Thần Tọa
Chương 35
Ầm vang!
Trong tích tắc này cả sân luyện công đều rung rinh một hồi. Vương Hải tựa như bị một viên thiên thạch bay từ ngoài bầu trời vào nện trúng, bị Lâm Hi một cước dẫm thẳng lên trên mặt rồi cứ như vậy mà rơi thẳng xuống. Phịch một tiếng, cả đầu đều cắm vào trong đất.Ầm!
Tất cả mọi người trên sân luyện công đều sợ ngây ra. Hoàn toàn không thể nào tin nổi hai mắt của mình.
- Vương... Vương Hải sư huynh lại bị thua!
- Chỉ dùng một chiêu!...
- Quá nhanh! Làm sao có thể? Huynh ấy chính là Võ Giả Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao a!...
Tất cả đệ tử Ngũ Lôi Phái ở đây đều bị chấn động sâu sắc. Quang cảnh Lâm Hi một cước đạp lên mặt Vương Hải đã khiến cho cả khuôn mặt cắm sâu vào nền sân luyện công, khiến cho những kẻ trung thành với Nhị trưởng lão Mạnh Quân hoàn toàn bị chấn động một hồi.
Lâm Hi cước đạp lên đầu Vương Hải, hình dáng trông như Thiên Nhân (người trời). Toàn thân phát ra cỗ khí phách âm u lạnh lẽo càng làm cho dưới đáy lòng mọi người bỗng chốc lạnh toát mà khiếp đảm.
- Sao... tại sao lại là như vậy?!
Triệu Tuyết đứng ở phía sau, cả người bị cảnh trước mắt này làm cho sợ ngây ra. Trong đầu trống rỗng, hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ.
Vương Hải đâu phải là Vương Nhạc Hạc, tu vi hắn cao siêu hơn nhiều. Làn da toàn thân so sánh với Vương Nhạc Hạc thì cũng phải dày hơn nhiều. Một quyền đánh vào trên người hắn thì cơ hồ có đến bẩy thành trở lên của lực lượng liền bị hắn triệt tiêu. Coi như là chính bản thân Triệu Tuyết cũng không có khả năng đánh bại hắn nhanh như vậy!
- Buông hắn ra!!
Triệu Tuyết gào thét, lập tức liền cảm thấy một cỗ huyết khí, xộc thẳng vào tâm trí.
Mấy người bọn họ một quang vinh tất cả cùng quang vinh, một người bị tổn hại tất cả cùng tổn hại. Lâm Hi dẫm một cước này cũng tương đương là đồng thời dẫm nát hắn dưới chân. Thể diện của hai người bị quăng đi không còn một mảnh.
Phanh!
Triệu Tuyết hai mắt đỏ bừng, hai chân dẫm một cái. Hắn giống như một con trâu điên xông thẳng về hướng Lâm Hi. Cái tôi của hắn đã bị chọc giận.
- Nhanh như vậy liền không nhịn được sao?
Lâm Hi liếc mắt nhìn xa xa mà nói thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh.
- Lâm Hi, ta muốn giết ngươi! Một tiếng quát nặng nề, tràn đầy giận dữ phát ra từ dưới chân Lâm Hi. Vương Hải đã bị làm nhục lớn như thế khiến cho cái tôi của hắn cũng hoàn toàn phẫn nộ. Hai tay chụp lấy, xiết thật chắt mắt cá chân của Lâm Hi.
- Ta nói rồi, chỉ không gặp ba ngày là cần thay đổi cách nhìn thật triệt để. Hiện tại ngươi đã không là đối thủ của ta!
Lâm Hi lạnh lùng nói, dùng sức dẫm chân một cái. Ầm một tiếng, cả phiến đá lát gẫy gập lại, bụi mù bắn tung. Toàn thân Vương Hải tựa như một khối đá, bị đạp thẳng cắm vào trong đất bùn.
Một cước thoát khỏi Vương Hải, Lâm Hi lập tức nghênh đón Triệu Tuyết.
- Cự Lãng Tích Hải!
Triệu Tuyết hai mắt đỏ bừng, gào thét lớn. Một quyền của hắn giơ lên cao, đánh thẳng về phía trước mặt. Đồng dạng một chiêu Nộ Hải Kinh Đào Quyền, nhưng trong tay Triệu Tuyết và trong tay Vương Nhạc Hạc hoàn toàn là hai loại cảnh giới khác hẳn nhau. Chỉ thấy cánh tay Triệu Tuyết giơ lên, quyền ý mạnh mẽ lôi kéo khí lưu chung quanh mà hóa thành một đạo quyền ý như cơn sóng lớn, lấy khí thế Lôi Đình Vạn Quân điên cuồng chém xuống về hướng Lâm Hi.
