Thần tình yêu báo ân
Chương 18 : Chương 8.1
Beta: Quảng Hằng
Trong lúc phục kiện, Quan Xảo Xảo ngoại trừ hỗ trợ Tả Thành Hạo chườm nóng cùng mát xa, cô cũng cùng anh đi học trị liệu trong phòng phục hồi chức năng, mỗi ngày học một giờ chương trình vật lý trị liệu cùng chức năng trị liệu, mà Quan Xảo Xảo nhất định theo anh làm điện liệu cùng nhiệt liệu toàn bộ hành trình, cùng với hoạt động các đốt ngón tay, cơ lực cùng sự chịu đựng huấn luyện.
Cô dù sao cũng là con gái, cô phải dùng hết sức mới có thể nâng đỡ thể trọng một người đàn ông, vốn cũng rất cố hết sức, huống chi là cùng đi toàn bộ hành trình.
Dưới sự chỉ đạo của chuyên gia trị liệu, cô giúp A Hạo mang vào đôi giày sắt, cổ vũ anh vịn vào hai bên lan can bằng sắt để đi, từng bước một luyện tập qua lại.
Không chỉ đầu anh đổ đầy mồ hôi, cô cũng vậy, nhưng mà từ đầu tới đuôi, cô cũng không than một tiếng khổ, mặt luôn mang mỉm cười, mỗi khi nhìn anh đi được từng bước, cô so với anh còn hưng phấn.
Thật không rõ cô đang hưng phấn cái gì, giống như bị ngốc vậy. Tả Thành Hạo vẫn cau mày như cũ, nhưng vẻ mặt đã không còn âm trầm như trước. Anh bất đắc dĩ mới ngoan ngoãn trị liệu, bằng không cô gái này vẫn phiền anh. Hơn nữa, Quan Xảo Xảo chẳng những mỗi ngày buộc anh trị liệu mệt gần chết mà miệng còn lầm bầm lầu bầu không ngừng, ngay cả lỗ tai cũng không cho anh nghỉ ngơi.
"Chúng ta chơi trò trắc nghiệm trí thông mình, được không?"
"Không cần."
"Anh có biết người nào sẽ không bị táo bón không?"
". . . . . ." Rõ ràng nói không cần, cô có đang nghe không đấy?
"Nói mau đi, anh phải luyện tập nói chuyện mới có thể càng nói càng thuận, cách trị liệu này tốt lắm."
"Nhàm chán."
"Chính là sợ anh nhàm chán mới phải chơi, động động não còn có thể hàn huyên."
". . . . . ." Ồn chết cô gái này, anh ngồi trên xe lăn, tại công viên xanh của bệnh viện phơi nắng, trước đây anh đều có thể im lặng đợi, không ai làm phiền anh, nhưng từ sau khi cô gái này xuất hiện, anh rốt cuộc tìm không thấy sự thanh tĩnh lúc trước, hơn nữa chung quanh còn kì lạ hơn xuatas hiệnmột đống người.
"Ai sẽ không bị táo bón? Người bình thường sao?" Ngồi ở xe lăn, một ông lão tò mò đoán.
"Ông nội, người bình thường không được tính là đáp án, đây là trò chơi trắc nghiệm thông minh mà." Cháu gái tiểu học của ông lão ha ha cười nghiêng ngả.
"Đoán sai không sao, cố gắng đoán nào." Xảo Xảo vui vẻ cổ vũ mọi người, cùng với người khác cười nói.
Mọi người đoán cả buổi, đều không đoán đúng, cuối cùng Xảo Xảo công bố đáp án.
"Đáp án là một một người ruột thẳng."
"Oa ha ha, có đạo lý."
Có cái gì đạo lý? Nhàm chán.
Tả Thành Hạo không cười cũng không để ý, ở mặt ngoài không chút nào cảm kích, nhưng một đôi lỗ tai lại đang lắng nghe.
"Tiếp nào tiếp nào, con gián sợ nhất cái gì?"
Sợ cái gì? Đương nhiên là sợ thuốc sát trùng rồi, anh trong lòng nghĩ, trên mặt tuy rằng khinh thường, nhưng vẫn nhịn không được đoán một chút.
"Thuốc sát trùng." Một cô gái duyên dáng chân bị bó bột lớn tiếng nói.
"Ngu ngốc, đương nhiên không có khả năng là thuốc sát trùng, đây là trò chơi trắc nghiệm thông minh, nếu đoán thuốc sát trùng, chứng tỏ đầu của em không thông minh. Bạn trai cô gái xinh đẹp đang ở một bên trêu cô, dẫn tới tay chân cô gái đó muốn đánh anh, những người khác cũng nhìn theo cười ha ha.
". . . . . ." Tả Thành Hạo mặt không chút thay đổi, nghĩ thầm rằng nguy hiểm thật, quả nhiên im lặng là vàng.
