Tương vương phi qua đời, Hoàng thượng đặc xá tội danh Tương vương tư thông với địch, hủy bỏ niêm phong phủ Tương vương. Lập tức chuẩn bị tang lễ, tang lễ rất đơn giản nhưng có rất nhiều đại thần đến chia buồn. Nam Cung Đệ muốn giúp một tay nhưng cũng không xen vào được, nhìn đoàn người nối tiếp nhau không dứt, mang theo khuôn mặt đau thương giả tạo, đáy mắt còn ẩn giấu vẻ vui mừng. Thậm chí trong đó có người nghe được tin hai chân của Tương vương đã khỏi, mang theo nữ quyến đến để thu hút sự chú ý của Tương vương.
Nam Cung Đệ khó chịu, nhưng không thể làm gì, nàng vốn là một ‘người ngoài’.
Không!
Chính xác mà nói nàng là ‘kẻ thù’ của Tương vương!
Cửa chính phủ Tương vương đã từ chối bước chân của nàng, nhìn tường rào cao dưới chân, khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười khổ, trở về nàng cũng không biết ăn nói thế nào với Thái Phù và Thái Thụy.
Nàng không có quá nhiều tình cảm với Thái Niệu, nàng ấy qua đời thì cùng lắm trong lòng nàng thấy thương cảm, cảm thấy tiếc nuối, áy náy mà thôi.
Một người quen biết cùng tranh giành người tình, chung sống với nhau có âm mưu tính toán, cuối cùng nàng ấy được gả tới Đông Lăng, chỉ gặp một lần ở Nam Chiếu, tính kỹ thì chỉ gặp được bốn năm lần mà thôi.
"Đây không phải là lỗi của ngươi, không nên suy nghĩ nhiều." Chẳng biết Thủy Minh Hách đứng bên cạnh Nam Cung Đệ từ lúc nào, hắn giơ tay ra muốn nắm lấy tay nàng, nhưng cái giây phút chạm đến kia thì hắn dừng một chút, bối rối mà trực tiếp vỗ nhè nhẹ mấy cái lên bả vai Nam Cung Đệ. "Sống chết có số!"
Nam Cung Đệ hơi nhếch môi, sống chết có số, tự có số mệnh định sẵn. Tuy rằng nói như thế, nhưng rốt cuộc Thái Niệu chết đi cũng có liên quan đến nàng.
"Coi như chúng ta kết thù với Tương vương rồi, Tuyết Lâm đã phái sứ thần tới đây, không phải chuyện lớn nhưng Sở Mộ Khoảnh phái nhiều người tới như vậy, không thể nghi ngờ rằng hắn ta muốn lấy lòng Tương vương." Ánh mắt Nam Cung Đệ nhìn đoàn người vội vã đi lại, đột nhiên nàng cảm thấy mình làm nhiều như vậy, đôi tay nhuốm nhiều máu tươi như vậy, đạp xương người mà đi lên địa vị hôm nay, trong lòng vẫn trống rỗng, hoang mang nhìn hướng hoàng cung cách đó không xa, nàng nói nhẹ nhàng: "Ngươi nói xem, rốt cuộc chúng ta vì cái gì?"
Thủy Minh Hách ngẩn ra, trong đôi mắt đào hoa thoáng hiện lên gợn sóng, nơi sâu thẳm ẩn giấu cảm xúc không thể nói ra, thấy sắc mặt Nam Cung Đệ tái nhợt, lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy, cuối cùng hắn cũng nâng hai tay lên, khẽ nghiêng người, ôm Nam Cung Đệ vào lòng.
"Vì sống nữa!"
Ban đầu đối với sự xuất hiện đột ngột của Nam Cung Đệ, có một loại nguy cơ lãnh địa của mình bị kẻ địch xâm nhập, hắn tràn đầy địch ý đối với nàng. Khi xác nhận nàng có tâm tư làm Đế, giây phút ấy, hắn nổi lên suy nghĩ đối lập, tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với nàng.
Cũng không biết vì sao, lúc trông thấy nụ cười rạng rỡ đơn thuần của nàng thì trong lòng hắn khẽ rung động, có cảm xúc không biết tên bắt đầu nhen nhóm ở trong lòng. Hắn bất chấp đến gần nàng, sau khi ăn bát canh nóng hỗn độn kia, mặc dù trong lòng tức giận với hành động của nàng, nhưng hắn lại thấy ấm áp, cảm thấy như vậy rất tốt, ngụy trang che giấu đơn giản đúng là vì còn sống, sống ra sao, ở địa vị như thế nào, chỉ cần tự tại là được.
