau không được tách khỏi bọn chúng. Lăng Thần không quan tâm tự thân một mình đi xuống dưới, Bỉ Bỉ Đông cùng đi theo sau hắn đề phòng chuyện gì xảy ra. Vô số vàng bạc châu báu nằm rải rác khắp nơi, một tên chạy ra vui sướng hào hứng "Ha ha lần này phát tài. Xem nhiều vàng chưa kìa. " Bỉ Bỉ Đông nghiêm túc nhìn về cái quan tài nằm giữa căn phòng nhỏ giọng hỏi "Phu quân có phải là nó không. " "Ừ chính xác là nó. Không sai vào đâu được. " Lăng Thần nhếch miệng nói. Ttaanf Minh Kiếm hướng tới Nhiếp Ly cười nói "Nhiếp Ly theo như nguyên tắc ngươi có thể chọn một thứ bất kỳ ở đây tùy ý. " "Được vậy ta không khách sáo " Nhiếp Ly chắp tay cảm kích nói liền tập trung tinh thần cướp lấy Ảnh Đăng Yêu Linh. Trần Minh Kiếm nhìn sang Lăng Thần tiếp tục nói "Huynh đệ, ngươi và những người khác cũng góp một phần không nhỏ nên ngươi cũng chọn một thứ đi. " "Được thôi đa tạ ngươi rồi. " Lăng Thần vui vẻ nói. Từ bên trong vọng lại một âm thanh cực kỳ chói tai, uy áp từ bên trong cỗ quan tài đó "Các ngươi là ai. Dám xâm nhập vào nơi nghỉ dưỡng của Huyền Uyên ta. " Mọi người khiếp sợ kinh hãi không thôi chắp tay nói "Xin vị tiền bối thứ lỗi. Chúng tôi sẽ lập tức rời ngay. " Lăng Thần nghe danh tự " Huyền Uyên " có chút quen tai. Chợt hắn như nhớ ra cái gì đó gượng gạo cười, nếu như hắn nhớ không lầm thì Huyền Uyên này đích thực là lão quái vật. Khi xưa, nàng ta rượt đuổi cố đánh nhau với hắn cho bằng được kết quả đuổi đến tận 1 tháng mới thôi. Lúc này cỗ quan tài mở nắp hòm ra, một thân ảnh thiếu nữ mặc áo bào màu trắng đang lặng lẽ nhắm mắt "Các ngươi đã phá nơi yên tĩnh của ta. Đây không phải nơi các ngươi muốn đến muốn đi thì đi. " "Tiền bối là chúng ta không biết ngài trấn giữ nơi đây. Chúng ta sẽ trả mọi thứ về như cũ. " Trần Minh Kiếm bình thản nói. Lăng Thần thừa biết tính của cô nàng này rồi, thực chất nàng đúng kiểu người điên luôn không hợp một lời là chém giết. Hắn nghĩ đến cảnh vợ con đang ở đây sao có thể bị giết được liền bước ra nói "Huyền Uyên, chắc hẳn ngươi nhận ra ta chứ. " "Trong người ngươi vậy mà lại có luồng sức mạnh quen thuộc mà ta chưa thể nhớ ra. " Nàng chậm rãi nói đồng thời một linh hồn xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn gãi đầu vui vẻ nói "Chắc hẳn bộ dạng này ngươi không nhận ra. Ta chính là Thần Đế đây. " "Nói dối. Hỗn Độn Chi Thần đã chết sau khi chiến đấu với Ma Tộc rồi, ngươi vậy mà dám giả mạo hắn ta. Tội đáng chết. " Nàng giận dữ hét cả căn hầm rung lắc một cách dữ dội. Không nghĩ tới sau khi chết mà cô nàng này vẫn còn nhiều sức lực đến vậy, hắn thở dài giọng nói không nhanh không chậm nói "Nhìn kỹ đây xem ta có giống đang đùa không ?" Mọi người dường như không nghe được lời nói của hắn hay nói cách khác chính là không biết ngôn ngữ đó là gì. Huyền Uyên