Thần Nhãn - Mắt Âm Dương
Chương 32 : Giếng Ngọc
Anh Dần lấy tay quyệt mồ hôi trên trán, chân tay xuội lơ mãi mới đứng được dậy. Bọn hắn thất thểu vòng bên hông đền đi về hướng cái giếng vừa đi vừa suýt xoa sợ hãi. Trông cái giếng thì gần mà đi một lúc vẫn chưa đến nơi. Một người đứng sững lại ngó quanh thắc mắc
- Ơ vẫn là chỗ này, nãy vừa đi qua rồi mà
Lúc này mọi người mới đứng im ngơ ngác, rõ ràng cái giếng ngay kia rồi mà sao đi mãi không tới nơi, loanh quanh mãi vẫn ở chỗ bờ tường này.
Hắn yên lặng dùng đôi mắt âm dương của mình quan sát. Một luồng khí vàng chảy cuồn cuộn ngầm dưới mặt đất tụ lại chỗ cái giếng. Từ dưới lòng đất luồng khí bảy sắc cầu vồng lung linh theo miệng giếng trào ra ngoài. Nếu căn cứ theo hướng chảy của long mạch này chắc hẳn nó xuất phát từ phía lăng Sỹ Nhiếp ở bên kia. Chỉ có điều xung quanh khu vực cái giếng tản ra một vầng khí màu xanh đậm nhàn nhạt lơ lửng trong không trung. Ngay dưới mặt đất chỗ bọn hắn đang đứng những luồng khí đen chạy ngầm ngoằn ngoèo như con rắn từ bốn phía đổ về, đan thành một cái lồng bao quanh khu vực cái giếng.
Thế này là sao nhỉ - hắn thắc mắc trong lòng. Còn chưa suy đoán được sao lại thế thầy Giáp đã lên tiếng
- Cứ đi tiếp xem thế nào
Mấy người tiếp tục đi, vừa đi vừa dáo dác ngó nghiêng. RÕ ràng chân đang bước, người đang di chuyển về phía trước mà sao cái bụi tre với bức tường vẫn ở đây. Bực mình hắn lấy đà cắm đầu chạy, thấy vậy mọi người cũng chạy theo. Chạy đến lúc thở hồng hộc vẫn thấy bụi tre và bức tường y nguyên ở chỗ cũ.
- Thế này là sao nhỉ. Tùng kều vừa thở vừa nói.
- Có khi nào là ma dựng tường không? Giáo sư Lê hỏi.
- Không phải, hình như là bị yểm. Võ sư Huỳnh đáp.
- Nếu thế này không phải là chạy đến chết hay sao? Thầy Giáp thở phì phò tức tối
- Nếu bị yểm thì những dòng khí màu đen này là gì? Hắn trỏ xuống mặt đất
Lúc này mọi người mới cúi đầu nhìn xuống. Ai nấy đều kinh ngạc
- Hì hì… hì… hì…
Anh Dần cười ngờ nghệch tiến về phía bụi tre. Mọi người còn đang cắm cúi nhìn xuống mặt đất phán đoán, chẳng ai để ý đến anh Dần. Đến lúc phát hiện ra thì anh Dần đã đi thẳng, ngồi tọt vào trong bụi tre từ lúc nào. Mặt anh đờ đẫn, miệng cười hì hì ngô nghê. Từ phía đằng sau hai cánh tay đen xì ôm chặt lấy người anh Dần
Mọi người trợn cả mắt, vài người ú ớ. Anh Dần người to kềnh càng mà thế nào nhẹ nhàng gọn ghẽ chui tọt vào trong bụi tre gai dày đặc, cành lá đan xen chi chít. Hắn và Tùng kều lao đến gỡ cành lá kéo anh Dần ra. Nhưng gai đâm vào tay bọn hắn đổ cả máu mà không tách nổi bụi tre ra. Anh Dần vẫn ngồi thu lu trong đó.
- Đừng gọi nữa, có gọi nó cũng không nghe thấy đâu. Hồn phách nó bị bắt sạch rồi còn đâu. Thầy Giáp cản hắn và Tùng kều.