Nam Cung Đệ lầm bầm mấy lần, nàng cúi đầu bật cười, khóe mắt thoáng lộ ra giọt nước trong suốt, cơ thể không thể kiềm chế được mà rung rung. Nàng nắm thật chặt cánh tay của Thủy Minh Hách: "Nếu có thể, ta nhất định phải ở ẩn, mà không phải đứng ở trên tháp vàng cao ngất này."
Nếu không cẩn thận một chút, rơi xuống sẽ bị tan xương nát thịt!
Thủy Minh Hách vỗ lưng Nam Cung Đệ trấn an, mặc cho nỗi chua sót lan rộng ở trong lòng. Hắn nghĩ nếu thực sự có thể như thế, thì cần gì phải bước lên con đường không có lối về này? Tuy nói rằng số mệnh của bản thân nằm trong chính tay mình, nhưng lại có quá nhiều việc không thể làm chủ.
"Bây giờ ngươi hãy quay về, phái người đưa Hi Nhi đến Ác Nhân Cốc." Nam Cung Đệ khẽ đẩy Thủy Minh Hách ra, hiện giờ e rằng sau khi chôn cất Thái Niệu, chiến sự sẽ căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ!
Nam Cung Hi là nhược điểm trí mạng của nàng, thân thể phụ hoàng và mẫu hậu đã yếu, khó tránh khỏi có chỗ không chu đáo, ở trong cung điện tràn ngập nguy hiểm, chẳng bằng ở lại Ác Nhân Cốc khiến cho người nghe mà biến sắc.
Mấy ngày đã trôi qua, Nam Cung Đệ vẫn chưa gặp được Tương vương, ẩn vệ báo lại, Tương vương đã âm thầm gặp sứ thần Tuyết Lâm, mật đàm mấy canh giờ, sau đó sứ thần tươi cười rời khỏi, xem ra bọn họ đã âm thầm thỏa thuận thành công.
Quả thật, hôm sau Tương vương khoản đãi sứ thần, ngày tiếp theo sứ thần từ biệt Tương vương, đích thân Tương vương hộ tống ra ngoài thành.
Nam Cung Đệ đang định theo sứ thần trở về Tuyết Lâm, đúng lúc nhận được tin của Thái Thụy, tìm được tung tích của Quân Mặc U ở kinh đô, Nam Cung Đệ vung roi thúc ngựa chạy tới kinh đô Tuyết Lâm.
Nam Cung Đệ nhìn kinh đô phồn thịnh vốn là nơi mà đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng rao của người bán hàng rong. Hôm nay trên đường cái chỉ có lẻ tẻ mấy người bán hàng rong đẩy xe gỗ qua lại, mà người đi đường tác phong vội vàng, chỉ sợ thêm một giây nữa thì sẽ gặp bất trắc, nàng không kìm nén được mà cảm thán.
Đi ngang qua Linh Lung Các, nàng thả chậm bước chân, hiện giờ nó đã biến thành nhà trọ, quả nhiên là người và vật không còn, không còn lưu lại dấu chân cuộc sống lúc trước của nàng.
Nàng quẹo vào một ngôi trạch viện tầm thường, bên ngoài vẫn bố trí như trước khi đi, bên trong không tầm thường chút nào, bên trong là một khoảng trời khác biệt, được trang hoàng cực kỳ xa hoa.
Xuyên qua con đường mòn, đi tắt qua hành lang tới Nghi Mông Lâu, lầu các có hai tầng, bên ngoài có đầy cây thường xanh leo tường, tầm mắt Nam Cung Đệ nhìn về phía mái ngói bằng ngọc lưu ly sáng bóng, bất ngờ đối mặt với một đôi con ngươi tĩnh mịch quỷ quyệt, như muốn cuốn lấy nàng vào trong vòng xoáy cuồn cuộn màu đen. Trong nháy mắt hốc mắt Nam Cung Đệ đỏ lên, chất lỏng ấm áp trào lên, đôi mắt mở to như phủ một tầng nước, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy gầy gò kia, uất ức trong lòng như nước lũ tràn đê mà trút xuống.