ngạc nhiên khi thấy hắn vậy mà lại sử dụng được Thần Ngữ suy nghĩ một lúc liền nói "Ngươi có bằng chứng gì không. " "Bằng chứng ? Hừ ta nhớ năm xưa khi ngươi cứ đòi khiêu chiến ta kết quả ngươi rượt theo ta đến tận 1 tháng mới chịu buông tha cho ta. Nghĩ lại đến giờ ta vẫn còn cay ngươi đấy " Hắn bình tĩnh nói. Một lúc sau, Huyền Uyên bay lại gần phía hắn hỏi "Tại sao ngươi vẫn còn sống. Không phải ngươi đã chết sau khi đánh bại Ma Tộc rồi sao. " Lăng Thần cười cười không biết nên kể thế nào nữa, tính ra thì câu chuyện rất dài dòng không thích hợp để kể bây giờ. Hắn nhìn nàng nghi hoặc hỏi "Ngươi cũng đạt tới cảnh giới Thần Đế rồi sao vẫn bị lưu lạc ở đây. " Nàng thở dài tiếp tục lại bay đến gần cỗ quan tài nói "Ngươi không biết đâu. Sau khi ngươi và Ma Tộc chết đi, Hủy Diệt Chi Thần và Nhật Nguyệt Chi Thần bắt đầu nổi loạn giết hết tất cả các vị thần bao gồm cả ta. Chuyện này làm kinh động đến Sáng Thế Nữ Thần nên nàng đã điều tra ra được hai kẻ này là kẻ đã mở đường cho Ma Tộc. " "Cái gì ?" Lăng Thần hốt lên. Mọi người không hiểu được câu chuyện giữa hai người bọn họ đang nói gì nhưng nhìn biểu cảm của hắn xem ra rất nghiêm trọng. Huyền Uyên tiếp tục nói "Sáng Thế Nữ Thần thấy bọn chúng dám lợi dụng ngươi lưỡng bại câu thương Ma Tộc nên trực tiếp ra tay giết chết bọn chúng. Cuối cùng nàng đang thay ngươi gánh vác trách nhiệm nắm giữ sự cân bằng Giới Nguyên. " Hắn trầm mặt không nói gì, thầm trách bản thân quá yếu đuối. Chỉ vì kiếp trước không chú trọng tình cảm mà bây giờ quá hối tiếc. Huyền Uyên thấy hắn trên mặt có chút tiếc nuối bất quá không biểu hiện ra ngoài. "Rốt cuộc hai người họ đang nói cái gì vậy. " "Ngươi bị ngu sao. Tiền bối ấy có thể phóng xuất linh hồn ra ngoài hẳn là cảnh giới rất cao tốt nhất không nên chọc ngài ấy tức giận bằng không chúng ta sẽ chết đó thằng ngu. " Rất nhiều người tò mò thì thầm to nhỏ về thân phận Huyền Uyên. Lăng Đông ngạc nhiên nói "Phụ thân người là thần sao. " "Cái gì x20. " Tất cả mọi người đồng thanh nói ngay cả Bỉ Bỉ Đông trầm trồ vì con gái mình vậy mà hiểu được ngôn ngữ của bọn họ. Huyền Uyên bình tĩnh nói "Tiểu cô nương, ngươi nghe hiểu lời bọn ta đang nói sao. " "Huyền Uyên đấy là con gái ta. Tốt nhất đừng có ở đây mà dạy hư con bé. " Lăng Thần gắt gao nhìn chằm chằm nàng nói. Nàng nghe xong sắc mặt không tự nhiên hỏi "Nàng thực sự là con gái ngươi ?. " "Ngươi nhìn con bé mà không nhận ra sao. " Lăng Thần vừa nói xong một tia năng lượng bẳn thẳng xuống dưới chân làm bể luôn miếng gạch dưới sàn. Hắn ngước nhìn lên thấy nàng đang rất tức giận nhìn liền nói "Này ngươi bị gì vậy. " "Thôi không tính sổ với ngươi nữa. " Huyền Uyên lười nhác so đo với nam nhân này. Nàng tiếp tục nói "Thần Đế ngươi đừng vòng vo nữa. Rốt cuộc ngươi tới đây để làm gì. "