Thần Nobita
Chương 62 : Đánh Bại? Không Đánh Bại?
Vung súng như thiên nữ tán hoa, Nobita thể hiện ra tài xạ kích thiện nghệ của bản thân đánh văng hết vũ khí bọn hành tinh đen rồi làm một động tác thổi nòng súng lắp một cái bức.
Thấy hạ tràng nát hoa cúc của Doto, tên Uno sợ run lên.
Con người khi sợ a, thường có hai chuyện xảy ra trái ngược nhau, một là sợ hãi đến run rẩy tay chân, không phát huy được đến 1% sức mạnh chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, và ngược lại khi họ sợ hãi lại phát huy 200% sức mạnh, đứng lên phản kháng lại điều sợ hãi đó, có thể gọi là dãy chết cũng được mà gọi là không nề hà khó khăn hay chó cùng rứt dậu cũng được.
Uno là loại thứ hai, áp lực Nobita tạo ra khiến hai mắt hắn đỏ rựng lên, cho dù chết cũng muốn cắn Nobita một miếng, hét lên:
“Tất cả lên! Đánh nó! Chúng ta đông hơn nhiều mà nó chỉ có 1 người, cố bắt được một đứa làm con tin chúng ta mới có đường sống! Lên!”
Không thể ngờ tên ngốc mập Uno kia thế mà có uy vọng, hay cũng có thể lo sợ trừng phạt của lão trùm Giramin đối với chúng a, tóm lại lũ tép riu kia là xung phong liều chết xông đến.
“Doraemon, Shizuka-chan, hai cậu có muốn chính tay cho lũ xấu xa này một bài học không?”
Nobita chả thèm quan tâm lũ hành tinh đen dãy dụa mà quay qua Dorâemon và Shizuka hai người hỏi.
“Có chứ! Còn lại cứ để tớ!”
Doraemon niềm tin bạo rạp đồng ý ngay, nói đoạn xông thẳng vào lũ hành tinh đen tả xung hữu đột phải nói là kungfu phiên bản vũ trụ a.
Nobita thấy vậy bắt đầu đóng vai phiên dịch hay chính xác hơn là tường thuật trực tiếp pha đánh lộn của Doraemon và bọn hành tinh đen, quả là rảnh nhức cả trứng a:
“Dũng sĩ Doraemon của Trái Đất hôm nay quyết đấu bè đảng hành tinh đen! Trận đấu bắt đầu!”
“Anh Doraemon lao vào, có người tung nắm đấm về má phải, anh nhanh chóng lướt qua cánh trái cà rồi…. anh Doraemon đã đưa ra một ngón đúng là một ngón, tôi không hiểu vì sao anh ấy có ngón nhưng anh ấy đã đưa ra một ngón, xin các bạn hãy tin tôi đó là một ngón…”
Nhìn đứng bên hứng chí vù vù nói Nobita, Raper và Krim không tiện cắt ngang á. Chỉ có thể cùng nhìn nhau cười khổ, để Nobita cứ tiếp tục nói.
“Anh Doraemon đã sử dụng tuyệt chiêu của bản thân, đó là nhất dương chỉ, các bạn thấy không tên trúng đòn bị bắn bay, bắn bay thưa các bạn. Không dừng lại ở đó, tên bị bắn bay lại đụng ngã hai người nữa, kình lực của anh Doraemon quả nhiên đã luyện ra “nội công” bí truyền của Trung Hoa võ thuật a.”
“Tuy tôi không hiểu lắm tại sao kungfu xuất xứ từ Trung Hoa mà người Trung Quốc không luyện được lại phát dương quang đại trong tay một chú mèo Nhật Bản nhưng quả nhiên thứ anh Doraemon là nhất dương chỉ đã luyện đến “chỉ kình ngoại phát” a!”
“Hai tên lại tiếp cận anh Doraemon, hai tên kia sử dụng chiêu “sự ôm ấp của Senpai” để nhằm ô uế đi tâm hồn thuần khiết của anh Doraemon, chiêu thức với mục đích xấu xa nhằm khiến anh Doraemon bị cuốn vào sự ôm ấp của hai đàn anh cùng giới mà mất đi sự thèm muốn khác giới, quả nhiên là ti tiện a…”
“Doraemon biết anh ấy sẽ hạ tràng thảm đạm với sự dâng hiến đi cúc hoa quý giá của bản thân nên anh ấy không ngần ngại nhảy lên. Wa… mọi người có thấy không? Đó chính là khinh công thượng thừa “đạp đất thăng thiên” của mấy cao nhân đã phi thăng để lại a, đúng là tinh túy a.”
