chương 14 : bạo phong ma sói cách đế đô 20 dặm về phía bắc , có 1 khu rừng rộng lớn . khu rừng này nổi tiếng về sự xuất hiện của 1 số loại ma thú cấp thấp. Nên 1 số tập đoàn phiêu lưu có quy mô nhỏ thích chọn nơi này làm nơi săn bắt ma thú để làm giàu. săn bắt ma thú để làm gì ư ? tất nhiên là lột da của nó để bán cho các thương dân , thợ luyện chế áo giáp để lấy làm vật liệu chế tạo những bộ giáp dành cho kỵ sĩ rồi . ngoài ra , trong cơ thể của mỗi con ma thú đều 1 miếng ma hạch. những miếng ma hạch rất được các pháp sư ưu chuộng , vì mỗi loại ma thú có thuộc tính khác nhau đều sở hữu 1 dấu ấn ma pháp khác nhau , đó đều là những dụng cụ tốt để pháp sư dùng để lưu trữ ma lực , đồng thời là những vật liệu tốt để chế tạo cuộn giấy ma pháp . những con ma thú đa số đều sinh sống ở trong khu rừng , nhưng thường rất ít ma thú sinh sống ở khu vực trung tâm của đại lục Aden . vì ma thú đều phải bổ sung ma lực cho bản thân , chúng chỉ sinh sống ở những nơi có địa hình đặc biệt ở vùng ven của đại lục Aden , ví dụ như khu rừng băng phong ở phía bắc , vùng đầm lầy ở phía nam …. Nơi đó thường là nơi sản sinh ra những vật liệu quý được pháp sư luyện chế thuốc ưu chuộng , ngoài ra , hoặc là ở những nơi có nhiều thứ khoáng sản đặt biệt , cũng sẽ thu hút được lũ ma thú tới sinh sống . nhưng không có nghĩa là ở khu vực trung tâm hoàn toàn không có ma thú xuất hiện , những con ma thú cấp thấp không đủ sức cạnh tranh khu vực sinh tồn ở những vùng vừa kể trên , thường sẽ ẩn sống tại 1 số khu rừng lớn ở trong đại lục Aden . vì là những con ma thú cấp thú , nên thường chỉ thu hút những tập đoàn săn quái có quy mô nhỏ tới nơi này để kiếm ăn . còn những tập đoàn có quy mô lớn thường chọn khu rừng băng phong hoặc vùng đầm lầy ở phía nam để làm nơi săn bắt . phải biết rằng giá của 1 ma hạch và bộ da của ma thú có thể bán được 1 số tiền không nhỏ , nên mặc dù ẩn chứa muôn màng nguy hiểm , thường có rất nhiều người phải bỏ mạng ở những nơi săn bắt như thế này , nhưng những kẻ săn bắt vẫn muốn thử thử vận may của mình để tìm cơ hội làm giàu . cho nên thường ngày , những ngừơi dân thường hoặc những thương nhân đi tuyến đường đế đô tới phương bắc hoặc đi chiều ngược lại thường không dám đi xuyên qua những khu rừng như thế này . vì không ai muốn trở thành món điểm tâm a thú . nên họ thường chọn đường vòng mà đi , mặc dù có xa hơn ,nhưng ít ra được an toàn . nhưng nhân vật chính của chúng ta lại không biết được điều này , nên đối với anh ta thì , con đường nào ngắn nhất thì đi đường đó . cho nên , lúc này anh ta đã bước vào trong khu rừng ở phía bắc đế đô . anh ta vẫn chưa ý thức được rằng , từ lúc anh ta bước chân vào khu rừng , đã có 1 chiếc bóng đang theo dõi anh ta từ phía xa . chiếc bóng đó đang âm thầm chờ đợi ,chờ đợi 1 cơ hội để biến anh ta thành món ăn của mình . chỉ thấy Tiền Thế Kiệt vẫn ung dung bước đi trong khu rừng , lúc này anh ta đã đi hết nửa ngày đường rồi , nên bắt đầu có chút mệt mỏi và đói bụng . thấy bầu trời đã chập tối . mặt trời sắp xuống núi . đi đường vào ban đêm quả thật có chút nguy hiểm , nên anh ta quyết định hạ trại ngủ lại 1 đêm ở trong khu rừng này .