Bảo bối! đời này hãy ở cạnh tôi
Chương 1 : Cô ấy là lâm tuệ nghi
- Các người mau đuổi theo cô ta. Nhất định không được để cô ta chạy thoát.
Tiếng bước chân mạnh mẽ rượt đuổi vang đều trong màng đêm tĩnh mịch.
Một toán người mặc vest đen hung hăng đuổi theo cô gái nhỏ phía trước. Lâm Tuệ Nghi không rõ vì sao lại bị bọn người đó bắt giữ. Trong lúc bọn họ không để tâm cô đã thoá khỏi, không ngờ chưa đi được xa đã bị phát hiện. Giữa lúc tưởng chừng không thể chạy thoát Lâm Tuệ Nghi nhanh chân chạy vào căn nhà đang mở rộng cửa của ai đó.
Toán người phía sau nhìn thấy cô chạy vào ngồi nhà kia thì không đuổi theo nữa.
Một người trong đó cất giọng đầy cẩn trọng.
- Chúng ta không thể vào đó bắt người, mau về báo cáo lão gia.
***
- Thiếu gia, tôi vào được không?
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, đúng lúc vọng vào giọng nói trầm ồn kính cẩn của quản gia Trình. Vương Khôi Vĩ khẽ chao mài, bây giờ đã hơn mười một giờ khuya. Có việc gì mà quản gia Trình lại gọi anh, ngữ khí của anh ấy là đang gắp gáp.
- Vào đi. - Ngữ khí cao ngạo, lạnh lùng như thường ngày.
Cánh cửa nhẹ mở, quản gia Trình kính cẩn bước vào.
- Thiếu gia, vừa rồi... tôi - Trình Nghiêm có chút phân vân, lại lo lắng không biết có nên nói hay không. Nhưng dù sao cũng đã bước vào anh không thể không nói. Chỉ mong sao khi nói ra lời này thiếu gia sẽ không nổi cơn thịnh nộ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trình Nghiêm, Vương Khôi Vĩ phần nào đoán được việc Trình Nghiêm sắp nói đây sẽ khiến anh không hài lòng. Không đủ kiên nhẫn, anh khẽ chau mài. Trình Nghiêm đứng đối diện biết mình nên làm gì, liền hít một hơi.
- Vừa rồi, tôi có việc ra ngoài về. Có một cô gái người nhiều thương tích chạy vào sân vườn sau đó cô ta bất tĩnh. Tôi... không biết có nên cứu giúp cô ta hay không? - Câu nói vừa dứt, Trình Nghiêm khẽ nhìn Vương Khôi Vĩ. Người này, khuôn mặt không chút biểu cảm, cao lãnh bước khỏi bàn làm việc, cất giọng.
- Đang ở đâu?
Câu nói không đầu không cuối, ngữ khí đều là không để tâm. Trình Nghiêm nghe nói liền nhanh chân bước đến mở rộng cửa, tư thế trước sau đều có hơi cuối thấp đầu.
- Đang ở khu nhà phía Đông dành cho khách.
Vương Khôi Vĩ bước đi, đôi chân mạnh mẽ hướng đến khu nhà phía Đông.
Cánh cửa phòng màu trắng bật mở, Vương Khôi Vĩ trước sau đều lạnh lùng, ánh mắt sâu không dao động nhìn người con gái đang nằm trên giường. Khuôn mặt thanh tú trông nhợt nhạt, chiếc váy trắng xinh đẹp bởi vì những vệt máu, bụi đất mà trở nên nhem nhuốt, thân người mãnh mai chứa không ít vết thương. Thật khiến người khác cảm thấy đau xót khi nhìn dáng vẻ bây giờ của cô gái kia.
Một lúc lâu Vương Khôi Vĩ đạm nhạt lên tiếng.
- Gọi cho Triệu Vĩnh.
Trình Nghiêm trong lúc lo lắng không biết mình có nghe nhằm không. Trước nay, thiếu gia của anh nổi tiếng lạnh lùng, không phải việc của mình thì cậu ấy không hề để tâm đến. Bản thân Vương Khôi Vĩ không thích trong nhà xuất hiện người lạ, trước giờ cũng không để nữ nhân vào nhà ngoại trừ người giúp việc. Hôm nay, không ngờ lại dễ dàng thuận ý giúp đỡ cô gái không rõ thân thế này đây. Thôi không nghĩ ngợi lung tung, cứu người vẫn hơn. Trình Nghiêm gật đầu một cái sau đó bước ra ngoài gọi điện.
Không quá lâu sau thì Triệu Vĩnh đến - Anh là một bác sĩ giỏi cũng là người bạn thân của Vương Khôi Vĩ. Giữa đêm lại bị gọi dậy bảo đi cứu người, trong tâm liền cảm thấy không yên. Triệu Vĩnh trước này không ít lần đến nhà Vương Khôi Vĩ giữa đêm để băng bó vết thương anh ta lần này bị gọi như thế chỉ lo Vương Khôi Vĩ lại xảy ra chuyện gì không lành. Triệu Vĩnh liền không chú ý hình tượng, chọn bừa một bộ đồ, tóc vẫn chưa chải gọn đã ôm hộp y tế phóng xe như bay đến nhà Vương Khôi Vĩ.
