Thần Tình Yêu Báo Ơn
Chương 11
Edit: Bạch Liên
Trong phòng bệnh, tĩnh lặng không có tiếng động.
Sau khi nghe xong Xảo Xảo kể lại nơi hai người bọn họ quen nhau, cả quá trình với thân phận thần tình yêu thì phản ứng của Tả Thành Hạo đúng là không có một phản ứng nào.
Nói anh không có phản ứng, cũng không phải là không thấy được phản ứng, biểu cảm của anh không có phản ứng, nhưng ánh mắt lại có phản ứng.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, lâu rất lâu cũng không nói gì, không biết là sợ đến ngây người, hay vẫn đang tự hỏi xem đầu của cô có vấn đề gì hay không?
Tóm lại, dù anh không có phản ứng nhưng cũng đã làm tổn thương cô.
Đột nhiên Quan Xảo Xảo muốn xuống giường rời đi, hành động bất chợt này của cô cuối cùng cũng khiến anh phục hồi tinh thần, liền phản xạ muốn đem cô trở về.
“Buông ra!”
“Em đi đâu?”
“Em phải về nhà!”
“Đã trễ thế này mà em còn muốn về nhà sao? Không được!”
“Em mặc kệ, em phải về nhà!”
“Vì sao?”
Cô thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, “Căn bản là anh không tin lời của em.”
“Anh không có! Anh vẫn chưa nói cái gì nha!”
“Miệng anh thì chưa nói, nhưng nét mặt của anh đã nói hết!”
Giọng nói của anh tắc nghẽn, không hề phủ nhận, cũng không thanh minh, càng khiến cho cô tức giận làm hốc mắt đỏ lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi ngực của anh.
“Xảo Xảo —”
“Em đi, anh không cần phải sợ bị người thần kinh quấn lấy, em rời khỏi anh!”
Đương nhiên điều này là nhảm nhí, nếu anh thật sự muốn để cô đi thì đâu phải làm như vậy, nên vội vàng dụ dỗ: “Anh không phải là không tin, chỉ là anh cần thời gian để thích ứng.”
“Không được! Anh không thấy biểu cảm vừa rồi của anh đâu, chính là dáng vẻ bị em hù doạ, em sớm biết anh sẽ có phản ứng thế này, cho nên mới không muốn nói, bởi vì em không có biện pháp chứng minh, anh coi như là em chưa nói đi!”
Cô giận dỗi vùng vẫy, nước mắt tròn xoe từng giọt từng giọt rơi xuống, trong cơn tức giận, dùng sức thoát ra khỏi lồng ngực của anh, nhảy xuống giường, muốn rời đi.
Cô không muốn để ý đến anh, đã thề sẽ tin tưởng cô, lại không làm được, phản ứng ngây ngốc vì bị hù hoạ của anh đã đả thương trái tim của cô, anh ấy nhất định nghĩ cô bị điên, đó chỉ là những lời nói dối, được thêu dệt lên với ý đồ muốn tiếp cận anh, để chứng minh sự trong sạch của mình, cô chỉ có thể rời đi.
Cô vừa chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên bị hai cánh tay chặt chẽ ôm lấy từ phía sau, rơi vào vòng tay liều chết không buông của A Hạo.
“Đừng đi —”
“Buông ra, anh —anh —a!” Đột nhiên, cả người cô kinh ngạc không thôi, lời nói trách mắng sắp thoát ra khỏi miệng, liền biến thành kinh hỉ. “Anh có thể đứng?”
Bản thân Tả Thành hạo cũng rất kinh ngạc, anh chỉ một mực muốn đuổi theo Xảo Xảo, vốn không nghĩ nhiều, vì không để Xảo Xảo rời đi, anh bất chấp ôm chặt lấy cô, cho đến lúc này anh cũng mới phát hình mình có thể đứng.
Anh cúi đầu nhìn xuống hai chân của mình, đúng là đứng thẳng, hơn nữa từ trên giường đến đây ít nhất cũng có khoảng bốn bước chân,chứng tỏ không những anh có thể đứng, mà còn có thể đi.
“Anh đi được rồi sao?” Ngay cả chính anh cũng không thể tin.
“A Hạo, anh đã đi, anh đã đi!”
“Đúng rồi, anh đã bước đi.”
