Những ngày tiếp theo Lộ Lộ sinh hoạt cũng không dễ chịu, thường xuyên nhận lấy những ánh mắt quái dị và xa lánh của bạn học trong trường, đôi khi gặp những phóng viên săn ảnh theo dõi và chắn ngang đường dồn dập đặt ra những câu hỏi cực kì đáng ghét. Được rồi, Lộ Lộ biết khi trở thành ca sĩ cô phải gặp qua mấy việc này... nhưng nó lại nhắc nhở Lộ Lộ rằng: chính cô đã khiến San San phải nhập viện.  Lộ Lộ không biết rằng có hai thành viên tổ chức hắc đạo của Bạo Lăng Đằng đã nhanh chóng dọn dẹp rắc rối xung quanh cô, nếu không Lộ Lộ cũng không thể chịu đựng được dư luận và tai tiếng trong giới showbiz. Em ổn không? Có thể biểu diễn vào ngày mai được chứ? Đặng Hiểu Văn bình tĩnh nhìn Lộ Lộ mở miệng quan tâm, tuy Lộ Lộ tập luyện biểu diễn cho chương trình rất nghiêm túc nhưng hắn vẫn thấy được cô đang phiền muộn một chuyện khác, hoàn toàn không che dấu được vẻ mệt mỏi trên gương mặt. Lộ Lộ cười khổ lắc đầu Ổn hay không thì đã sao chứ? Nếu tôi ngay cả một chuyện đả kích này làm phân tâm, từ bỏ ước mơ thì sao có thể trụ vững trong giới showbiz, có thể tôi không thể biểu diễn tốt nhất, nhưng ít nhất cũng không khiến người khác bới móc ra khuyết điểm nào. Ừ, tôi tin em sẽ làm được. Đặng Hiểu Văn vô thức nở nụ cười chân thành, qua vài giây ngắn ngủi đã quên mất chuyện Lộ Lộ không thèm gọi điện hỏi thăm hắn khi hắn đang bị bệnh nằm liệt giường ở nhà. Lộ Lộ vỗ vỗ má mình, hít sâu lẩm bẩm như niệm câu thần chú Cố lên nào... sau đó cô đứng dậy quay sang nói với Đặng Hiểu Văn Tập nhảy lại bài hát mới của anh đi, tôi nhảy vẫn chưa ổn lắm. Được. Đặng Hiểu Văn mỉm cười, hắn rất thích bộ dạng lúc Lộ Lộ nghiêm túc làm một chuyện gì đó, điều đó khiến cô lộng lẫy, nổi bật hơn bất kì ca sĩ chuyên nghiệp nào khác. Cái này không phải là vì hắn yêu Lộ Lộ rồi nên Lộ Lộ làm gì hắn cũng thấy đẹp hơn người khác đâu... Đặng Hiểu Văn vô sỉ thầm nghĩ, hoàn toàn phủ nhận cảm tính bất thường của bản thân. Lộ Lộ học hỏi khá nhanh, tuy vũ đạo và ca hát không thể sánh bằng Đặng Hiểu Văn nhưng cũng không tới mức bị vùi lấp trở thành đồ phụ họa làm cảnh cho Đặng Hiểu Văn tỏa sáng trên sân khấu. “Làm tốt lắm, cảm ơn tất cả mọi người. Hẹn các bạn vào ngày mai, chúc buổi biểu diễn sẽ thành công tốt đẹp.” biên tập viên cùng một số người chủ trì buổi biểu diễn vui mừng lên tiếng, trong thời gian này xảy ra khá nhiều trục trặc nhưng nhìn khái quát đã ổn định cả. Lộ Lộ mỉm cười lễ phép cảm ơn mọi người rồi rời khỏi nơi này, tiếp tục lịch trình của mình. Lớp học thêm ngoại ngữ đang chờ đợi Lộ Lộ... Không biết sau này Lộ Lộ có bị bức xúc đến điên không đây. Không khí thi cử bao trùm khắp thành phố và trên toàn quốc, Lộ Lộ nhanh chóng vùi đầu và học hành, cô còn thường xuyên tới bệnh viện để giảng lại bài học trên lớp cho San San, điều đó khiến cô bớt áy náy hơn phần nào. ----------- Lộ Lộ nhảy lên chiếc giường mềm mại lăn qua lăn lại, vì kiệt sức mà thiếp đi luôn. Haizz, xin lỗi Phan Lộ Lộ nguyên tác nhé, cô thật sự mệt tới mức tắm không nổi