Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư
Chương 1
CHƯƠNG 1
Nguyệt sáng sao thưa, hôm nay là sinh nhật sư phụ, cũng không biết đã bao nhiêu tuổi nữa. Trong cốc, vẫn còn mấy huynh đệ đang chúc thọ, uống đến mức hết lảo đảo xiêu vẹo.
Trời thì lạnh, đại sảnh, mấy người lăn ra ngủ, bên ngoài thêm mấy nữa người múa kiếm nghe vun vút. Còn hắn, Triệu Tiểu Xuân, duy nhất trong số đó là tỉnh táo, bởi vì cũng là kẻ duy nhất không được phép uống rượu.
Thực ra năm nay cũng đã mười tám rồi, sư phụ không cho hắn uống quả thật là vô lý, vì vậy, hắn lén lấy một vò Đào hoa nhưỡng bên bàn tiệc, dự định quay về phòng uống sạch một hơi, uống xong thì trả cái bình lại đại sảnh, chắc chắn sẽ không ai biết được.
Sung sướng ôm Đào hoa nhưỡng vừa đi, quá đắc ý mà ngay lúc đi ngang qua cửa sổ phòng sư phụ vấp một cái, ngã sấp mặt xuống hoa viên, rượu đổ tràn lên cả người.
“Ai?” người trong phòng thính lực quá tốt, một tiếng động nhỏ cũng không thoát.
Tiểu Xuân vội vàng nín thở, bị phát hiện trộm rượu uống thì kinh khủng lắm đây!
Cửa sổ chậm rãi mở, hắn thấy sư huynh ló đầu ra, nhìn quanh quất một hồi lại đóng cửa. Tiếng nói trong phòng nhẹ nhàng vang lên, chính là giọng nói yếu ớt của sư phụ “Chắc là gió thổi!”
Tiểu Xuân cười thầm, may mà không bị phát hiện, không biết sư phụ sư huynh trong phòng bàn chuyện gì, liền tiếp tục nghe thử.
“Ai…” sư phụ thở dài.
“Hôm nay là sinh thần của người, xin đừng nghĩ nhiều như vậy”
Nghe giọng cả hai người đều có vẻ không vui, không hiểu là có chuyện gì, thở dài ai oán như vậy, không sợ thở một hơi thì sinh mệnh mong manh như chén trà này vơi đi một chút sao?
“Đại sư huynh của ngươi mới ra ngoài có mấy năm, sao lại xảy ra nhiều chuyện đến thế?” giọng điệu sư phụ ra chiều bất lực “Nếu không phải tiểu ngũ và tiểu lục hồi cốc nói cho ta nghe, ta còn không biết đầu đuôi thế nào nữa.”
Nhị sư huynh nói “Sư phụ người có muốn triệu đại sư huynh về không? Nếu người đến khuyên nhủ hắn…”
“Tính tình của hắn, ai mà khuyên cho được.” sư phụ ngán ngẩm.
“ Sư phụ, người lúc nào cũng chỉ lo lắng cho đại sư huynh.”
“ Ta chỉ sợ thằng nhóc đó, sau này sẽ không có kết quả tốt … là tự tay nuôi lớn…lúc nào cũng… sớm biết thế này thì năm xưa đã không để hắn ra ngoài.” sư phụ nói chuyện chốc chốc lại đứt quãng, hơi thở yếu ớt, đúng là ngày hôm nay bị chúng đệ tử làm phiền không ngơi nghỉ, cũng phải mệt rồi.
Ngoài cửa sổ Tiểu Xuân cầm cái bình, mùi Đào hoa nhưỡng lâu năm xộc vào mũi, cũng bắt đầu xây xẩm.
Căn bản là nghe lén bên ngoài, nghe tới nghe lui, sư phụ cùng sư huynh bàn hết từ chuyện xuất cốc cho đến chuyện giang hồ hỗn loạn, lại quay về chuyện nếu thiên hạ biết được đại sư huynh xuất thân từ Thần tiên cốc, vậy nơi này cả trăm năm nay biệt lập với bên ngoài chẳng biết còn có thể yên ả được bao lâu nữa.
Nâng cái bình lên đổ vào miệng vài ngụm, nhìn bầu trời, mặt trăng đang từ một thành hai, lại từ hai thành bốn, hắn nhếch miệng cười vang.