Bố anh Dần mặt cắt không còn giọt máu, níu chặt lấy tay Võ sư Huỳnh cầu cứu. Võ sư Huỳnh vỗ vỗ tay ông ra hiệu im lặng
Tiếng gió thổi qua các tán cây rào rào, cành tre xà xuống như chụp vào đầu mọi người. Từ đằng sau có kẻ nào kéo giật áo của Tùng kều khiến nó ngã ngửa ra đất. Mọi người bắt đầu nhốn nháo. Tiếng kêu la oai oái. Những bàn tay xương xẩu từ dưới mặt đất trồi lên túm lấy chân bọn hắn mà kéo. Hốt hoảng cả đám vùng dậy cố giãy ra chạy thục mạng. Càng chạy càng thấy bụi tre như ở ngay trước mặt.
Chỉ có Võ sư Huỳnh là không chạy, ông đứng yên một chỗ kiết ấn thỉnh Hỏa linh thần. Đám người còn lại sau khi chạy hết cả hơi vẫn không thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này thì ngã lăn ra đất phó mặc số phận. Những cánh tay gớm giếc đột đất lên túm chặt lấy chân tay quần áo của họ.
Ngoại trừ Tùng kều và hắn chỉ bị tóm chân không chạy được, còn lại những người khác đang nằm trên đất giãy đành đạch kêu la thảm thiết. Trong lúc tình huống cấp bách như vậy, ai cũng lo chuyện sống chết của mình có mỗi thầy Giáp và Giáo sư Lê vẫn không ngừng cãi vã nhau.
- Chả lần nào đi với ông mà được chết tử tế. Á…á
Giáo sư Lê gân cổ lên, giọng nói đã méo mó câu được câu chăng vì một bàn tay gầy guộc đen xì từ dưới lòng đất đang bóp chặt lấy cổ họng ông. Thầy Giáp cũng không vừa, cố ngóc cái đầu dậy mặt phừng phừng
- Tôi có bảo cái lũ chết tiệt này bóp chết ông đâu, tôi mà thoát được tôi cho chúng nó một trận…
Chưa kịp nói xong một bàn tay trơ những khẩu xương trắng thẳng miệng thầy Giáp mà tát. Thầy Giáp rú ầm lên
- Ôi tôi biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa…
Khí đen như chui lên từ dưới mặt đất mỗi lúc một dày. Lúc này từ khắp bốn phía các đốm đỏ như ngọn lửa nhỏ từ đâu xuất hiện, nhanh chóng tụ lại thành một đám lửa bừng bừng. Võ sư Huỳnh hét vang một câu tiếng Phạn. Đám lừa bùng lên giữ dội bao trùm cả một khoảnh đất rộng. Những tiếng gào rít thê lương nổi lên, các bàn tay tróc thịt trơ xương cháy bùng bùng trên mặt đất. Xen lẫn trong tiếng gào rú của các hồn ma lẫn cả tiếng gào rú của thầy Giáp
- Ôi giời ơi… định đốt chết mọi người đấy hả
Thầy Giáp đứng bật dậy nhảy choi choi phủi lửa bám trên người, nhưng thực ra làm gì có lửa nào bén vào người ông đâu. Cơn ảo giác khiến ông gào ầm ầm
- Ờ… ờ… không sao rồi…
Thầy Giáp thở phù phù lôi Giáo sư Lê mặt mũi tái mét vẫn còn nằm trên mặt đất dậy. Mọi người lúc nãy đã kịp định thần lóp ngóp bò dậy. Phía bụi tre trước mặt một đám lửa lao vụt vào bên trong cháy bùng bùng. Tiếng rít lên vang vọng trong không trung. Bố anh Dần túm chặt tay thầy Giáp hết sức căng thẳng.
- Thế này… có đốt chết nó không?
- Thì ông xem nãy giờ mình có bị đốt chết không? Thầy Giáp vểnh râu hỏi ngược lại.
Anh Dần từ trong bụi tre lăn lông lốc ra ngoài. Mọi người trố mắt quên cả cơn sợ hãi vừa rồi. Chỉ loáng một cái anh Dần đã lăn ra ngoài, cả bao nhiêu người căng mắt ra nhìn mà cũng không hiểu bụi tre tách ra lúc nào. Bố anh Dần chạy đến bên cạnh lo lắng lay gọi. Ông sờ mó hết xung quanh xem anh Dần có bị thương ở đâu không. Nhưng thật lạ, bụi tre cành gai chi chít như thế mà trên người anh Dần một vết xước cũng không có.
Anh Dần mê man trên mặt đất bắt đầu tỉnh lại, ngọ nguậy cái đầu, he hé con mắt ra nhìn rồi ngơ ngác
- Ơ đâu rồi nhỉ?
