Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
Chương 3 : Nói cái gì, ta không nhớ rõ
Gân xanh trên thái dương Sở Mộ Cẩn nhảy lên mấy cái, mặt đen như mực, tròng mắt hẹp dài như băng lạnh nghìn năm, tựa như một thanh băng kiếm đâm xuyên vào trái tim của cô, một luồng khí lạnh từ sau lưng xông vọt lên.
"Nam Cung Thiển Trang, chớ cố gắng chọc giận Bản vương, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Bản vương, nếu không, ai cũng không bảo vệ được ngươi đâu!"
Nghe hắn uy hiếp, Nam Cung Thiển Trang siết chặt bàn tay trắng nõn giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, lông mi dài mà cong vút rũ xuống, nửa che mí mắt, nửa che đậy cảm xúc nơi đáy mắt.
Lần này hắn muốn hại chết “nàng”, là tính toán một mũi tên hạ hai con chim, thứ nhất có thể giải quyết thân phận Cần vương phi của “nàng”, không còn phải băn khoăn mà cưới Tần Ngọc Trinh. Thứ hai, cảnh cáo Nam Cung Ngạo Thiên đứng sai đội ngũ. Mà đã mưu sát một lần thì tức là sẽ có lần thứ hai, huống chi mình và hắn đã trở mặt rồi.
Tóm lại thật là kích động, ở nơi cổ đại này hoàng quyền là tối cao, khiêu khích Hoàng thất tương đương với đưa mình vào miệng hùm. Tuy nói kiếp trước nhàn hạ thích xem tiểu thuyết Chuyển kiếp đầu thai, trong đó nữ chính là đặc công lãnh khốc, bản lĩnh có thể khai sáng thế lực của mình, mới dám tranh phong đối lập với Hoàng thất.
Nhưng cô chỉ là kẻ trộm ranh, sư phụ cũng có dạy công phu giết người cho cô, là vì để tránh lúc làm nhiệm vụ gặp phải đối thủ tới cướp đoạt. Cô không đặt chí nguyện vào điểm này, chỉ học cho đủ da đủ lông (sơ sài, không chuyên), dựa vào ám khí để lấy được ưu thế, vậy mà hôm nay, cô mới vừa xuyên qua lại gặp phải phiền toái, thế lực thì có cái hơi rắm ý. Chỗ có thể để cho cô dựa vào là lão cha nhưng lại không quan tâm tới sống chết của cô, nếu biết có một ngày hồn sẽ xuyên qua, ngay từ ban đầu cô nhất định học công phu cho giỏi.
Nghĩ như vậy, trong lòng đã có chủ ý, xem ra phải tìm và hợp tác với người có thân phận, có thể đối kháng được với đống cặn bã này!
"Thứ cho mắt của ta kém cỏi, không nhìn ra cái “đít” ranh giới của Vương Gia !" - Mắt phượng mỉm cười, sóng mắt lóng lánh,tôn lên vẻ linh hoạt sinh động trên gương mặt trắng bệch.
Hắt vào trong mắt của Sở Mộ Cẩn, cực kỳ chói mắt, hận không được bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh tuyết trắng kia.
Hắn không hiểu, vì sao một người lại biến chuyển nhanh như vậy ? Hôm qua muốn chết muốn sống gả cho hắn, hôm nay lại nơi nơi làm khó cho hắn. Trong đôi mắt to trong trẻo ấy không tìm được một tia si mê, tình nghĩa đối với hắn.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng phảng phất cảm giác trống rỗng, ti tí khác thường phất nhẹ qua trái tim, nhanh đến không còn kịp suy nghĩ nữa, lại trở nên phẳng lặng.
"Trang nhi, không được nói bậy !" - Nam Cung Ngạo Thiên bắt được vẻ hung ác nham hiểm trong đáy mắt Sở Mộ Cẩn, vượt lên trước quát lớn. Dù không ưa, cô vẫn là người nhà Nam Cung của hắn.