“Hạ xuống nhẹ nhàng như chim én, anh Doraemon dùng hai tay bắt lấy chân của một tên hành tinh đen, xin mọi người chớ lầm! anh Doraemon bắt là chân trái, không phải là chân nào khác! Anh ấy hất tên kia ra… Sút.. Vào… ghi điểm! Có bốn điểm cho pha vừa rồi!”
Cảm thấy Doraemon đánh bọn xấu thật dễ dàng như ăn bánh, Shizuka cũng hăng hái lao vào trận chiến.
“Nữ võ sĩ Shizuka cảm thấy bất bình đẳng cho Doraemon, khi anh ấy phải đánh lại lũ ỉ vào người đông thế mạnh để chiếm ưu thế kia thì cô ấy cũng gia nhập chiến đấu.”
“Nữ võ sĩ lao vào tung quyền, chúng ta có thể nhìn là trực quyền nhưng thực chất đó là Thiết Quyền được cất giấu trong Côn Luân đã ngàn năm nay mới được… Một nữ võ sư Nhật Bản lại một lần nữa rạng rỡ, hãy nhìn kìa, 1,2.,3 ba tên hành tinh đen bị thổi bay trong pha đấm thần kì vừa rồi.”
“Có hai tên đang định chạy trốn! Cô ấy quyết tâm truy đuổi, cô ấy bay lên cao bay… Màu trắng, có Kity… Khụ khụ…”
Shizuka mặt bỗng đỏ bừng lên quay lại gắt:
“Nobita! Cậu nói cái gì hả???”
“Trắng… a…. không nói gì cả, tớ không nói gì cả… Cậu phải tin tớ chứ…”
Nobita một mặt hiên ngang lẫm liệt nói, trong khi trí nhớ không ngừng chiếu qua phát lại pha quay chậm vừa rồi, Nobita cảm thấy mũi nong nóng a, có lẽ bị cảm…
Bọ yếu xìu này chỉ chống đỡ không đến ba phút đã tuyên bố gục, nhìn cả một đám bị cột chung một chỗ bọn hành tinh đen Nobita quay qua Raper nói:
“Chỗ phi thuyền cậu có điện đàm liên lạc chứ? Gọi cảnh sát vũ trụ đến đây đi.”
Mãi đến khi Nobita nhắc nhở mới sực nhớ chạy về phi thuyền, Krim thì chạy lại bên cạnh ríu rít với Shizuka, hai cô bé như hai con chim vành khuyên cứ ríu ra ríu rít thật là vui tai vui mắt á.
Còn Doraemon đang bay bổng trước lời khen ngợi của Sami-chan đi, quả nhiên là tên trọng sắc khinh bạn a.
Đợi không quá lâu Raper đi đến nơi nói:
“Cảnh sát vũ trụ bảo chờ 1h nữa mới đến được.”
Nobita mắt có ánh sáng lạnh né qua:
“Một giờ thì ta chờ một giờ a…. Raper à, bọn này là thủ phạm sát hại bố của cậu và Krim phải không? Cậu có một giờ muốn chỉnh chúng thế nào thì chỉnh á, miến còn sống!”
Raper lắp ba lắp bắp nói:
“Tớ..t..ớ..sao? Có.. có… được không?”
Nobita khoát khoát tay nói:
“Không sao đâu, thứ bị giữ lại trong lòng quá nhiều sẽ khiến cậu bị bệnh đấy. Vứt hết đi cậu sẽ nhẹ nhõm hơn.”
Và thế là hai anh em nhà Raper vừa dùng chân đạp vừa hét lên tên bố của hai người, nói đến tội ác bọn hành tinh đen làm ra.
Nói nói, hai anh em cùng ôm nhau vào một chỗ khóc rống lên, tiếng khóc như tố như than nói lên, giải tỏa đi sự bức bí trong tâm hồn hai người đã bị đè ép bao lâu nay.
Shizuka cũng một mặt muốn khóc làm Nobita cũng không biết có nên cản lại bọn họ hay không a, nhưng cũng chưa đợi đến Shizuka cùng nhau tam ca thì phi thuyền cảnh sát vũ trụ “nhanh chóng” đến.
Hạ xuống thì mấy tên cảnh sát kia chỉ liếc phải bọn hành tinh đen thảm trạng một cái rồi nói:
“Chúng tôi đến đây áp giải phạm nhân các tên tội phạm thuộc tổ chức hành tinh đen. Cám ơn các cháu đã giúp chúng tôi trong quá trình này. Có gì chúng tôi sẽ liên lạc lại sau khi xử lí xong xuôi.”
Nói xong thì mấy tên mặc đồng phục trắng của cảnh sát vũ trụ cùng bước xuống áp giải cả đám lên tàu rồi đi thẳng.