Bọn họ sớm đã quên hai người vừa mới cãi nhau, vui mừng mà ôm lấy nhau, cả hai người đều vui mừng đến rớm nước mắt, bởi vì bọn họ không thể ngờ kì tích lại một lần nữa xuất hiện, con đường điều trị vất vả cuối cùng cũng có hi vọng, trong lòng hai người là kích động, cảm động, kinh hỉ, hưng phấn xen lẫn với nước mắt.
Còn cãi nhau cái gì? Đối với hai người mà nói, đêm nay tương ứng với sự vĩnh hằng suốt đời.
“Để anh lại đi thử xem.”
“Cẩn thận nha.” Cô muốn dìu A Hạo, nhưng mà anh cự tuyệt, kiến quyết muốn dựa vào hai chân của mình mà bước đi, chỉ để Xảo Xảo nắm lấy tay anh, chầm chậm di chuyển.
Tuy rằng mỗi một bước chân như mang theo một khối sắt nặng tựa ngàn cân, nhưng anh lại cảm nhận được hai chân của mình có cảm giác, có cảm giác bước trên mặt đất, anh đi được năm bước, mồ hôi đã ước đẫm, thở hổn hển, nhưng tâm trạng hưng phấn làm anh không biết gì là mệt.
Lúc này có tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, một lát sau cửa được mở ra, là hộ lý trực ban.
“Thực xin lỗi, hai người lớn tiếng quá, phòng bệnh cách vách đều kháng nghị —” Ơ? Cô hộ lý ngơ ngẩn trừng mắt nhìn Tả Thành Hạo, giống như lần đầu tiên thấy anh cao lớn như vậy.
“Miss Lâm, A Hạo có thể đi!”
“Ôi trời! Không thể nào?! Cậu đứng được!” Cô hộ lý cũng không kìm nổi sự kinh ngạc mà hô lên, quên mất mình là đang đến bảo người ta im lặng, vui mừng bước đến, không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào hai chân của Tả Thành Hạo.
Ba người vui mừng ôm lấy nhau, Xảo Xảo và A Hạo còn vui vẻ thơm một cái vào hai má của cô hộ lý, cô hộ lý cũng đỏ cả mắt, vội vàng đi thông báo với bác sĩ, đương nhiên, Xảo Xảo cũng lập tức gọi điện thoại cho bác trai và bác gái Tả báo cho bọn họ biết tin tốt lành này, hai ông bà khi nghe xong liền lập tức chạy tới bệnh viện.
Một đêm này, kỳ tích mà ông trời ban xuống đã khiến rất nhiều người cảm động, có lẽ thần tình yêu thật sự đã phụ hộ, anh và Xảo Xảo gặp nhau như thế nào, cũng không còn quan trọng, quan trọng chính là bọn họ đã có được nhau.
Tả Thành Hạo đã không cần tới giày sắt và song sắt để luyện tập bước đi, tuy rằng hai chân đã có thể đứng thẳng và bước đi, nhưng vẫn phải tiếp tục tập luyện cơ lực và sự chịu đựng, đã không cần đến dụng cụ trợ giúp, như vậy hai chân của anh mới sớm bình phục, giảm đi gánh nặng cho nhiều người.
Nghe nói bạn trai của con gái đã có thể bước đi, ba Quan và mẹ Quan cùng với em trai em gái Quan bướng bỉnh cũng đến bệnh viện chúc mừng, đặc biệt ngày Tả Thành Hạo xuất viện vô cùng náo nhiệt.
Tả Thành Hạo đã không cần phải luôn ở lại phòng bệnh của bệnh viện, có thể trở về nhà tiếp tục điều trị, chỉ cần đến ngày quy định thì đến bệnh viện để kiểm tra là được.
Tả gia và Quan giacũng vì vậy mà quen thuộc và gần gũi hơn, hai ông bà Tả gia vốn rất yêu thích Xảo Xảo vừa thiện lượng vừa là đứa trẻ xinh đẹp, nếu cô có thể trở thành con dâu của mình, nhất định là nhờ vào phúc khí mà bọn họ và con trai đã tu từ kiếp trước; hai ông bà bên Quan gia cũng có tư tưởng tiến bộ, giáo dục con cái dựa theo chính sách rất cởi mờ, chỉ cần trong lúc kết thân, không làm chuyện xấu, không giấu giếm cha mẹ, bọn họ sẽ không phản đối.
Dưới sự trợ giúp của Xảo Xảo, Tả Thành Hạo chăm chỉ tập luyện, anh hy vọng sẽ nhanh chóng hồi phục, không chỉ vì Xảo Xảo, mà còn vì niềm tin có một ngày anh sẽ hồi tỉnh, sẽ không bỏ rơi cha mẹ, hai người đã vì tiền thuốc men cho anh mà cực khổ rất nhiều.