Nam Cung Thiển Trang sao lại không biết Sở Mộ Cẩn nổi lên ý muốn giết người, chỉ phải cái ý niệm này đã cắm rễ trong lòng, vô luận cô nói hay không nói, cũng sẽ là người mà Sở Mộ Cẩn muốn tiêu diệt, cô cần gì phải để mình chịu uất ức?
Thấy Nam Cung Ngạo Thiên vì phủ tướng quân, đẩy nàng đến đầu gió đỉnh sóng, chỉ cần chạm đến lợi ích của hắn, không chút do dự liền vứt bỏ, người cha máu lạnh vô tình như vậy, tại sao muốn cô phải nghe theo hắn đây?
"Ta thật sự hoài nghi, ta không phải là con gái ngươi sao ? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, mà ngươi vì bản thân,vứt bỏ ta để lót đường cho ngươi, quả nhiên là một người cha tốt !" - Nam Cung Thiển Trang lông mày thanh con mắt lạnh, liếc mắt nhìn Sở Mộ Cẩn đang bị lửa giận nhấn chìm, nói không cần kiêng dè.
"Ngươi. . ." - Nam Cung Ngạo Thiên sắc mặt tái xanh, nghẹn nửa ngày vẫn nhả không ra một câu.
Không khí tại Lục thủy đình ngưng trệ, mỗi người đều có đăm chiêu riêng, cuối cùng, Sở Mộ Cẩn sắc mặt hơi trở lại bình thường, phá vỡ sự giằng co: "Nể tình thân phận Nam Cung tướng quân, Bản vương sẽ bỏ qua chuyện cũ !"
"Xìii ——" Nam Cung Thiển Trang khinh thường phì cười, kẻ sai vốn là hắn! Vẫn còn có thể tiếp tục không có khí tiết, không một chút xấu hổ như thế sao?
Sở Mộ Cẩn trong thoáng chốc sắc mặt âm trầm, thật sự là không biết phân biệt, hình như nhớ lại mình đến đây còn có một mục đích khác, đành cố đè xuống tức giận trong lòng.
"Còn nhớ rõ cuộc đánh cược hôm qua không ?" - Tay vắt chéo sau lưng, chờ câu trả lời của nàng, nghĩ đến lời thề son sắt của nàng lúc trước, sẽ để cho nữ nhân hắn yêu mến làm thiếp, khóe môi nhếch lên vẻ tàn nhẫn.
Hắn rất muốn xem cô là thật sự vô tình, hay là muốn “lạt mềm buộc chặt” ?
"Hả ?" - Nam Cung Thiển Trang dựa vào thành lan can, sắc mặt từ từ khôi phục, chỉnh sửa lấy lại vẻ nhàn rỗi nhìn Sở Mộ Cẩn, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
"Nam Cung Thiển Trang, Bản vương hi vọng ngươi tuân thủ ước định, nhường bỏ lại danh hiệu Cần vương phi !" - Giọng điệu Sở Mộ Cẩn hết sức khinh thường, con ngươi như mắt diều hâu sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, thấy vẻ khổ sở nơi đáy mắt nàng, trong mắt thoáng qua sự khinh miệt.
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, tròng mắt từng phân một co rút thật nhanh, ngay sau đó, trợn to lên, không thể tin nổi, hoảng hồn, không còn vẻ trấn định như trước nữa.
(1 phân = 3,33mm)
Ngay khi kịp chạm đến đáy mắt khinh bỉ của hắn thì trong mắt cô toàn là sự thương đau, nhắm mắt lại thật chặt, qua hồi lâu, bỗng nhiên mở mắt ra, tràn đầy vẻ quyết tuyệt.
Ban tay trắng muốt đặt lên huyệt Thái Dương, cố ý lộ ra nụ cười nịn nọt, hi vọng hắn bỏ đi ý niệm này: "Thật xin lỗi, bản tiểu thư rớt bể não rồi, không nhớ rõ có chuyện này !"