Nhìn theo chiếc phi thuyền đi ngày một xa Nobita thở dài nói với Raper:
“Cậu nói đúng! Chúng cấu kết với cảnh sát rồi, chúng ta cần đề phòng bọn chúng trả thù.”
“Sao? Sao cậu lại nói vậy? Chẳng lẽ cậu nhìn ra cái gì sao?”
Tất cả mọi người ngạc nhiên quay đầu sang Nobita nói. Mọi người vẫn thật không thấy lúc nãy có cái gì không đúng.
“Các cậu không hiểu rồi, luật pháp là thứ gây nên chế độ, luật pháp tôn trọng chứng cứ, nhân chứng, vật chứng, tất cả đều cần thiết trong thi hành và phán quyết.”
Bắt hai tay sau lưng bước đi vài bước, Nobita tiếp tục nói:
“Các cậu thấy mấy tên cảnh sát kia đến rồi làm gì? Chỉ đưa lũ hành tinh đen kia đi mà thôi, chứng cứ không thu thập, nhân chứng là chúng ta còn không yêu cầu đi theo nữa. Theo tớ lũ tay sai bọ áo đen kia sẽ bị giam mấy hôm rồi thả với lí do là không đủ nhân chứng vật chứng a.”
Nghe Nobita nói, mọi người lông mày nhíu chặt lại, quả nhiên sau khi nghĩ nhớ lại thì mấy tên cảnh sát kia thậm chí một câu hỏi về sự việc xảy ra cũng không có a.
“Nếu tớ đoán không nhầm thì bọn chúng định đổ vạ ngược lại cho chúng ta, tức là nói chúng ta mới là người tấn công bọn hành tinh đen kia, bọn chúng mới là người bị hại a….”
Shizuka biến sắc hét lên:
“Điều đó không đúng! Là bọn chúng tấn công chúng ta mà? Chúng ta chỉ tựu vệ mà thôi a?”
Nobita thở dài, quả nhiên đều quá ngây thơ a…
“Cậu không nghĩ đến ai là người có quyền quyết định nơi đây a? Là tên trưởng quan cảnh sát vũ trụ á, hắn chỉ cần nói chúng ta có tội là hắn có hàng ngàn cách cho chúng ta đủ nhân chứng vật chứng á.”
Raper im lặng một hồi, rồi như không hiểu mà hỏi lại Nobita:
“Nếu thật là như thế tại sao bọn chúng không bắt tụi mình mà chỉ giải đi lũ hành tinh đen?”
Nobita cười lạnh một tiếng rồi trả lời:
“Vì nắm đấm chưa đủ to a. Cảnh sát muốn bắt chúng ta chỉ khi họ chắc chắn chúng ta không đủ sức phản kháng chúng, nhưng chỉ cần nhìn hạ tràng bọn hành tinh đen kia là chúng đã biết chúng ta không dễ chọc.
Lũ cảnh sát kia còn quý tính mạng hơn nhiều bọn hành tinh đen á, đâu thể nguy hiểm đến tính mạng bản thân được chứ, nên chúng chọn là rút lui và vứtt khó khăn đối phó chúng ta cho bọn hành tinh đen, bọn chúng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”
Nobita một mặt hiểu thấu sự đời phân tích, thấy bầu không khí bị đè nén lại Nobita bỗng cười to lên phá vỡ không khí trầm lặng.
“Ha Ha Ha, mấy cậu sao vậy a? Sợ? Chúng ta đã đáng bại chúng đâu chỉ một lần mà đã nhiều lần rồi a? Đến nay lại bỗng sợ bọn bại tướng ấy?”
Thấy Nobita nói cũng có lí, Doraemon và mọi người cũng thoải mái hẳn đi, cùng cười nói:
“Đúng vậy! Mặc cho chúng có quan hệ to lớn thế nào, mặc chúng xấu xa ra sao, cho dù phải khó khăn gian khổ, nhưng chúng ta quyết đánh đuổi bọn chúng rra khỏi hành tinh Kuzakuza xinh đẹp của chúng ta!”
Nhìn Cả đám ý chí chiến đấu lại sục sôi, Nobita cười một tiếng tự nói:
“Quả nhiên a, trẻ con vẫn là cần tràn đầy sự phấn đấu, là “ngựa non háu đá” cũng được mà “tuổi trẻ khinh cuồng” cũng được, ít nhất đầy đủ dũng khí niềm tin làm bất kì việc gì, đôi lúc công việc chỉ thiếu một chút cái đó là đã thành công á.”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
1562 chương
486 chương
23 chương
22 chương