Anh hy vọng sẽ nhanh chóng tìm được công việc, chân chính làm một người đàn ông trụ cột cho gia đình, không thể để ba mẹ vất vả kiếm tiền như vậy, cũng muốn báo đáp tình yêu sâu sắc không bao giờ thay đổi của Xảo Xảo với anh, vì muốn mang đến một tương lai hạnh phúc cho Xảo Xảo, anh nhất định phải nhanh nhanh hồi phục hoàn toàn.
Trong lúc này, anh vẫn thường xuyên ra vào Quan gia, ba Quan và mẹ Quan sớm đã xem anh là người nhà, em trai và em gái Quan cũng thật sự thân quen với anh, thậm chí hai nhà còn cùng đi du lịch, thỉnh thoảng Xảo Xảo sẽ tới Tả gia ở lại qua đêm, hoặc anh sẽ đến Quan gia ngủ lại, như một đôi vợ chồng son chỉ còn chưa kí tên vào giấy hôn thú nữa thôi.
Đương nhiên vẫn còn một tâm nguyên chưa làm được, cũng chính là chuyện Tả Thành Hạo đã đáp ứng với Xảo Xảo.
Anh không chỉ cho cô hạnh phúc, mà còn muốn thoả mãn người phụ nữ mà anh yêu thương.
Rất nhanh, nửa năm trôi qua.
Tả Thành Hạo sắp xếp lịch nghỉ phép hai ngày một đêm ở Dân Túc, mang người bạn gái mà anh yêu thương đi đến khung cảnh nông trường yên tĩnh ở Dân Túc sơn trang.
Mặc dù mùa đông lạnh lẽo, nhưng phong cảnh vẫn tuyệt đẹp như cũ, tình nhân ở trong phòng có thể nhìn thấy ánh sao bên ngoài cửa sổ, khi Tả Thành Hạo tắm nước nóng vừa xong, từ phòng tắm đi ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là Quan Xảo Xảo đang mặc áo tắm của khách sạn ngồi trên giường, thẹn thùng cuốn mình trong chăn bông, lộ ra khuôn mặt trái xoan, căng thẳng nhìn anh.
“Anh . . .anh tắm xong rồi à.”
Dáng vẻ thẹn thùng xinh đẹp kia, giống như cô dâu trong đêm tân hôn, có mong chờ, cũng có khẩn trương.
Ánh mắt của anh trở nên thâm thúy mà nồng nhiệt, buông khăn mặt đi về phía cô.
Xảo Xảo không dám nhìn anh, cầm điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh, tự nói với mình không được căng thẳng, sau nửa năm điều trị, A Hạo đã hoàn toàn khoẻ mạnh, xuất hiện ở trước mặt của cô với dáng vẻ trai tráng anh tuấn như trước kia, vẫn tuấn tú mê người như vậy, hơn nữa anh còn mặc áo tắm sau khi vừa tắm xong, tóc ngắn rối bời càng toả ra vẻ gợi cảm ngang ngạnh của anh, nhìn qua đúng là khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, trái tim đập loạn thình thịch.
Bàn tay to lớn nắm giữa bàn tay nhỏ bé của cô, đem điều khiển từ xa lấy đi, tắt TV, cô quay đầu lại, đón nhận ánh mắt thâm tình khát khao của anh đang đốt lên hai dòng dục hoả, làm toàn thân của cô nóng lên.
Anh đóng công tắc của chiếc đèn điện ở đầu giường, thoáng chốc trong phòng u ám, chỉ còn lại ánh sao trên bầu trời, ánh sáng tinh tế màu trắng bạc xuyên qua khung cửa sổ thuỷ tinh.
Cô biết anh muốn làm gì, bởi vì cô đã chờ mong điều này từ lâu, cuối cùng cũng đến ngày này, nhu thuận để mặc anh hôn môi, lúc này ngoại trừ tiếng tim đập, còn có tiếng hít thở đan xen với âm thanh đôi môi trêu đùa lẫn nhau.
Cô nằm xuống, cảm nhận bàn tay của anh đẩy áo tắm ở trên người cô ra, làm hiện ra làn da tuyệt đẹp có chút lạnh lẽo.
Nhờ vào ánh sao bên ngoài cửa sổ, bóng dáng A Hạo cởi bỏ áo tắm, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, đồi ngực cường tráng hiện ra trước mắt, lờ mờ có thể nhìn thấy được đường nét trên cơ thể của anh.