Dứt lời, nhìn thấy sắc mặt càng thêm xanh mét, sắp bốc khói xanh của Sở Mộ Cẩn, đáy lòng cảm thấy thầm dễ chịu. Chọc tức không chết được mi, bà đây cũng không từ hôn để cho hai kẻ đê tiện các ngươi đắc ý.
Cô đã nói rồi, chỉ cần cô còn sống, Tần Ngọc Trinh gả cho Sở Mộ Cẩn, chỉ có thể làm thiếp !
Trong khi chưa nghĩ ra đối sách hay, làm cho bọn họ muốn ức hiếp cô phải trả giá cao, thì đừng hòng mơ tưởng đến chuyện giải trừ hôn ước!
Con ngươi hẹp dài đen như mực của Sở Mộ Cẩn vỡ tan ra, mãnh liệt như vòng xoáy khổng lồ đánh tới phía cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nghiền vụn.
"Được, được, được lắm !" - Giận quá hóa cười, nói liên tục mấy tiếng được, đưa tay xé đoạn màn tơ trên đình bị gió thổi tới, bàn tay nắm chặt, trong nháy mắt màn tơ hóa thành tro bụi, âm lạnh nói: "Bản vương đã nhìn lầm, lầm tưởng ngươi ngu xuẩn đần độn như heo, ngược lại không nghĩ tới ăn nói khéo léo như thế !" - Bước đi thong thả trầm ổn, đi tới đi lui mấy vòng quanh Nam Cung Thiển Trang, thân hình cao lớn phát ra khí thế áp bức mạnh mẽ với cô - "Nếu không nhớ, như vậy chuyện lúc trước chẳng phải là ngươi nói bừa bịa đặt sao ?"
Nói xong, ánh mắt hung ác nham hiểm giống như một con rắn kịch độc, lưỡi rắn phun ra leo lên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của Nam Cung Thiển Trang, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn, cắn nát nụ cười sáng rỡ của cô nàng.
Lần này, xem xem nàng ta làm thế nào để lấp liếm!
"Nói đến thì thật kỳ quái, ta đây là mất trí nhớ có chọn lựa, lời của mình đã nói không nhớ rõ, ngược lại nhớ rõ lời nói và hành động người khác đã làm ra !" – Cô khổ sở gõ cái trán, mắt phượng trong trẻo chứa đầy giọt lệ trong suốt, xen lẫn một tia bối rối: "Ta vừa nãy nói cái gì thế nhỉ?"
"Phì !" - Bích Hàm không nhịn được cười ra tiếng, bả vai rung động lợi hại, nàng không ngờ bản lãnh tiểu thư giả bộ vô tội chọc tức người khác thật không hề nhỏ.
Quả nhiên, Sở Mộ Cẩn tức đến mức thiếu chút nữa khạc ra một búng máu, nơi cổ họng xông ra một mùi tanh, cắn răng nuốt xuống. Còn chưa kịp tiếp tục nổi giận, lại bị cô vượt lên trước chẹn họng.
"Lão cha, thật có chuyện này ư ?" - Nam Cung Thiển Trang lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, bày tỏ nói không hết được uất ức.
"Khụ khụ. . ." - Sắc mặt Nam Cung Ngạo Thiên không được tự nhiên, nắm quả đấm đặt bên môi mà ho nhẹ, đoán không ra ý tưởng trong lòng nàng, trầm ngâm nói: "Hôm đó cha ở Ngự Thư Phòng cùng với hoàng thượng thương nghị công việc nạn lụt Hồng Thành, không rõ lắm !"
Hiện nay, quả thật chưa thích hợp lắm để giải trừ hôn ước với Cần vương, đáy mắt thoáng lóe sáng, trong lòng thầm suy nghĩ.