Nam nhân mặc y phục trắng tao nhã, tóc đen được xõa ra, hắn đứng dựa ở cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn nữ nhân bám đầy gió bụi, mặt mũi uất ức, không một chỗ nào không khiến cho hắn đau lòng.
Nhìn nhau một hồi lâu, Quân Mặc U phá cửa sổ bay xuống bên cạnh Nam Cung Đệ, ôm chặt nàng vào lòng, như muốn hòa vào trong máu thịt.
"Thiển Thiển, nếu nàng và ta hòa làm một, thì sẽ không phải nếm nỗi khổ chia lìa." Quân Mặc U đau lòng lau nước trong suốt trên đôi mi của Nam Cung Đệ, một tay ôm cả thân thể gầy gò của nàng, hắn thở dài: "Đi đường suốt cả đêm sao?"
Nam Cung Đệ cắn môi không nói, chỉ giơ tay lần theo hình dáng khuôn mặt của Quân Mặc U, đột nhiên nàng vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, ôm thật chặt cái eo gầy gò của hắn, "Tại sao huynh có thể lâu không liên lạc với ta như vậy, một chút tin tức cũng không gửi cho ta, huynh biết ta lo lắng nhiều thế nào không? Ta đã phái rất nhiều người tìm huynh, nếu không phải có rất nhiều mớ hỗn độn cần xử lý, ta hận không thể lập tức tự mình đi tìm huynh, nhưng. . ." Nước trong mắt Nam Cung Đệ chảy ra ngoài, khóc sụt sùi: "Vì mấy câu nói của Kiều Tâm, ta tới Đông Lăng, sớm biết tới đó là một sai lầm, thì cho dù như thế nào ta cũng sẽ không đi, ngược lại khiến Niệu Nhi phải chết vì ta."
Mấy ngày nay, Nam Cung Đệ đóng chặt lòng mình, vừa gặp được Quân Mặc U, nàng lập tức trút hết toàn bộ uất ức và nỗi khổ ra ngoài.
Quân Mặc U không khuyên nhủ, chỉ yên lặng cho Nam Cung Đệ phát tiết, đợi tâm tình của nàng dần dần ổn lại, hắn mới ôm nàng vào lầu các, đặt ở trên giường nhỏ. Hắn tự tay lau sạch mặt cho Nam Cung Đệ, lấy viên đá lạnh mà Mạc Ngôn đưa tới, bỏ vào trong khăn rồi chườm quanh mắt cho nàng.
"Ta rất ích kỷ, nếu lựa chọn giữa Thái Niệu và nàng, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, nghe xong lời của nàng thì ta thấy rất may mắn. Nàng nói Thái Niệu vì nàng mà chết, ta cảm thấy là chưa chắc, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Nếu như nàng gặp phải tình huống như thế, Tông Chính Khắc sẽ không thành công." Quân Mặc U chậm rãi phân tích, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện đầy sự lo lắng, hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Tạo hóa trêu ngươi."
Trong lòng Nam Cung Đệ thấy bối rối, sau khi nàng bị Thương Tiệp Ánh hãm hại, nàng đã điều chế thuốc giải cấm dược, nếu là nàng thì chắc là Tông Chính Khắc sẽ không thành công. Nhưng hắn ta vẫn vì nàng mà tới, không sớm không muộn, lúc nàng đi thay nước, truy đuổi người áo đen thì mới tới. Quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi!
"Huynh ở đây có điều tra được gì không?" Nam Cung Đệ tổng kết lại tất cả những chuyện này, nàng cảm thấy mối quan hệ quá phức tạp, loại người gì cũng có dính líu. Có nhân có quả, thật là ứng với câu nhân quả tuần hoàn.
Sở Mộng Ly vì Quân Mặc U trở thành kẻ địch với nàng, cuối cùng nàng ta chết trong tay Kiều Phi vì mối quan hệ của đời trước. Sở Mộng Ly lại đổ mớ thù hận đó lên đầu nàng, cuối cùng vì báo thù, nương nhờ vu sư, tìm nàng báo thù nhưng lại lỡ hại chết Thái Niệu, khiến nàng và Tương vương trở mặt, đó không phải là nhân quả hay sao? Giữ lại quả đắng, bản thân chỉ có thể từ từ thưởng thức.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Nam Cung Đệ, sắc mặt của Quân Mặc U dần dần lạnh xuống, lạnh nhạt mà nói: "Nàng hối hận vì thành thân với ta sao?"