Sóng lớn giữa biển khơi, những khi nổi lên thì có lúc có thể cao đến gần mấy ngàn thước. Một khi dội xuống thì bất cứ thuyền bè gì đều đánh nát, ngay cả đến mặt biển đều bổ ra một cái rãnh lớn.
Một quyền này của Triệu Tuyết đã ngưng tụ lực lượng toàn thân, cho dù là sắt thép đều bị gập cong, bóp bẹp. Một quyền đó xuất ra lực lượng thậm chí có thể dễ dàng đánh chết một con Thiết Bối Hải Sa (cá mập lưng sắt) trong biển.
Đối mặt với một quyền trời long đất lở của Triệu Tuyết, Trong mắt Lâm Hi chợt lóe sáng. Hắn lập tức tung ra một chiêu "Đại Thánh Tích Qua" vô cùng đơn giản.Ầm!
Hai thiết quyền phảng phất như hai con mãnh thú, ở trên không trung va đập kịch liệt chung một chỗ. Triệu Tuyết cho là lực lượng của mình đã đủ lớn, tuy nhiên chỉ giao đấu một chiêu này thì hắn mới biết được mình đã hoàn toàn sai lầm rồi. Một cỗ lực lượng đáng sợ, từ trên người Lâm Hi truyền đến.
Cổ lực lượng này liên tục vô tận, dời núi lấp biển, đánh đâu phá đó. Chỉ vẻn vẹn một quyền mà Triệu Tuyết chợt nghe thấy trong cơ thể phát ra âm thanh răng rắc, cả người như bị sét đánh trúng, đầu khớp xương đều hình như bị một quyền này đập vỡ ở trong cơ thể.
Võ Giả cảnh giới Nhận Bì có xương cốt cứng như sắt, làn da càng cứng cỏi dày dặn. Thế nhưng mà một quyền này không bị cơ bắp và da gân làm ảnh hưởng bao nhiêu, căn bản vô phương triệt tiêu đáng kể công kích đánh sâu vào. Song phương va chạm thì chính là ai có khớp xương đủ cứng, ai có lực lượng đủ lớn thì thật sự sẽ không chịu một chút tác động nào.
Không hề nghi ngờ, chỉ ngắn ngủn hai mươi ngày mà lực lượng của Lâm Hi đã hoàn toàn cao hơn tu vi Nhận Bì Kỳ đỉnh cao của Triệu Tuyết.
- Làm sao có thể! Lực lượng của hắn tại sao có thể lớn như vậy?...
Cả người Triệu Tuyết đều bị đánh đến mông muội. Hoàn toàn vô phương hiểu rõ, tại sao lực lượng của Lâm Hi lại khổng lồ như thế, quả thực giống như một con cự thú viễn cổ vậy.
Nhưng vào lúc này, trong tai hắn chỉ nghe một tiếng chợt quát:
- Lên!
Trọng tâm toàn thân Triệu Tuyết rung động, lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại quăng thẳng lên trên không trung.
Một quyền này của Lâm Hi hoàn toàn thể hiện nghĩa lý sâu sắc của chiêu "Đại Thánh Tích Qua", đánh người như xé bức họa. Chỉ cần một quyền, liền phá đi trọng tâm của hắn, đánh tan quyền cước của hắn, làm cho cả thân hình Triệu Tuyết lơ lửng trên không. Lúc này liền có khả năng thấy, Triệu Tuyết rơi lơ lửng, khẽ hơi nghiêng ngả, trông thật giống như một bức họa treo ở trên hư không.
Đánh người như xé bức họa, nghĩa lý sâu sắc đều chỉ đến thế!
Có điều, một chiêu này cũng chỉ khi có được lực lượng hơn đối phương rất xa thì mới có thể sử dụng được. Từ đó có thể thấy được, Thiết Cốt Kỳ tuyệt đỉnh của Lâm Hi, đã hoàn toàn cao hơn Vương Hải, Triệu Tuyết.
- Đi xuống cho ta!
Lâm Hi quát mạnh một tiếng, ngay sau đó liền đá ra một cước. Triệu Tuyết kêu thảm một tiếng, giống như diều đứt dây bay đi ra ngoài, lăn lộn mấy vòng ở trên không trung rồi hung hăng nện xuống mặt đất. Chỉ một lần mà đập vỡ hơn mười khối đá trên sân luyện võ.
Cao thủ võ thuật truyền thống, toàn thân đều là vũ khí, chứ cũng không giới hạn chỉ với hai tay!
- Trời!
Sân luyện võ nhất tề vang lên âm thanh tiếng thở lạnh tóc gáy, cả sân luyện công rộng rãi trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Tất cả đệ tử Ngũ Lôi Phái đang xem cuộc chiến đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Hi.
Vị Thiếu chưởng môn này làm phế vật sáu năm, giờ khắc này lại phô ra khí phách và thực lực, quả thực làm cho lòng người đều khiếp hãi!
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
129 chương
97 chương
897 chương
22 chương
2897 chương