Thật không ngờ người cần băng bó vết thương không phải Vương Khôi Vĩ mà là một người khác lại còn là nữ nhân, thật khiến người khác kinh ngạc.
Động tác thuần thục băng bó vết thương cho cô gái đang nằm trên giường. Sau đó Triệu Vĩnh liền xoay người ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Khôi Vĩ.
- Cậu nói xem đã làm gì mà khiến mỹ nữ này trở nên...
Lời chưa nói hết, Triệu Vĩnh đã bị ánh nhìn khó chịu của Vương Khôi Vĩ lướt trên người. Anh khẽ dựa vào tường, giọng nói có phần không hài lòng.
- Tôi không biến thái đến mức mang một cô gái về nhà tra tấn.
- Vậy cậu nói xem cô ấy là vì đâu mà người đầy thương tích thế này. - Triệu Vĩnh lướt ánh nhìn lên người cô, ánh mắt lộ rõ sự hoài nghi.
- Không biết chỉ rõ khi vừa nhìn thấy đã thành ra thế này.
Triệu Vĩnh nghe nói liền rộ lên ý cười. Thật khiến người khác kinh ngạc, Vương Khôi Vĩ hôm nay lại giúp người khác trong khi bản thân không rõ sự tình càng không rõ sẽ được gì sao việc làm này.
Vương Khôi Vĩ làm sao không hiểu cậu bạn của mình đang nghĩ gì. Thanh âm phát ra có chút nhẹ.
- Không biết tại sao? Chỉ là vừa nhìn thấy đã muốn giúp.
Triệu Vĩnh lắc đầu bước ra khỏi phòng. Bây giờ căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người, Vương Khôi Vĩ trước sau không nhìn người con gái đang nằm trên giường, thân người to lớn đứng bên cửa sổ. Anh phóng tầm mắt nhìn bầu trời đêm lờ mờ những vệt sáng nhỏ trong lòng không khỏi chất vấn tại sao lại cứu cô ta? Đáp lời anh chỉ có tiếng thở dài của chính mình.
- Trình Nghiêm, điều tra xem người này là ai.
Vương Khôi Vĩ đạm nhạt bỏ lại câu nói ra lệnh rồi bước về phòng mình.
Buổi sáng vừa tĩnh giấc Vương Khôi Vĩ đã nhìn thấy Trình Nghiêm đứng bên giường, là đang chờ anh.
Nhìn thấy Vương Khôi Vĩ cử chỉ ý bảo nói, Trình Nghiêm khẽ hắng giọng.
- Cô ấy là Lâm Tuệ Nghi, hiện đang là sinh viên của trường đại học K chuyên nghành thiết kế thời trang. Mẹ của cô ấy, vừa mất cách đây không lâu. Bây giờ chỉ sống một mình, mỗi ngày sau giờ học cô ấy còn đi làm thêm để có thể chi trả cho việc học.
Không gian trong căn phòng trở nên yên ắng sau khi quả gia Trình nói những lời này. Vương Khôi Vĩ gương mặt suy tư đều gì đó anh bước xuống giường, tay mở tủ áo miệng phát ra âm vực.
- Là người bình thường?
Trình Nghiêm gật đầu, Vương Khôi Vĩ tiếp lời.
- Đã biết nguyên nhân tại sao cô ta bị thương như thế chưa?
- Việc này... tôi không điều tra được. - Trình Nghiêm cuối thấp đầu tỏ ý nhận sai. Thực ra hôm qua sau khi nghe lệnh của Vương Khôi Vĩ, Trình Nghiêm lập tức cho người điều tra. Mọi thông tin về cô gái này rất nhanh đã được báo cáo về còn việc vì sao lại bị thương thì nghiễm nhiên không thể tìm được dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
Giữa lúc Vương Khôi Vĩ chuẩn bị buông lời trách mắng Trình Nghiêm làm việc không chu toàn. Đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp sau là giọng nói tôn kính nhẹ nhàng của cô hầu gái.
- Thiếu gia, có lão gia đến tìm.
Nghe nhắc đến từ lão gia trong lòng Vương Khôi Vĩ một cổ thắc mắc hiện hữu. Đã lâu rồi ông ấy không đến tìm anh. Bây giờ đến chắc không phải chỉ để thăm con trai.
Vương Khôi Vĩ ừ một tiếng rồi bước xuống nhà. Câu chuyện giữa hai người cũng vì sự xuất hiện của ba anh mà dừng lại.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
38 chương
55 chương
1975 chương
7 chương
10 chương
176 chương
58 chương
61 chương