Ngôi trường tư nhân cực kì khang trang, rộng lớn, với những thiết bị hiện đại, tiên tiến tạo điều kiện thuận lợi nhất cho học sinh, tuy nhiên học phí ở đây khiến người nào cũng phải đỏ mắt. Cô gái đó thật may mắn khi vào được ngôi trường này, nhưng không ai công nhận cô, họ luôn dùng những ánh mắt khinh thường nhìn cô. Cô không oán hận hay để ý tới việc đó, họ đối xử như vậy cũng không sai, cô chính là được một công tử nhà giàu bao nuôi, thậm chí hắn chính là học sinh trong ngôi trường này. Hắn là một học sinh xuất sắc mọi mặt, duy chỉ đạo đức là tệ hại, nhưng vì tiền và bối cảnh gia đình của hắn khiến cho các nhân viên, hiệu trưởng trong trường mắt nhắm mắt mở cho qua. Cô gái thở hắt ra, cô chỉ cần tình yêu của hắn, dù mọi người có bàn tán thế nào cũng không ngăn cách được hai người. Cô vui sướng đi tới nơi hẹn gặp mặt, trong lòng nôn nao xen lẫn lo lắng, hắn chắc chắn sẽ kết hôn với cô, hắn luôn hứa hẹn với cô rằng sẽ chịu trách nhiệm với cô, vậy là kết hôn còn gì? "Phá thai đi!" một nam sinh ánh mắt âm trầm nhìn cô gái, âm thanh không mang theo một chút tình cảm cùng áy náy. Được rồi! Hẳn là hắn ta đã biết chuyện cô tới bệnh viện khoa sinh sản, nhưng... "Sao anh có thể làm thế? Anh nói sau khi ngủ với tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm mà?" cô gái phẫn nộ bấu chặt lấy cổ áo của hắn, nước mắt cùng viền kẻ mắt đen xì chảy dọc gương mặt trông rất khó coi. "Tôi nói là tôi chịu trách nhiệm, chứ chưa từng nói là sẽ kết hôn hay nuôi đứa con trong bụng cô." hắn cười lạnh nhìn cô gái tràn ngập khinh thường "Cô nghĩ cô thanh cao lắm sao? Cô đừng tưởng tôi không biết cô đã ngủ với bao nhiêu người trong trường này. Tôi nói chịu trách nhiệm..." Hắn nâng mắt kính nhìn bụng bằng phẳng của cô gái nở nụ cười gian trá "Chính là sẽ trả toàn bộ chi phí cho cô phá thai!" Cô gái mặt mày tái xanh mặt mày, lung lanh ngã xuống đất, mặt như không còn một giọt máu. Hắn biết tất cả, hắn biết mọi thứ mà cô đã làm. "Em... em biết là em có lỗi trước, nhưng sao anh lại tuyệt tình tới vậy? Nó là chỉ một đứa trẻ vô tội thôi mà." Cô gái ánh mắt mong đợi nhìn hắn, mong đợi trong ánh mắt của hắn sẽ lóe lên một tia thương tiếc. "Hừ, nếu đã là con tôi, nó tuyệt đối không cho nó hiện hữu trên đời này cùng với bộ gen ngu xuẩn của kĩ nữ như cô. Nếu là của người khác, tôi càng không có nghĩa vụ phải quan tâm tới nó." hắn bình thản nói ra những câu vô tình, hoàn toàn trái ngược với bóng hình ôn nhu, săn sóc trước kia. Cô gái ngơ ngác nhìn hắn đi ra khỏi phòng học, từng cơn gió thổi qua cánh cửa mang theo những chiếc lá vàng mỏng manh, tựa như sinh mệnh yếu ớt của bào thai trong bụng cô. Nếu sinh nó ra, cô không thể chăm sóc cho nó, dành cho nó những điều tốt đẹp nhất. "Mộc Nhạn" cô gái mỉm cười xen lẫn nước mắt, ít nhất cô sẽ cho nó một cơ hội để tồn tại trong thế gian này "Mẹ xin lỗi, mẹ đúng là một kẻ xấu xa, mong con hãy tha thứ cho sự mộng tưởng nhảm nhí của mình." Vài tháng sau, một nữ sinh học trong một ngôi trường tư thục danh tiếng đã tự sát ngay trên bàn học của nam sinh cùng lớp, theo lời của các học sinh khác hai người từng hẹn họ với nhau, chuyện này đã gây