Cho dù bọn họ đã quen thuộc hơi thở lẫn cơ thể của nhau, nhưng vẫn có sự chờ mong đối phương như vậy, tựa như lần đầu tiên chạm vào nhau, tim đập thình thịch.
Cơ thể của anh sớm đã nóng lên, đặt lên đường cong mềm mại mà hơi lạnh của cô, như cứng rắn tìm kiếm sự mềm mại, mới có thể hoàn toàn kết hợp, không hề có một khe hở.
Một tiếng thờ dài mở màn cho tình cảm mãnh liệt, nụ hôn nóng bỏng khắc lên chiếc cổ mẫn cảm của cô.
“A Hạo . . .”
“Anh yêu em, cả đời.” Vài lời yêu ngắn ngủi, nhưng lại là lời thề chân thành của anh.
Khuôn miệng của cô nở nụ cười, trong lòng rung động, bởi vì bọn họ đã tìm ra người nắm giữ tình cảm không thể thay đổi, cùng nhau vượt qua những khổ đau trong cuộc đời, cùng trải qua niềm vui hạnh phúc, để đến đêm nay, dưới ánh sao viên mãn mà gắn liền với nhau.
Trong lúc kích tình, anh dịu dàng hôn xuống, làm mỗi tấc trên da thịt của cô đều vì sự trơn bóng của anh mà nhân đôi niềm vui mừng mẫn cảm, như muốn bốc cháy lên.
Cô cảm nhận được sự cuồng dã của anh, khiến cô không thể khống chế mà triền miên, không hề kìm nén mà để mặc cho dục vọng dẫn dắt hai người đi đến thế giới vui hoan.
Bàn tay vuốt ve di chuyển trên da thịt bóng loáng của cô, sau khi tuần sát qua mỗi một tất đất lồi lõm vừa mê người vừa ngọt ngào, liền đi xuống dò xét mảnh đất hoang trân quý giữa hai chân của cô, thong thả mà dịu dàng chiều ý cô, làm cô ướt át đủ để chấp nhận dục vọng đang tăng cao của anh.
Anh quý trọng cô, khát khao cô, hết sức chiều ý của cô, sau khi làm cô đạt tới đỉnh cao vui thú thì mới bằng lòng phóng thích dục vọng của mình, tiến vào thật sâu trong cơ thể của cô, cuồng dã muốn cô, triền miên rồi lại triền miên, đưa nhau đến tầng mây vui sướng.
Trôi qua triền miên sâu sắc.
Đây là sự kinh hỉ mà ông trời mang đến, mùa đông ở Đài Loan mà muốn nhìn thấy tuyết chỉ có thể lên núi cao, có khi còn phải nhờ vào vận may, không thể ngờ bọn họ lại may mắn nhìn thấy tuyết đầu mùa.
Từng hạt bông tuyết nhẹ bay, tựa như một thế giới khác, bọn họ dùng chăn lông bọc lấy thân mình, cùng ngồi trên ghế salon trước cửa sổ, thưởng thức cảnh tuyết khó gặp này, thậm chí khẽ cười mở cửa sổ, đưa tay đón lấy từng bông tuyết tinh linh trên bầu trời.
“Đẹp quá A Hạo.” Cô hưng phấn như một đứa trẻ, làm anh không nhịn được mà vòng tay ôm siết lấy cô thật chặt, yêu thương ôm lấy dáng vẻ đáng yêu ngây thơ của cô.
Không khí lạnh ngoài cửa sổ làm hơi thở của cô biến thành khói, cô lại luôn miệng thổi ra một làn khói giống như một đứa trẻ, hi hi ha ha cười đùa.
“Cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Sẽ không, có anh ôm em, em cảm thấy rất ấm áp.”
“Vậy sao? Có muốn trở lại trên giường hay không, hâm lại một chút ấm áp?” Tay của anh lại không theo quy cũ mà chạy loạn ở trên người của cô, làm cô không khỏi run rẩy một hồi, quay đầu lại, vừa xấu hổ vừa giận dữ liếc mắt nhìn anh.
“Làm gì vậy?”
Anh nhỏ giọng rót vào vành tai của cô.
“Sao? Anh còn muốn?” Không phải vừa mới chấm dứt sao?
“Nó cũng cần được phục hồi.”