"Cần vương, ngươi xem, thân phụ ta không biết, ta cũng không nhớ rõ, ngươi có thể lấy ra chứng cớ không ?" - Nhìn sắc mặt hắn lúc xanh lét lúc trắng mét, ngón tay nắm ‘rắc rắc’ vang dội, lại không thể bóp nát nàng, trong lòng Nam Cung Thiển Trang nén cười đến khó chịu, hai má tái nhợt hiện lên sắc đỏ ửng, khí sắc cực tốt, nào có một tia bệnh hoạn ?
Sở Mộ Cẩn từ trước đến giờ được “chúng tinh phủng nguyêt”, không người nào không nịnh nọt thổi phồng, đã khi nào ăn phải quả “đại khó chịu” như thế này ? Lửa trong lòng đã bùng nổ thành đoàn, đốt cháy nội tạng của hắn, lồng ngực dường như muốn vỡ toang, hận không thể phun ra một luồng lửa đốt chết nàng cho hả giận.
(chúng tinh phủng nguyệt: có trong Luận ngữ, là hình ảnh nhiều sao nhỏ vây quanh mặt trăng to, ám chỉ sự vẻ vang, vinh dự, địa vị dẫn đầu được nhiều người bợ đỡ, ủng hộ, Chữ phủng là bưng, nâng, bế ôm, tán tụng)
"Các vương tôn quý tộc tại trường đua ngựa đều có thể làm chứng !" - Sở Mộ Cẩn mắt đỏ ngầu, tuy nhiên còn chưa bị cô nàng chọc giận đến mức váng đầu, vẫn giữ vững một tia lý trí. Càng thêm kiên định: trước khi thành thân phải giết nàng!
"Như vậy sao được, những người đó cũng ước gì ta và ngươi hủy bỏ hôn ước, giả cũng nói thành thật. Nếu đã đánh cược, như vậy nhất định phải ký hiệp nghị thỏa thuận mới đúng !" - Giữa hai lông mày lộ ra ưu thương nhàn nhạt, cắn môi phủ nhận.
Sở Mộ Cẩn mím chặt môi mỏng, ban đầu Tần Ngọc Trinh muốn viết, chỉ vì Nam Cung Thiển Trang không biết chữ nên bị hắn bác bỏ, trong lòng suy nghĩ mình đã chuẩn bị chu đáo, dù sao nàng ta cũng sẽ chết, một tờ giấy mỏng, tự nhiên có cũng được mà không có cũng chẳng sao. (Thiển Trang: giờ thì thấy mình ngu chưa hả đồ căn bã! Ha ha ha…)
Mà Nam Cung Thiển Trang đã đoán chắc được điểm này, chết cũng không thừa nhận, xem ai có thể làm gì cô nào?
Đang lúc này, quản gia khoác áo màu xám nhạt vội vã đi tới, đi theo phía sau là một nam tử mặc bộ áo trắng, tóc đen bóng như mực không ghim không buộc, tung bay theo gió, gương mặt được chiếc mặt nạ màu trắng bạc che lấp, lộ ra một đôi con ngươi sâu xa như biển, hai cánh môi mỏng như hoa hồng trong ban mai nở rộ dính hạt sương sớm, đỏ mà trơn bóng.
"Bản quan không khéo nên nghe được Vương Gia nói chuyện, vừa đúng lúc có thể làm chứng !" – ngón tay thon dài như bạch ngọc móc ra từ trong lồng ngực tờ giấy Tuyên Thành gấp nhỏ, thanh nhã lên tiếng: "Tần tiểu thư để phòng ngừa ngộ nhỡ, sắp đặt nên ký hiệp nghị cho chu đáo, để bản quan là người làm chứng, có ấn dấu vân tay làm chứng, còn chưa kịp cho Nam Cung tiểu thư xem qua, tranh tài đã bắt đầu, trong lúc Nam Cung tiểu thư ngã ngựa hôn mê thì bản quan nhớ rằng đã nhận ủy thác của người ta, liền cứu Nam Cung tiểu thư dưới vó ngựa!"
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
110 chương
110 chương