ra một hồi sóng dư luận khủng khiếp về vấn đề lợi dụng tình dục ở trẻ vị thành niên, gia đình của nam sinh kia bị xã hội chỉ trích gây gắt, một thiếu niên lại khiến nữ sinh có thai còn bắt phá thai, khiến cho cô gái bị cú sốc tinh thần mà tự sát bằng cách tàn bạo nhất. Rất nhiều học sinh khác khi phát hiện cỗ thi thể thì bị rối loạn, ám ảnh và phải điều trị tâm lý.Hồng Minh Tưởng, một đứa trẻ mồ côi và phải tự dựa vào chính mình cùng đồng tiền trợ cấp ít ỏi để nuôi sống bản thân. Do cô chưa đủ tuổi nên không xin được việc làm, phải bán thân để kiếm những đồng tiền dơ bẩn. Có người thương cảm, đồng tình cho số phận của một cô gái khốn khổ ngây thơ tin vào tình yêu, nhưng nếu ai nhạy bén sẽ nhận ra, cô gái này dù có chết cũng phải khiến kẻ gây ra mọi thứ chịu dày vò. Những kẻ từng cưỡng bức cô, cô đều lén chụp hình lại và lưu trong máy tính và được cảnh sát tìm thấy, mọi chuyện được đưa ra ánh sáng công lí. Còn về phần người bạn trai kia, hắn và gia đình sẽ nếm trải kết cục thỏa đáng, dù có tiền cũng không làm vụ án bị chím xuống. Vì Hồng Minh Tưởng đã quay trực tiếp cái chết của mình và tung lên mạng, dùng phương thức tàn bạo nhất kết liễu đời mình, so với nhảy lầu hay cắt tay tự tử còn dữ dội hơn nhiều. Hồng Minh Tưởng là một cô gái xinh đẹp như hoa hồng đầy gai và còn hơn thế nữa. Về phần đứa trẻ, nó được mang vào trại trẻ mồ côi nuôi dưỡng, dường như mang trong mình huyết nhục của cả cha lẫn mẹ, Mộc Nhạn hoàn toàn vượt trội hơn những đứa trẻ khác. Cậu có trí thông minh phi thường của ba, sự tinh tế, cuốn hút của người mẹ, nhưng điều này lại khiến các cặp vợ chồng không dám nhận nuôi một đứa trẻ khác người như vậy. Thời gian trôi qua, xuân lại đến hạ, hạ lại đến thu, thu lại đến đông, đông lại đến xuân, mọi thứ diễn ra cứ như một vòng lặp luẩn quẩn trong mắt của Mộc Nhạn. Những đứa trẻ trong trại mồ côi không còn sợ cậu nữa, vì cậu đã thu lại bản chất của mình, trở thành một đứa trẻ vô hại, ngây ngô, nhưng nhiều chuyện khá phiền toái, tựa như việc có những người bạn ngu ngốc thích khoe khoang tài năng của mình, trong khi chúng chẳng đáng giá một đồng trong mắt Mộc Nhạn. Mọi người đều nói nơi những đứa trẻ nơi đây thật ngây thơ, đáng yêu như những thiên thần, mọi cặp vợ chồng đều hi vọng có một đứa con từ trại mồ côi này. Trại mồ côi ở phía Nam này khí hậu ấm áp, nhưng điều đó khiến Mộc Nhạn không hứng thú, cậu thích thời tiết lạnh lẽo của mùa Đông hơn, không goan vắng lặng, yên tĩnh khiến cậu cảm thấy thoải mái. Nhìn những bông hoa chớm nở đầy sắc xuân, Mộc Nhạn nhíu mày, nhanh chóng vươn cánh tay nhỏ bé khép lại tấm rèm cửa sọc ca rô. "Mộc Nhạn, dì Nhung sẽ nổi giận nếu cậu đến trễ buổi xem mắt đó, hôm nay có những vị khách rất quan trọng." một cô bé nhỏ nhắn có mái tóc nâu đồng mềm mại như búp bê, gương mặt thoáng rạng rỡ và đầy nét cười "Tớ đã thấy tất cả bọn họ, có một cặp vợ chồng rất sang trọng, bọn họ thật sự xinh đẹp và giàu có, đám nhóc kia ai cũng muốn được bọn họ nhận nuôi, chắc chắn tớ sẽ không chịu thua đâu!" "Ừ." Mộc Nhạn miễn cưỡng vươn người dậy, mái tóc ngắn ngủn rối loạn như đống rơm, đôi mắt nâu nhập nhèm chớp chớp vài cái, cậu