- Đâu cái gì? Bố anh Dần hỏi.
- Nãy có cô gái đẹp lắm cứ gọi con đi theo, xinh lắm bố ạ… cô ấy cứ… kéo tay con… xong rồi… con chả nhớ gì nữa
Mọi người yên lặng len lén nhìn vào trong bụi tre. Bố anh Dần nghe kể như vậy thì tức quá đứng dậy đạp cho anh Dần mấy cái chửi um lên
- Đúng là chết vì gái, tao về… tao mách con Hoa
- Ấy… ấy bố ơi…
Anh Dần lồm cồm bò dậy chân nọ đá chân kia chạy theo ông bố. Mọi người đều buồn cười hiểu ngay ra, cái cô Hoa trong miệng ông bố chắc là cô gái bên cầu ao rồi.
Mọi không để ý, mặt Võ sư Huỳnh trắng bệch ra. Trận lần trước ông chưa hồi phục lại thêm tối nay, đúng là họa vô đơn chí. Học trò Võ sư Huỳnh đỡ lấy ông. Ông khe khẽ mệt nhọc nói
- Lần này tôi không thể tiếp tục được. Sáng mai tôi về Hà Nội sớm
- Anh mà về thì chúng tôi phải làm sao? Chuyện tối nay anh cũng rõ rồi, quanh đây rất nguy hiểm. Giáo sư Lê lo lắng nói
- Cái đám vừa rồi không phải là cách mà các cụ hay làm. Cái ở phía trong kia mới là do các cụ nhà ta làm, còn cái đám bên ngoài này không biết tại sao nó lại bố trí ở đây? Ai bố trí. Cái này tôi không đoán được. Võ sư Huỳnh cắt lời Giáo sư Lê
- Thôi được rồi, anh cứ trở về nghỉ đi, còn chuyện ở đây chúng tôi sẽ báo về để mọi người tính toán. Thầy Giáp nói
- Tôi đoán… cái ở phía trong có nhiều điểm liên quan đến Thất Sơn Thần Quyền. Võ sư Huỳnh nói
- Thất sơn Thần Quyền? Không phải là liên quan đến con bé Tiên Tiên gì đó, học trò của ông sao? Thầy Giáp quay sang hỏi Giáo sư Lê
- Ờ phải, để mai tôi gọi nó xuống đây. Giáo sư Lê nói
- Để con… để con đi đón cho. Tùng kều ở bên cạnh hớn hở chen miệng nói vào
- Ôi xời, trò thì chắc cũng như thầy thôi, rồi lại chả được cái tích sự gì. Thầy Giáp buông một câu nhạt toẹt
- Ông… ông. Giáo sư Lê tức quá nghẹn cả họng
Kể ra thì cũng buồn cười, thầy Giáp và Giáo sư Lê cùng sinh ra và lớn lên ở một miền quê, hai nhà cách nhau mảnh vườn. Từ bé Giáo sư Lê học đâu biết đó, thông minh đĩnh ngộ nên được rất nhiều người trong làng yêu quý toàn đem so sánh với con em mình. Thầy Giáp cũng không ngoại lệ. Cứ mỗi lần ăn mưa roi vào mông, bài ca muôn thuở của các cụ lại vang lên “Sao mày không được một góc của anh Lê bên nhà, đúng là vô phúc mà”.
Của đáng tội, thầy Giáp học dốt đội sổ ở lớp, chỉ giỏi mỗi việc cầm đầu một đám trẻ con đi phá làng phá xóm. Vài hôm lại có người sang nhà mách tội, bắt đền. Vì thế mà thầy Giáp nhất định không gọi Giáo sư Lê là anh cứ mày tao chí tớ, gặp phải ngoài đường thì cứ như gặp kẻ thù truyền kiếp. Cũng bao nhiêu bận dở thói du côn bắt nạt Giáo sư Lê.
Lớn lên chả hiểu số phận run rủi thế nào, cả hai đều trở thành những ứng viên tinh hoa từ bên ngoài được Liên Hoa chiêu mộ. Gặp lại nhau thì vẫn như xưa, chí chóe tranh cãi, không ai chịu ai. Tuy là vậy, nhưng cứ hễ việc gì quan trọng là cả hai lại dính với nhau như Sam.
Chuyện cái Giếng tạm gác lại, mọi người ra xe về nhà anh Dần nghỉ tạm. Đợi sáng mai tính sau.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
60 chương
54 chương
31 chương
38 chương
26 chương
90 chương