Cô yêu kiều phì cười một tiếng, nụ cười duyên bị lời nói đấy chọc cười biểu lộ hoàn toàn vẻ nhu tình như nước của một cô gái, không thể ngờ đàn ông một khi đã thức tỉnh là liền như hổ như sói.
Nụ cười của cô dễ thương gợi cảm như một con mèo hoang, khi xoay người, hai tay cũng trườn lên bả vai rộng lớn của anh.
“Mặc cho quân hưởng thụ.”
Đôi mắt của anh đỏ lên, đóng lại cửa sổ, ôm lấy cô trở về chiếc giường lớn, nhiệt tình nhanh chóng thiêu đốt, kéo dài một đêm triền miên khó quên này.
Mỗi một năm lại có một lần lễ tình nhân, dõi mắt nhìn lại, thật là chướng mắt —À không, là ngọt ngào mới đúng.
Tả Thành Hạo đứng bên cạnh chiếc tủ kính bày hàng của một cửa tiệm ở trên đường, cánh ăn mặc của anh có thể so sánh với minh tinh, một thân hình vô cùng nam tính, nhưng lại có thêm một chút trầm ổn, không biết có bao nhiêu phụ nữ lướt qua trên phố đã trộm nhìn anh.
Anh một tay đút túi quần, một tay cầm di động, có vẻ là đang xem thời gian, vào lúc này liền có một giọng nói quen thuộc ngạc nhiên gọi anh.
“A Hạo?”
Tả Thành Hạo ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm vào một người phụ nữ ở trước mặt, ngay khi nhìn thấy đối phương anh cũng thật sự bất ngờ.
Không thể ngờ sau hai năm lại có thể vô tình gặp lại ở trên đường, Mễ Tuyết, vị hôn thê trước kia của anh.
Cô xinh đẹp thời thượng, trên tay cầm chiếc ví mang nhãn hiệu nổi tiếng, quần áo trang sức ở trên người cũng là hàng hiệu, vẫn đẹp đẽ quý phái như trước, nhưng dường như trên gương mặt lại có thêm sự tối tăm.
Tả Thành Hạo nhìn cô, khoé môi cong lên một nụ cười nhẹ.
“Đã lâu không gặp.”
Nhìn thấy Tả Thành Hạo mỉm cười, cả người Mễ Tuyết vừa run lại vừa sợ, hơn nữa còn có phần kinh ngạc.
“Thật sự là anh, em còn tưởng nhận lầm người, anh … anh không phải . . .”
Anh biết Mễ Tuyết định nói điều gì, vẫn duy trì nụ cười lịch sự.
“Anh đã hồi phục.”
“A, Thật sao? Ôi trời, em không hề biết . . .” Cô đánh giá anh từ trên xuống, không thể tưởng tượng rằng anh có thể bình phục, hơn nữa lại còn đẹp trai như vậy, không, càng đẹp hơn so với trước, giống như có thêm một phần quyến rũ của người đàn ông thành thục.
Cô nhớ bản thân đã từng đính hôn với một người đàn ông đẹp trai như vậy, không kìm được mà cảm thấy hối tiếc, phải chi mọi chuyện xoay chuyển trở lại, uhm, nhưng lại lo lắng anh có còn giận cô hay không.
“A Hạo, anh . . .còn giận em sao?”
“Tức giận? Vì điều gì?”
“Bởi vì em . . .em nghĩ đời này anh cũng sẽ không tỉnh lại, lúc ấy em rất hoảng sợ, bất lực, em sợ, cho nên em . . .”
“Em là đang nói đến chuyện từ hôn? Không sao, bất kể là ai khi gặp chuyện này, đều sẽ rất khiếp sợ, anh không trách em, đây chỉ là chuyện thường tình ở con người.”
Mễ Tuyết từ lo lắng chuyển sang vui mừng: “Anh không trách em, thật sao?”
“Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Mễ Tuyết nghe xong lời này, vẻ vui mừng ở trên mặt liền biến mất, ngược lại còn rất bi thương.
“A Hạo, em . . .em thực sự hối hận khi tái giá với người khác.”
“Tại sao? Nghe nói là em nhanh chóng đính hôn, lại nhanh chóng kết hôn.”
Cô lắc đầu, “Em không nên lập gia đình sớm như vậy, lúc trước cứ nghĩ anh ta rất tốt, chịu khó theo đuổi em, hơn nữa lúc ấy tai nạn xe đã làm anh trở thành người sống đời thực vật, em bị đả kích quá lớn, anh ta thấy em buồn khổ nên thừa cơ hội mà sấn tới, nên em mới gả cho anh ta.”