Mọi người tụ họp lại ồn ào suy đoán, ngay cả ba chữ Châu Tinh Trì cũng nói ra, đơn giản là do Châu Tinh Trì từng nói những câu trên màn ảnh, đương nhiên tránh không được lại bị những người khác sử dụng nghiêng ngả , trong lúc đang cười nháo, Xảo Xảo rốt cục công bố đáp án.
"Lời giải chính là ‘ dép lê ’, bởi vì chỉ cần con gián xuất hiện, phần lớn phản ứng của người ta là lấy dép lê đánh chết nó."
Lời này vừa nói ra, lập tức có tiếng kháng nghị, tranh luận phản đối đáp án này.
"Ai nói, tôi chưa bao giờ dùng dép lê."
"Tôi đều dùng thuốc diệt gián."
"Tôi thì phóng sinh."
"Nói dóc, nào có ai phóng sinh con gián, đây là thói quen không tốt của ông đúng không?"
Hiện trường tiếng cười mắng không ngừng, cũng không biết cái này có gì tốt để thảo luận? Tả Thành Hạo nhìn mọi người, không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người lại tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tựa hồ là do Xảo Xảo, cô gái này nhàn rỗi không có việc gì, đem bệnh viện trở thành nơi ở, người bệnh trở thành hàng xóm mà đến la cà, liền ngay cả thầy thuốc hộ sĩ đều biết cô, mà bởi vì quan hệ của cô, người bệnh khác cũng biết anh.
"A Hạo."
Anh ngẩn ngơ, nhìn lão gia gia không quá nhiệt hơn bảy mươi tuổi phía bên cạnh, vô cùng thân thiết gọi anh A Hạo, còn nháy mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói với anh:[FLV][/FLV][FLV][/FLV]
"Bạn gái của cậu không tồi, cưới vợ phải cưới loại này, cậu thật có phúc nha."
". . . . . ." Anh không biết nên nói gì, lão gia gia đã nhận định Xảo Xảo là bạn gái anh, hơn nữa không chỉ lão gia gia, ngay cả chuyên gia trị liệu và hộ sĩ đều bảo anh mau mau hồi phục, đem Xảo Xảo lấy về nhà, nhận định hai người là người yêu.
Tuy bình thường anh luôn bày bộ mặt khốc liệt, cố ý không nhìn cô, nhưng khi cô không chú ý, anh kỳ thật nhịn không được nhìn lén cô, muốn tìm về trí nhớ những chuyện liên quan với cô, cô nói anh từng hôn cô, còn ngủ qua giường cô. . . . . . Đáng giận, nhớ không nổi chi tiết, mà anh lại vì thế cảm thấy tiếc nuối.
Tầm mắt không tự chủ đặt trên đôi môi cánh hoa đỏ bừng của cô, cái miệng nhỏ nhắn kia từng bị anh hưởng qua, duy nhất một lần nhớ lại là lần đó khi bánh xe phụ vô ý ngã xuống dưới, anh nằm trên thân thể mềm mại của cô, mà cô lại hôn môi anh, anh nhớ rõ hương vị kia, cũng nhớ rõ sự đầy đặncủa cô. . . . . . Đáng chết! Anh suy nghĩ cái gì vậy? Anh cảm giác trong cơ thể có cái vật gì đó đang rục rịch.
Phơi nắng xong cũng tới thời gian A Hạo nên châm cứu trị liệu, sau khi tạm biệt cùng "Hàng xóm" này đó, Quan Xảo Xảo phụ giúp đẩy xe lăn A Hạo trở lại phòng bệnh.
Cô một bên đỡ anh lên giường, một bên có ý tốt khuyên bảo.
"A Hạo, kỳ thật anh nên nói chuyện nhiều hơn, những người đó đều rất thú vị, cùng bọn họ nói chuyện phiếm cũng là một cách hồi phục, anh không thể cứ luôn quái gở như vậy."
Anh trả lời bằng một câu hừ lạnh, Quan Xảo Xảo không khỏi nhăn đôi mi thanh tú lại quở trách anh.
"Anh đó, nên đi soi gương đi, luôn phụng phịu giận dỗi, sẽ dọa người ta chạy."
"Hừ, cô mới nên đi soi gương, nhìn xem bộ dáng tiều tụy của mình."
Khi anh nói lời này, cũng không nghĩ nhiều lắm, không ngờ tay cô vốn đang giúp hai chân anh di chuyển lên giường đột nhiên dừng lại.
Anh nâng mắt nhìn cô, phát hiện cô ngơ ngác nhìn thẳng anh.
Làm sao thế? Cô ta vì sao lại bất động?
Đôi mắt luôn luôn thích cười kia đột nhiên đỏ lên, khóe mắt đọng hai giọt nước mắt trong suốt, ngay cả báo trước cũng không có liền vẽ trên khuôn mặt, làm cả người anh cũng cứng lại.