Nam Cung Đệ co rụt cổ lại, vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, ta đang nghĩ kết thù sẽ phải nhổ cỏ tận gốc. . ." Tránh để sót lại mà gieo họa. . . Xong đời, Nam Cung Đệ cảm thấy nàng ở với tên Quân Mặc U này, đã làm nàng trở nên tàn nhẫn rồi.
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Sắc mặt Quân Mặc U hơi dịu xuống, thấy Mạc Ngôn bưng đồ ăn vào, hắn lấy túi chườm nước đá ra rồi dìu nàng ngồi dậy. Hắn đặt đệm sau thắt lưng của Nam Cung Đệ, bưng một chén cháo nhỏ lên bón cho nàng.
Sau khi ăn xong, Quân Mặc U dịu dàng lau khóe miệng cho Nam Cung Đệ, hắn nói bâng quơ: "Nàng có biết hiện giờ Sở Mộ Khoảnh bị người khác khống chế không? Gần đây Bắc Viên Trần và Trang phi thường xuyên tiếp xúc với nhau, Tiểu hoàng tử bị Sở Mộ Khoảnh hãm hại, được Bắc Viên Trần cứu về, trở thành nhi tử thất lạc của hắn ta."
Nam Cung Đệ không quá kinh ngạc, Trang phi có vị trí đặc biệt ở trong lòng Bắc Viên Trần, nếu không hắn sẽ không thiên vị Trang phi như thế.
"Trang phi là một người không đơn giản, chúng ta không cần lo lắng nhiều về chuyện của Tuyết Lâm, lát nữa ta gặp Phương Uyển Nhi, nói nàng ấy chú ý tới vu sư này nhiều hơn, huynh theo ta tới núi Vân Mộ gặp vu nữ mà mẫu hậu giữ lại." Nam Cung Đệ không muốn dừng lại lâu ở Tuyết Lâm, Nam Chiếu cũng đã gửi tin tới, Thủy Mặc quả thật có suy nghĩ không yên phận.
Cho dù nàng không làm Hoàng đế, cũng không tới phiên Thủy Mặc, người không biết phụ thân là ai, không gan dạ sáng suốt. Thà rằng nàng nhường cho Thủy Minh Hách, bất kỳ phương diện nào cũng giỏi hơn nhiều so với Thủy Mặc, giang sơn Thủy gia cũng sẽ không sụp đổ.
Đương nhiên Quân Mặc U biết vu nữ đó, chỉ là vô duyên vô cớ Thiển Thiển muốn gặp bà ấy để làm gì?
"Trước đây bà ấy ở lại đó chỉ là vì mẫu hậu quan tâm đến nàng, bây giờ mẫu hậu đã thức tỉnh, không biết bà ấy còn ở núi Vân Mộ hay không, nhưng nàng có chuyện muốn nhờ sao?" Ngay từ đầu Quân Mặc U đã nghĩ tới vu thuật, trong lòng hắn dần dần lo lắng.
Ánh mắt Nam Cung Đệ lóe lên, không biết nên nói với Quân Mặc U hay không. Nhưng vừa nghĩ tới lúc nàng suýt chết trước đây, bộ dạng thiếu chút nữa nổi điên của Quân Mặc U, trong bụng liền quyết định. Nàng khe khẽ thở dài, nói cho hắn biết cũng tốt, nếu nàng không cứu chữa được, hắn cũng bớt bất ngờ, không đến nỗi quá đột ngột khiến cho hắn không thể nào tiếp nhận được.
Nam Cung Đệ im lặng khom người cởi giày, nắm chặt lấy chân ngọc trắng nõn đặt ở trên đùi Quân Mặc U, đường tơ hồng kia đã kéo dài tới vị trí một phần ba bàn chân, nàng giật mình, lần trước mới chỉ có một nửa, bây giờ đã sắp đến đầu bàn chân rồi.
Quân Mặc U kích động ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch kia: "Đây là huyết chú, nó đã bắt đầu phát tác."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
110 chương
110 chương