Lời nói uất ức như vậy, anh phải hiểu thế nào, cho dù là người ta đuổi theo cô nhưng cũng do cô nguyện ý kết giao với người ta, lại trách được ai? Anh có thể nói gì?
“Đây là duyên phận, em gặp được anh ta, anh ta cũng yêu em, không phải tốt lắm sao? Hơn nữa, anh thấy em cũng rất tốt.”
Nói đến đây, Mễ Tuyết khó nén sự căm phẫn, những uất ức tích luỹ ở trong lòng cuối cùng cũng không giấu được nữa, lại hội ngộ với người yêu cũ, cô nhịn không được liền than khóc với A Hạo như trước đây.
“Đó vốn là nghiệt duyên, anh ta luôn miệng nói yêu em, còn thề non hẹn biển với em,kết hôn chưa đến ba tháng liền đi ăn vụng, em chính là bị anh ta lừa, anh ta lấy em chỉ vì gia thế nhà em, A Hạo, em thật hối hận đã gả cho anh ta.” Nói xong liền che mặt khóc.
Tả Thành Hạo nghe thấy rất bất ngờ, anh vẫn cho rằng Mễ Tuyết được gả đi rất tốt đẹp, vốn nghĩ chỉ cần cô hạnh phúc, anh sẽ thật tâm mà chúc phúc, không ngờ hôn nhân của cô lại biến thành cục diện thế này.
Aizz, chỉ có thể nói tạo hoá trêu ngươi, anh thở dài, nhẹ giọng an ủi. “Em đừng buồn.”
“A Hạo —” Mễ Tuyết lao về phía lồng ngực của anh, cứ như vậy mà dựa sát vào ngực anh khóc lóc, tuy rằng Tả Thành Hạo cảm thấy không được ổn, nhưng nghĩ đến trước đây bọn họ cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, không đành lòng đẩy cô ra, nên đành an ủi, khuyên nhủ cô một hồi, hy vọng Mễ Tuyết có thể nghĩ thoáng một chút, cuộc hôn nhân nào không gặp phải khó khăn, chỉ hy vọng cô có thể khai thông với chồng.
Mễ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, khẩn cầu nói: “A Hạo, em rất hối hận đã rời khỏi anh, hiện tại em mới phát hiện, thật ra em vẫn luôn yêu anh, trái tim luôn nghĩ về anh.”
Anh ngơ ngẩn nhìn Mễ Tuyết, không thể ngờ chuyện cho đến bây giờ mà cô vẫn còn có thể nói những lời đó với mình.
Cô yêu anh? Thế nào là tình yêu?
Thời điểm anh cần cô nhất, cô rơi vào vòng tay ôm ấp của một người đàn ông khác, yêu một người, không phải chính là không rời không bỏ hay sao? Lúc này mới nói yêu anh, không phải rất buồn cười sao?
Tức giận? Không, anh tuyệt đối không tức giận, ngược lại, anh lịch sự cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đẩy ra, giữ một khoảng cách.
“Bởi vì em rất đau lòng, nên mới nói ra những lời này, bây giờ em đã kết hôn, cần phải biết tiết chế.”
“A Hạo, chỉ cần anh đồng ý, em nguyện ý ly hôn với anh ta, trở lại bên cạnh anh, em biết anh rất yêu em, không phải sao? Anh từng nói qua, trên đời này người anh yêu nhất là em.”
Cuối cùng Tả Thành Hạo cũng thấy rõ người phụ nữ này, anh từng thế nếu không phải là cô thì anh không cưới một người phụ nữ nào khác, nhưng cô lại nũng nịu đến không chịu nổi như vậy, vì uất ức nên muốn tìm một gốc cây khác để nương tựa, e rằng cô chỉ vừa mắt với vẻ ngoài bóng loáng gọn gàng của anh, thật sự là buồn cười, tình yêu của cô lại dễ dàng thay đổi như vậy, không chịu nổi những thử thách như vậy, chỉ sợ ngay cả chính cô ta cũng không hiểu được, thật ra người mà cô thật sự yêu chính là cô ta.
“A? A Hạo, bạn của anh sao?” Quan Xảo Xảo đi ra từ trong cửa hàng, cầm túi lớn túi nhỏ, nhìn thấy A Hạo đang chờ ở bên ngoài, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác, không kìm được hiếu kì mà đánh giá đối phương.
“Mua có tốt không?”