tùy tiện tìm một cái áo thun cũ cùng quần bò rộng quá khổ mặc vào. Mộc Nhạn không có ý định mong được người khác nhận nuôi, cậu đã quá quen với lối sống tự lập, không cần phải vun đắp thêm tình cảm gia đình như một đứa trẻ thiếu thốn tình thương. Sau khi đủ tuổi, Mộc Nhạn sẽ tự mình mưu sinh theo nhiều cách, ân, cậu có thể làm diễn viên hay ca sĩ để kiếm tiền, nghề đó thật sự có nhiều tiền a."Thư Tịch, Mộc Nhạn, hai người chưa xuống sao?" một cậu bé chạy ầm ĩ chen vào cửa ra vào, ló cái đầu bóng mượt nhìn về phía hai người, có vẻ như cậu bé này cũng rất mong đợi chuyến viếng thăm của những vị khách từ phương xa. "Bọn tớ ra liền đây Vũ Phong!" Thư Tịch dùng giọng nói ngọt ngào lên tiếng, quay sang mỉm cười với Mộc Nhạn "Đi thôi!" "Thật vinh hạnh, không ngờ chúng tôi có thể tiếp đón Đặng tổng và Đặng phu nhân, mong hai người có thể lựa chọn điều tuyệt vời nhất cho mình." người quản lí trại trẻ mồ côi hớn hở lấy lòng hai vị khách giàu có, so với những người khác càng thêm phần nhiệt tình hơn. Đặng phu nhân nở nụ cười khách sáo "Cảm ơn chị, chúng tôi chỉ có ý định tài trợ cho cái cô nhi viện trong nước thôi, còn về phần nhận con nuôi, chúng tôi có những yêu cầu khá khắt khe." Nhiều đứa trẻ mong đợi nhìn hai người lập tức thất vọng, nhưng bọn chúng vẫn không từ bỏ, chỉ cần hai bị khách nhà giàu kia vừa ý thì dù chỉ một cơ hội mỏng manh cũng được. Người quản lí nghe được điều đó thì mừng rỡ lên, cũng không miễn cưỡng thuyết phục hai vợ chồng trẻ lỡ như lại gây phản cảm "Thật đáng tiếc, vậy hai người có thể cùng chúng tôi ăn một bữa cơm trưa, mọi người có thể tham quan khung cảnh nơi đây và cùng vui chơi với những đứa trẻ." Mộc Nhạn từ phía sau nhìn về hai con người kia, sạch sẽ và quý phái, người đàn ông và người phụ nữ đó như tới từ một thế giới khác và vô tình ghé thăm nơi xa xôi dân dã này. Bọn họ chỉ đến đây vì lợi ích chính trị chứ không cần tới những đứa con để chăm sóc, yêu thương, xem ra lần này Thư Tịch và Vũ Phong sẽ thất vọng đây. Đám nhóc trong cô nhi viện đều choai choai xung quanh bọn họ lấy lòng, thể hiện sự thông minh và đáng yêu của mình tựa như một thiên thần, Mộc Nhạn bĩu môi khinh thường, cậu không bao giờ làm loại chuyện hạ thấp bản thân như vậy. Mộc Nhạn tự tách biệt mình ra khỏi sự nhộn nhịp, yên lặng cầm một cuốn sách tin học năng khiếu cơ bản. Không biết là vô tình hay cố ý, bọn họ đã chú ý tới Mộc Nhạn. Họ tò mò về đứa trẻ trầm lặng, yên tĩnh này, âm thầm hỏi han và thân cận với Mộc Nhạn, những đứa trẻ khác dù nhỏ tuổi cũng có thể nhận ra rõ điều này. Mộc Nhạn nhíu mày khó chịu, cậu chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút để tới bữa ăn trưa, cậu chỉ muốn những người này rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nếu còn tiếp tục chỉ sợ mối quan hệ ôn hòa của Mộc Nhạn với những đứa trẻ khác cũng không còn. Cậu không sợ thiếu thốn bạn bè, nhưng lại mệt mỏi với phiền phức, làm ơn đừng kéo phiền phức tới người cậu nữa! Âm thanh chanh chua tức giận của người quản lí cô nhi viện vang lên, "Là đứa nào đã lấy hết phần bánh bích quy cho khách vậy hả? Khôn hồn thì khai ra, nếu không tất cả chúng bay đều bị chịu