"Anh chê em xấu." Cô khóc.
Anh hô hấp rối loạn. "Tôi không có."
"Có, anh chê em tiều tụy."
"Tiều tụy với xấu không giống nhau."
"Anh chê em xấu." Hai bên khóe miệng cô cong xuống, bộ dáng kia thật đúng là cực kỳ chịu thiệt thòi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rất có khả năng sẽ làm cỏ dại lan tràn.
Tả Thành Hạo bị mặt này của cô dọa rồi, bình thường không sợ con người anh xấu tính cùng lạnh lùng, cư nhiên lại vì một câu nói cô tiều tụy mà khóc thật thương tâm.
Anh làm sao chê cô xấu, trong mắt anh, cô là cô gái rất tốt được không! Cô không hiểu được mình có bao nhiêu mê người, mỗi ngày dùng đôi tay trắng noãn kia vì anh mát xa hai chân, khi cô nâng anh, đem cả thân mình dán trên người anh, dùng mùi thơm sạch sẽ tươi mát của cơ thể đến kích thích anh, lại một bộ dáng chấm anh rồi, miệng nói phải gả anh, anh dù sao cũng là đàn ông, tim cũng làm bằng thịt, làm sao không thể ảnh hưởng?
Nhưng khiến anh động tâm nhất chính là thành ý của cô, mỗi ngày cùng anh làm trị liệu, hầu hạ anh ba bữa cơm, cũng không than mệt, không nói khổ. Thân mình anh mặc dù tàn nhưng ánh mắt không phế, lỗ tai không điếc, mẹ nói với anh, ba cố ý đưa Xảo Xảo tiền lương, nhưng cô kiên trì không lấy, nói mình cam tâm tình nguyện, chuyện này anh đều biết.
"Đừng khóc."
"Anh chê em xấu, anh như thế mà có thể chê em xấu? Chê em cái khác cũng không sao, nhưng không thể chê em xấu, em không chịu, em không chịu ——" nói xong giống như cô nhóc khóc càng thương tâm, tùy hứng không ai dỗ nổi.
Nhìn nước mắt của cô, anh đột nhiên có một nỗi xúc động, anh đem cô một phen kéo đến gần, đem môi dán lên che lại cái miệng đang khóc nháo không ngớt của cô.
Hành động này quả nhiên lập tức thấy hiệu quả, mới chỉ một cái hôn môi nhợt nhạt lại khiến cho cô ngây dại, còn ngừng khóc nháo, hai mắt đẫm lệ ngây ngốc nhìn anh.
"Đừng khóc được không?" Vẻ mặt anh căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh chủ động thể hiện tình cảm với cô, một cái hôn môi đã thổ lộ tâm ý anh, anh không có chê cô, ngược lại, anh rất thích cô.
"Em còn muốn." Cô nói, chẳng những không khóc, hai tay còn bắt lấy quần áo anh, như là đường được cho không đủ, tiếp tục dõng dạc muốn tiếp tục với anh.
"Em còn muốn?"
Không ngừng gật gật đầu. "Một cái không đủ."
Được rồi, muốn cho liền cho.
Anh hôn cô, cho cô một cái hôn sâu, cho cô sự nhiệt tình chôn sâu trong nội tâm anh, môi lưỡi dây dưa cùng khiêu khích.
Hai trái tim đốt hỏa, nùng tình mật ý, anh khao khát duyện hôn cô, mà cô cũng nồng nhiệt đáp lại anh.
Giống như dòng nước mát lành trên sa mạc, miệng cô ngọt ngon như vậy, giống như đã quen biết từ lâu, có cảm giác quen thuộc.
Thần kỳ biết bao, anh hôn cô, lại tuyệt không cảm thấy xa lạ.
Nụ hôn này kéo trái tim hai người xích lại gần nhau, khiến họ say mê trong đó, thăm dò lẫn nhau, không cảm thấy sự tồn tại của sự vật xung quanh, thầm nghĩ đem dục vọng ức chế đã lâu phát tiết ra hết.
"Đã đủ chưa . . . . . ."
"Không đủ . . . . . ."
Tay cô thực tự nhiên vòng quanh cổ anh, đem anh ôm thật chăt, tỏ vẻ luyến tiếc chấm dứt quá nhanh.
"Nếu hôn tiếp, anh sẽ rất khó ngừng. . . . . ."
"Anh cứ xem như đây là cách phục hồi đi . . . . ."
"Phục hồi cái gì. . . . . ."
"Đầu lưỡi có thể càng linh hoạt. . . . . ."
". . . . . . Cũng tốt. . . . . ."
Cô khóa ngồi trên người anh, làm cho hai người hôn càng thêm nồng nhiệt, cho dù tận thế, cô cũng không quan tâm, chỉ thầm nghĩ quý trọng nụ hôn này, cô thích anh hôn, rất thích!
