Thần tình yêu báo ân

Chương 4 : Chương 2.1

Beta: Quảng Hằng Sorry các nàng nha,ta lộn chap 1.4 nên giờ đăng chap 2.1 bù cho các nàng Ra khỏi tòa cao ốc, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu bạc có rèm che đứng ở cửa chính, cô vừa thấy liền nhận ra xe anh. Cô sải bước nhẹ nhàng, hướng xe có rèm che chạy đi. "Tuấn Sinh." Sau khi ngồi lên xe, cô hưng phấn gọi tên người yêu, người kia bề ngoài lịch thiệp, tướng mạo anh tuấn, nhìn thấy anh, cả người cô đều mê muội. "Bảo bối." Lưu Tuấn Sinh đối với cô lộ ra mỉm cười mê người, bàn tay to lớn luồn vào tóc cô, đỡ lấy gáy của cô, làm cho mặt cô dựa vào anh, đôi môi ấm áp cũng hướng cô nghênh đón, nóng cháy dán lên trên. Một cái hôn, hòa tan cô. Mấy ngày liền tưởng niệm cùng bi thương, vì vậy, nụ hôn ấm áp mà nhiệt tình đã bù đắp, an ủi cô. "Em rất nhớ anh." "Anh cũng vậy." "Thật vậy chăng? Anh có nhớ em?" "Đương nhiên là thật, đứa ngốc." Cô thật vui vẻ, anh và cô đều nhớ đến nhau, không phải chỉ có cô mắc bệnh tương tư, người đàn ông này cũng vậy, tâm anh và cô là cùng một chỗ. Bọn họ hôn thật khó chia lìa, không quan tâm có thể bị người bên ngoài cửa kính thủy tinh nhìn đến hay không, hoàn toàn say mê trong sự thay đổi hoá học của việc yêu đương, thẳng đến khi khóe mắt hé ra khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nét mặt vô cảm nhìn chằm chằm bọn họ hôn môi, cô từ giữa say mê bừng tỉnh, đồng thời thét chói tai, cũng đem Lưu Tuấn Sinh đẩy ra. Thần tình yêu Tả Thành Hạo, đang ngồi ở tòa sau xe. "Anh làm sao mà ở trong này?" Quan Xảo Xảo gặp quỷ trừng mắt nhìn Thần tình yêu Tả Thành Hạo, nhất thời thốt ra. "Anh chàng này không tốt." Tả Thành Hạo vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, hoàn toàn không biết mình đang làm bóng đèn của người ta. "Anh ——" "Em đang nói chuyện với ai?" Cô cứng đờ, hỏi cô chính là Lưu Tuấn Sinh, hại cô vốn muốn nói lại vội vàng im miệng, nhớ tới ngoại trừ mình, Tuấn Sinh nhìn không thấy Tả Thành Hạo. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuấn Sinh, cô vội vàng tìm lý do. "Không có, em nhìn lầm, em vừa rồi nghĩ có người đứng bên ngoài xe chúng ta." "Phải không?" "Đúng thế đúng thế, là em lầm." Lưu Tuấn Sinh vẻ mặt nghi hoặc khôi phục tươi cười. "Đi, chúng ta đi ăn cơm." "Vâng, bụng em đói lắm rồi." Cô bài trừ tươi cười ngọt ngào, nỗ lực bảo trì bình tĩnh, nhưng có người nào đó cố tình ở bên cạnh cảnh cáo cô. "Cẩn thận anh ta, anh ta có vấn đề." Quan Xảo Xảo muốn nói rồi lại thôi, đành phải liên tục dùng ánh mắt cấm anh đừng nói chuyện quấy nhiễu cô nữa. Tả Thành Hạo một bên cẩn thận đánh giá lái xe Lưu Tuấn Sinh, một bên cùng cô nói: "Người đàn ông này rất lăng nhăng, đừng đi cùng anh ta, mau xuống xe." Anh rất khẳng định anh chàng này tuyệt đối không phải người đàn ông tốt, linh hồn có màu sắc hỗn tạp anh gặp qua không ít. Căn cứ kinh nghiệm chính mình, tạp màu đại diện người này tâm không chuyên, trước mắt gặp cô này, trong lòng nhớ tới cô khác, không giống Xảo Xảo, Xảo Xảo có sắc màu thật đơn thuần. Anh lo lắng Xảo Xảo bị lừa, không ngừng nhắc nhở cô, Xảo Xảo cố tình nghe anh nói xong, lại không có hành động gì. "Xảo Xảo, mau xuống xe." Quan Xảo Xảo lắc đầu, tỏ vẻ không cần, lại khiến anh nóng nảy. "Tôi sẽ không lừa cô, tôi có thể cam đoan với cô, nhất định hắn có phụ nữ khác." "Sao đột nhiên em lại trầm mặc?" Lưu Tuấn Sinh kỳ quái hỏi, nhận ra Xảo Xảo khác thường. "Bởi vì anh đang lái xe, em sợ nói chuyện sẽ làm anh phân tâm." "Đàn ông lăng nhăng luôn luôn có tâm tư riêng không tốt." Tả Thành Hạo bổ sung nói. Quan Xảo Xảo vẫn ám chỉ anh đừng nói nữa, rồi khi bàn tay lớn của Lưu Tuấn Sinh đặt ở trên đùi cô, cô lại vội vàng khôi phục khuôn mặt tươi cười. "Em có khỏe không? Hình như em hơi là lạ." "Có sao? Không có, em chỉ nghĩ, tối nay chúng ta sẽ ăn cái gì đây?" "Không bằng chúng ta đi nhà hàng chúng ta hẹn hò lần đầu đi, thế nào?" "Được, vậy đi nhà hàng đó đi anh." Cô hưng phấn gật đầu phụ họa, tâm tình thật cảm động, không thể ngờ anh lại nhớ nhà hàng mà họ lần đầu tiên hẹn hò, điều này chứng tỏ anh rất coi trọng cô, cùng cô là cùng tâm. Tả Thành Hạo nhíu mày, Quan Xảo Xảo hoàn toàn không nghe anh khuyên bảo, khiến anh nhịn không được ảo não. Anh chàng kia trên đầu phát ra ánh sáng tạp màu, chứng minh anh ta đối với phụ nữ rất xảo trá, cùng là đàn ông, anh có thể ngửi thấy hương vị lăng nhăng của người này. Màu hồng phấn đơn thuần gặp gỡ tạp màu, đây không phải là hiện tượng tốt lành, anh không thể không nhắc nhở cô đừng u mê. "Xảo Xảo, cô phải cẩn thận, anh chàng này từng trải qua vô số phụ nữ." "Cơm nước xong, chúng ta đi xem phim được không?" Quan Xảo Xảo làm nũng nói với bạn trai. "Ê, cô có nghe không?" "Sau đó đi dạo phố nhé." Trời đất? Cố ý không để ý tới anh? Tả Thành Hạo nhíu mày, không thèm nhắc lại, hai tay hoành ở bên trong, trầm mặc, một đôi mắt lợi hại chăm chú trừng Lưu Tuấn Sinh. "Kỳ quái, cái gáy của anh đột nhiên cảm thấy lành lạnh." Lưu Tuấn Sinh không tự chủ được vuốt cái gáy. "Chắc là do không khí lạnh lẽo." Quan Xảo Xảo an ủi, thừa dịp Lưu Tuấn Sinh không chú ý, hướng Tả Thành Hạo ở phía sau khoa tay múa chân, yêu cầu anh trước hết nên rời đi.