phạt cả!" Những đứa trẻ im lặng chối đầu, có một số đứa bồn chồn nhìn sang vị khách nhà giàu, liệu bọn họ có vì chuyện này mà rời khỏi đây không? Nếu vậy chẳng phải ước mơ trở thành công tử/ tiểu thư của họ sẽ tan thành mây khói sao? Vũ Phong liếc nhìn sang Thư Tịch gật đầu một cái, sau đó quay sang dì Nhung khép nép nói "Dì Nhung ơi, hồi nãy con thấy Mộc Nhạn có lén lút chạy vào nhà bếp, không biết là đã làm gì..."Mộc Nhạn mặt không đổi sắc, nhưng đôi mi hơi nhíu lại, quay đầu nhìn hai đứa bé thân thiết nhất với mình trong trại mồ côi, trái tim chợt lạnh đi hẳn. Thì ra là như vậy. "Vũ Phong..." Thư Tịch giọng nói ngập ngừng, không đồng tình nhìn Vũ Phong, quay sang cho Mộc Nhạn một cái ánh mắt tin tưởng như nói rằng Tớ biết chuyện này không phải cậu làm. Mộc Nhạn hừ lạnh, đứa trẻ nào có thể lừa gạt được nhưng còn cậu thì khác. Mộc Nhạn biết rõ tính cách của Vũ Phong. Một đứa bộp chộp, tăng động như hắn không bao giờ suy nghĩ trước khi nói, nếu thật sự chỉ một mình hắn đổ lỗi cho Mộc Nhạn, hắn chắc chắn sẽ nháo nhào lên la thật to "Con thấy tận mắt Mộc Nhạn lấy bánh đi!". Vì vậy, Mộc Nhạn đoán ra Thư Tịch là người kêu Vũ Phong làm ra trò cười này. Ha ha, kể cả những đứa nhóc khác, bọn họ rõ ràng thấy được Mộc Nhạn chưa từng rời khỏi phòng học kể từ sau bữa sáng, nhưng bọn chúng đã chọn cách im lặng để quản lí có thể phạt cậu. Hay nói chính xác hơn, bọn chúng muốn làm cậu bẽ mắt trước mặt gia đình nhà giàu này, không cho hắn giành lấy cơ hội nhận con nuôi của bọn họ. Thật là một vở kịch khôi hài! Mộc Nhạn cười mỉa mai nhìn mọi người xung quanh, ngay cả dì Nhung tính quăng cho cậu một cái tát thì khựng lại, vẻ mặt hoảng sợ và giật mình nhìn Mộc Nhạn, cuối cùng cũng thở hắt ra quát nhẹ "Hôm nay có những vị khách quý đến thăm nên tao sẽ không trừng phạt mày, bây giờ thì cút về phòng đi!" Mộc Nhạn chậm rãi rời khỏi phòng bếp, mang theo những bước chân nặng nề vang từng hồi vào lòng mỗi người. Bọn họ không biết mình đã phạm sai lầm to lớn cỡ nào đâu! Mộc Nhạn khóe môi ẩn một chút nụ cười quỷ dị, hắn tới giường của mình và lấy ra một cái laptop. Mọi hoạt động trong căn nhà này đều quay rõ trong cái laptop cũ này. Hiện tại Mộc Nhạn rất yêu thích công nghệ, tuy không thể là một lập trình viên chuyên nghiệp, nhưng lắp camera bảo vệ xung quanh nhà là chuyện đơn giản đối với cậu. Mộc Nhạn có thể đưa lên mạng những clip video bắt nạt của lũ trẻ, hay những lúc chúng nói xấu người lớn, rất nhiều thứ tồi tệ hơn. Và... bằng chứng lấy lại sự công bằng của Mộc Nhạn, cậu có thể mắt nhắm mắt mở nhiều việc, nhưng riêng tôn nghiêm của cậu thì không thể. Mộc Nhạn là vị vua không ngai của trại mồ côi này, không bao giờ có chuyện người khác nghi ngờ tài năng lẫn bản lĩnh của cậu. Mộc Nhạn không oán hận bọn họ, vì chúng không đáng để ở trong mắt cậu, nhưng đây sẽ là cái giá cho sự nghi ngờ hạn hẹp đó. Mộc Nhạn đóng laptop lại và mang theo trên tay, một lần nữa, cậu trở lại phòng bếp sơ sài quen thuộc kia... Lấy ý tưởng từ truyện Harry Potter, tên cũ của nam chủ Đặng Hiểu Văn chính là Mộc Nhạn. Ngoại truyện này để giải thích cho ác mộng mà ĐặngHiểu Văn gặp phải vào chương trước.