“Đúng nha, em mua rất nhiều, bội thu nha, toàn bộ đều được chiết khấu phần trăm.”
“Đưa anh.” Anh cầm lấy toàn bộ túi lớn túi nhỏ trong hai tay của cô, Mễ Tuyết ở bên cạnh thấy thế, không khỏi kinh ngạc.
“A Hạo, đây là ai?”
“A, đúng rồi.” Tả Thành Hạo ôm chầm lấy Xảo Xảo, mỉm cười nhìn cô giới thiệu: “Đây là bà xã của anh.”
Chỉ cần nghĩ cũng biết, hai chữ “bà xã” này đương nhiên làm Mễ Tuyết kinh hãi đến không nói nên lời, cô trăm triệu lần cũng không tưởng được, Tả Thành Hạo chẳng những hồi phục, mà còn trở nên đẹp hơn, hơn nữa còn đã kết hôn.
“Cô là . . .” Xảo Xảo tò mò nhìn người phụ nữ xinh đẹp này.
“Cô ấy là Mễ Tuyết.” Tả Thành Hạo mỉm cười trả lời.
Quan Xảo Xảo lập tức tỉnh ngộ, “Cô ấy chính là người thần —” Lời nói đến một nửa liền dừng lại. Thiếu chút nữa đem hai chữ “Thần kinh” thoát ra khỏi miệng.
Vẻ mặt Mễ Tuyết nghi hoặc, thần cái gì? Thần nữ sao? Cô lại dấy lên niềm hy vọng.
“Được rồi, chính là cô ấy.”
Xảo Xảo vội vàng gật đầu. “Ừ, đã hiểu.” Quay đầu mỉm cười với Mễ Tuyết. “Nghe nói cô kết hôn, chúc hôn nhân của cô hạnh phúc mỹ mãn.”
“Đi thôi, bà xã, còn phải đi đón ba mẹ nữa.”
“Đúng rồi, đã đặt nhà hàng, hiện tại đi là kịp lúc, đi thôi.” Sau khi nói lời tạm biệt với Mễ Tuyết, hai vợ chồng bọn họ liền ân ái rời đi, cũng không quay đầu lại.
“Cô ấy vừa nói cái gì với anh?” Xảo Xảo tò mò hỏi.
Khoé miệng Tả Thành Hạo cong lên. “Không có gì, cô ấy chỉ là rất kinh ngạc khi thấy anh bình phục.”
“Ánh mắt của cô ấy khi nhìn anh rất tha thiết nha, hơn nữa trong khoé mắt còn có lệ.”
“Vậy thì sao, chỉ có nước mắt của bà xã anh mới có thể làm anh mềm lòng, chuyện của những người phụ nữ khác không liên quan đến anh.”
Xảo Xảo cười duyên, càng dựa sát vào anh. “Ai bảo chồng em rất đẹp nha, ngay đến người yêu cũ cũng muốn quay lại.”
Tả Thành Hạo nhíu mày. “Đừng nhắc đến cô ấy, anh sẽ tức giận, em biết rõ trong lòng anh chỉ có em.”
Quan Xảo Xảo le lưỡi, cái gì cũng không nói, thơm lên khuôn mặt của anh, như là một câu nhận lỗi, làm mất đi vẻ mặt nhăn nhó của anh. Thật sự là cô cố ý nói như vậy để ồn ào với anh.
Hiện tại cô rất hạnh phúc, trở thành bà Tả, là điều không hề đáng tiếc trong cuộc đời của cô, đây là ân tình lớn nhất mà thần tình yêu báo đáp cho cô.
Bỗng nhiên, đôi mắt Tả Thành Hạo sáng ngời, đột ngột thay đổi phương hướng, kéo cô đi qua con đường đến góc phố đối diện.
“Này? A hạo, anh muốn đi đâu?”
“Anh nhìn thấy một người bạn cũ.”
“Người bạn cũ? Ai vậy?”
Quan Xảo Xảo tò mò nhìn xung quanh tìm kiếm, muốn biết người bạn cũ ở trong miệng của anh là ai?
“Tiểu Hắc!”
Tả Thành Hạo kêu lên, cách đó không xa có một con chó hoang toàn thân đen mun, đầu tiên là ngây ngốc nhìn Tả Thành Hạo, sau đó liền hưng phấn chạy về phía anh, vui vẻ phe phẩy cái đuôi, đôi mắt đen thập phần sáng ngời, còn lộ ra dáng vẻ ngốc nghếch khờ khạo.