nữa, ở dơ một ngày có chết đâu...z...zz...zz . . . Khung cảnh vẫn như cũ, thiếu nữ tên Lộ Lộ tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, một màu trắng thuần túy mang theo mùi thuốc y tế, cô biết mình đang ở trong bệnh viện. Không ngoài dự đoán, mẹ của cô- Hoàng Bảo Lan vui mừng khi Lộ Lộ tỉnh lại. “Lộ Lộ, may quá! Cuối cùng con cũng đã tỉnh rồi.” “Mẹ đừng làm quá lên như vậy, con chưa chết đâu.” Lộ Lộ bĩu môi nói, được ba mẹ chiều chuộng từ nhỏ đã tạo nên tính cách không coi ra gì của Lộ Lộ. “Lộ Lộ ngoan của mẹ, đám người lừa gạt con mẹ đã trừng trị cả rồi, sau này con đừng đi chơi với loại người đó nữa.” Hoàng Bảo Lan thở dài bất đắc dĩ. “Con muốn làm gì là chuyện của con, mẹ không có quyền can thiệp vào.” Lộ Lộ khó chịu nhìn Phan phu nhân, bà luôn coi Lộ Lộ như đứa con nít không hiểu chuyện đời. Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông xa lạ bước vào. Mái tóc đen đối lập với áo khoác bác sĩ trắng thanh nhã làm nổi bật ngũ quan tinh xảo của hắn. Đôi mắt ôn hòa không giảm đi nét lãng tử và phong lưu của hắn, trông hắn như bước ra từ một bức tranh hoàn mỹ khiến người khác không dám nhìn thẳng. Lộ Lộ như ngừng thở khi nhìn thấy mỹ nam anh tuấn đó, dường như trái tim của cô đã đập lỗi nhịp. Lộ Lộ phải lòng người kia mất rồi... “Em đã tỉnh? Cảm thấy trong người thế nào?” Mọi thứ đều theo quỹ đạo mà vận hành, si mê và cuồng nhiệt, ghen tị và tuyệt vọng, những cảm xúc đó cứ đan xen vào cơn ác mộng như hàng thập kỉ. Lộ Lộ... không, phải nói là Minh Nhạc Y bị chìm vào một tầng kí ức khác của Lộ Lộ, một tiểu thư điêu ngoa, ngu ngốc, tự cao tự đại và ngây thơ. Nhưng vì tình yêu với Mạc Quân Nguyệt, Phan Lộ Lộ trở nên độc ác và nhận lấy một kết cục bi thảm. Cái chết. Không gian là một màu xám xịt lạnh lẽo, ảm đạm, bỗng dưng xuất hiện một bóng đen không rõ là ai. Nhưng linh cảm mách bảo Minh Nhạc Y, bóng đen đó chính là Lộ Lộ. “Có phải đối với cô, tôi chẳng khác nào một bi kịch trong tiểu thuyết. Nhưng mà cô nghĩ mình đặc biệt sao?” Tít tít tít... Lộ Lộ hoảng loạn mở mắt, mồ hôi nhiều tới mức ướt đẫm cả lưng áo, cô bật dậy run run thở dốc. Chuông điện thoại đã đánh thức Lộ Lộ khỏi cơn ác mộng. Không đúng, đó là kí ức của Phan Lộ Lộ, nhưng tại sao lại xuất hiện vào thời điểm này chứ? Cô mê man vùi đầu vào gối, không ngừng nhớ tới giọng nói khinh thường, châm biếm của bóng đen kia. Cô nghĩ mình đặc biệt sao? Lời nói đó có ý gì chứ? Không lẽ... cô đã quá tự mãn sao? Chương này mình phải xóa đi viết lại đó, để lâu quá nên ý tưởng bay đi hết rồi. Bây giờ đầu óc mình tràn ngập tình yêu nam×nam và đam mỹ thôi nên không có tinh thần viết ngôn tình gì hết, hic hic. Nên mình quyết định đẩy nhanh tình tiết kịch tính thay vì tạo mối quan hệ cho nam chủ và Lộ Lộ, mấy cái rườm rà đó viết trong ngoại truyện là được rồi nhỉ? Mấy chương tiếp theo sẽ có chương Lộ Lộ nhảy lên 21 tuổi luôn, tới lúc đó... phư phư phư, cảnh H cuối cùng trong truyện sẽ xuất hiện. Tiết lộ bí mật một chút, chỉ là 2p thôi đó.