Hai người hôn đến khó hoà giải, quấn quýt không phát hiện có người tiến vào, thẳng đến khi nghe thấy một tiếng ho khan xấu hổ.
"Quấy rầy hai vị một chút . . . . . . Tôi đến châm cứu . . . . . ."
***
Với Tả Thành Hạo mà nói, Quan Xảo Xảo giống như thiên sứ của anh.
Cô săn sóc dịu dàng, đáng yêu mê người, quan trọng nhất là, cô có một trái tim thiện lương, trái tim này so với bất kỳ đồ vật nào đều trân quý, không thể thay thế được.
Tâm hồn trân quý này của cô đã cho anh sức mạnh, cho anh ôm chặt hy vọng với tương lai, cho rằng chính mình có năng lực để đứng lên, vì cô, cũng vì chính mình, anh thay đổi tính nết, không hề cam chịu, mà còn thật sự bước từng bước trên con đường trị liệu của anh.
"Đúng, cố lên, anh càng đi càng giỏi, thật ngoan nha."
Quan Xảo Xảo kinh hỉ ở một bên trợ trận cho A Hạo, một giờ chiều nay, cô cùng A Hạo tiếp tục chương trình chức năng trị liệu, làm các loại vận động các đốt ngón tay, luyện tập thân thể cân bằng.
Tả Thành Hạo tức giận nói: "Anh cũng không phải con nít ba tuổi học cách đi lại, đừng dùng cái loại khẩu khí này nói chuyện với anh."
"Có sao đâu, anh thật sự đang học cách đi lại mà."
"Em muốn đòn rồi."
Cô chẳng những không sợ, ngược lại bướng bỉnh cười.
"Dù sao anh cũng đánh không được em."
Đây chính là khiêu khích, ngang nhiên khi dễ kẻ yếu này. Trước đây, nếu có ai dám giễu cợt anh, anh khẳng định không thèm nhìn ngó đến đối phương, nhưng Xảo Xảo là ngoại lệ, toàn bộ thế giới chỉ có cô có tư cách này cùng anh nói đùa, trên mặt anh làm bộ giận, thật ra trong lòng căn bản không thèm để ý, đây chính là cách thức họ liếc mắt đưa tình nhau.
"Xem anh không hung hăng đánh mông em mới là lạ."
"Đến đây, đến đây."
Cô chẳng những tiếp tục bướng bỉnh mà còn xoay người vỗ vỗ mông, cổ vũ anh "đi" lại đây đánh, mà anh thật đúng đang cố gắng "đi" về phía cô.
"Ối!"
Thân mình Tả Thành Hạo đột nhiên nghiêng về trước, mất đi cân bằng sắp té ngã, đem cô vốn đang vui đùa ầm ĩ sợ tới mức sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi xông lên phía trước dìu anh.
"Cẩn thận —— A Hạo anh không sao chứ?"
Cánh tay chụp tới, người cô không hề được báo động trước bị ôm vào trong ngực, bên tai hơi thở nóng bỏng khẽ phất qua.
"Bị anh bắt được rồi, cô bé bướng bỉnh này, dám khiêu khích anh thì sẽ phải chuẩn bị tâm lý nhận trừng phạt."
"Anh gạt em."
Cô hờn dỗi kháng nghị, không dự đoán được cái người bướng bỉnh không kém này làm bộ té ngã, làm trái tim cô sợ tới mức tựa hồ sắp nhảy ra.
"Anh tàn hai chân, nhưng não cũng không phế."
Anh ôm cô, hai người vui đùa ầm ĩ, so với tính tình tối tăm lúc trước, giờ đây tính anh đã trở nên sáng sủa hơn, sẽ thường cười, lại lấy hai chân mình nói giỡn, tất cả đều là vì cô gái thiện lương này.
Xảo Xảo tựa như thiên sứ bảo hộ anh, giúp anh từ vũng bùn tuyệt vọng cứu ra, bởi vì anh nhìn thấy từ trong mắt Xảo Xảo tình yêu vô tư chân thành với anh, tình yêu này đã cứu rỗi anh.
"Đừng ở chỗ này thân mật, sẽ bị người khác nhìn thấy."
Cô khẽ trách, trách anh dám lớn mật ở phòng luyện tập trị liệu hôn cô một ngụm, nơi này còn có người trị liệu cùng người nhà khác nha.
"Được rồi, trước cho em thiếu, sau khi trở về phòng anh phải đòi lại."
Mặt cô cháy hồng, thẹn thùng nhưng cũng ngọt ngào, hưởng thụ dục vọng cùng cưng chìu của anh đối với mình, cảm thụ trái tim hai người càng ngày càng dán sát gần nhau.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
148 chương
179 chương
10 chương
116 chương