“Ha ha, Tiểu Hắc, đã lâu không gặp! Ngươi còn nhớ rõ ta sao!”
“Gâu gâu —” Tiểu Hắc kêu lên hai tiếng, giống như là đáp lại anh, tuỳ ý để anh sờ vào đầu của mình, đầu lưỡi thè ra, bộ dạng rất vui vẻ.
Quan Xảo Xảo bật cười, thì ra người bạn cũ của A Hạo là một con chó đen, thiệt là.
“Tiểu Hắc, đến đây đi, theo ta về nhà.”
“Ơ? A Hạo, anh muốn dẫn con chó này về nhà sao?”
“Anh muốn nhận nuôi nó, được không, bà xã?” Anh ôm Tiểu Hắc, hoàn toàn không chê nó bẩn, mà anh còn nói, Tiểu Hắc còn quý giá hơn những loài chó thuần chủng đắc giá.
“Đương nhiên là được, em không có ý kiến, anh thích là tốt rồi, chỉ là em rất tò mò, anh và vị “bạn cũ” này làm thế nào mà quen nhau?”
“Nó và em rất giống nhau, duy nhất có thể nhìn thấy anh, là người bạn giúp anh vượt qua những ngày cô đơn.”
“A, thì ra là thế, nó là —” Khoan đã! Mắt đẹp trợn to, nhanh chóng bừng tỉnh, khiếp sợ nhìn A Hạo. “Anh nhớ ra rồi?”
Tả Thành Hạo sáng rỡ như ánh mặt trời, lại mang theo nụ cười bướng bỉnh đặc thù, không phải là không trả lời, mà nụ cười anh tuấn kia đã nói ra đáp án.
“Trời ạ! Khi nào thì anh nhớ ra?” Quan Xảo Xảo thét lên chói tai, hưng phấn ôm lấy chồng, cũng không màng đến con chó lưu lạc kia có bẩn hay không, tâm tình lúc này của cô vô cùng hưng phấn vui mừng.
“Anh nhớ lại từng chút từng chút một, không muốn nói cho em biết là muốn cho em một sự bất ngờ.”
“Anh thật là hư! Không nói sớm với người ta một chút.”
“Anh thích nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn đáng yêu của em.”
Bọn họ không quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người đi đường, hai người cùng một con chó lưu lạc ôm lấy nhau, sau đó cùng nhau đi đến bãi đỗ xe, sau này trong nhà sẽ có Tiểu Hắc là một thành viên mới, sau khi Tiểu Hắc chính thức trở thành một phần tử trong gia tộc, nó sẽ không phải tiếp tục làm một con chó lưu lạc, đây cũng là một cách anh trả ơn với Tiểu Hắc.
Ven đường một bé gái với đôi mắt trong suốt nhanh nhạy, hưng phấn chỉ vào Tả Thành Hạo.
“A, mẹ, đúng là anh trai kia nha.”
“Anh đó thì sao?”
“Chính là cái anh nhảy tới nhảy lui trong quán STARBUCKS ngày đó, mẹ người xem, anh ấy còn ôm một con chó.”
Người phụ nữ nhìn theo hướng tay mũm mĩm của con gái, lúc này, bà nhìn thấy đối phương, là một chàng trai rất anh tuấn, đang ôm một cô gái cùng một con chó.
Nếu nhìn thấy được đối phương, xem ra không phải là quỷ.
Người phụ nữ mỉm cười, sờ sờ đầu con gái.
“Con nhìn lầm rồi, đây không phải là cái anh ở STARBUCKS.”
“Con không nhìn lầm, đúng là anh ấy.”
“Được được, là anh ta là anh ta, đi tôi, ba và em đang chờ chúng ta.”
Tiểu Viên Viên bị mẹ dẫn đi, vừa đi vừa quay đầu lại, dọc trên đường đi cũng không ngừng nói.
“Đúng là anh ấy nha, chính là anh trai kia — nhưng lại có một ông cụ mỉm cười đi theo sau bọn họ, bên cạnh còn có hai bà cụ . . .”
Giọng nói trôi xa, Tiểu Viên Viên bị mẹ kéo đi, chìm vào trong dòng người, còn vị anh trai Tả Thành Hạo kia thì ôm ấp người vợ Xảo Xảo yêu thương, mang theo người bạn cũ Tiểu Hắc của anh cùng tiến vào tầng hầm đỗ xe của toà nhà.
Toàn văn hoàn
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
24 chương
17 chương
26 chương
48 chương
30 chương
68 chương
23 chương