Rượu mới vào cổ họng, đã khiến người ta đứng không vững, sư phụ à, Đào hoa nhưỡng này thật là lợi hại!
Ôm nửa vò còn lại, cười rạng rỡ, Tiểu Xuân bò ra ngoài hoa viên, cẩn thận không phát ra tiếng động, để cho người trong phòng khỏi lo chuyện bị nghe lén.
“Các ngươi đều đã lớn cả rồi, sư phụ quản nhiều như vậy cũng không cách nào… trong số các huynh đệ, khiến ta lo lắng nhất chính là đại sư huynh và bát sư đệ của các ngươi… Thạch Đầu xem ra quản không nổi … Tiểu Xuân tính khí thất thường dễ sinh sự.. còn ở trong cốc là tốt rồi…”
Trong lúc hắn đã rời khỏi sương phòng, thì tiếng thở dài của hai người đó như vẫn còn theo sau văng vẳng.
“…chứ nếu ra khỏi cốc thì…”
Cái tên sư huynh nhất nhất không về cốc kia, sư phụ cứ than vắn thở dài nhất định là vì ngươi!
Bên ngoài… tại sao đại sư huynh xuất cốc rồi, lại không chịu quay về?
Hắn mấy năm nay thấy buồn bực ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn ra ngoài, sư huynh nhất định là cũng có cảm giác giống như hắn, cho nên mới lưu lại chốn phồn hoa kia mà không muốn về chứ sao nữa!
Trờ về phòng, chậm rãi thưởng thức Đào hoa nhưỡng, gương mặt tuấn mỹ, bởi vì men rượu mà ửng đỏ, nở nụ cười ngây ngốc, khóe mi vẽ thành đường cong như trăng lưỡi liềm mồng một.
Sư phụ than thở vì đại sư huynh, vậy không phải chỉ cần đem hắn về đây là ổn thỏa sao?
Từ khi sống ở đây, chưa từng vì nơi này mà làm chuyện gì cả, nếu nhị sư huynh thuyết phục không nổi đại sư huynh, đổi lại là hắn thì sao? Như vậy, thứ nhất vừa có thể báo đáp tri ân dưỡng dục của sư phụ, thứ nhì còn có thể nhân cơ hội ra ngoài thưởng ngoạn cũng quá tốt rồi.
“Quyết định như vậy đi!” Hắn đứng dậy, đặt vò rượu sang một bên, khăn gói quần áo và vật dụng hàng ngày, dược bình, nguyên bảo, bạc vụn, thấy yên tâm rồi mới khoác lên lưng, thổi tắt đèn phòng mở cửa bước ra.
“A, chút nữa quên mất tiêu!” hắn vừa mới ra lại vội vàng quay ngược trở lại, lấy Đào hoa nhượng còn thừa, bó ngang lưng, mới bước ra ngoài không màng ngoái đầu lại.
Trong sân, các sư huynh múa kiếm xong mệt mỏi lăn ra ngủ, Tiểu Xuân một mạch đi thẳng, giả như có kẻ nào lờ mờ tỉnh dậy cũng không thể ngăn được.
Hắn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng vận khinh công từ chốn mênh mông rừng núi chạy như bay. Đợi tới ngày mai mọi người tỉnh lại không tìm thấy hắn, chả biết còn gà bay chó sủa tới cỡ nào.
Tên bợm rượu này, chạy một mạch, cùng lúc cười không dứt.
Dường như trời bắt đầu mưa xuống.
Mà chung quanh, tựa như cũng chẳng hề tĩnh lặng.
Tiểu Xuân đương lúc ngủ say, lại bị tiếng binh khí đánh thức, mở mắt ra, mưa phùn lất phất trước mặt, phóng tầm nhìn ra xa hơn, cảnh tượng lạ lẫm trước mắt khiến hắn kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một căn miếu đổ nát, có lẽ từ lâu đã không được tu sửa, bụi bám một lớp dầy trên mặt bàn, còn có hơi đất bốc lên.
“Đây là chỗ nào vậy?” Tiểu Xuân tự hỏi mình, cuối cùng hoàn toàn mù tịt, không hiểu tại sao mình ở trong căn miếu này, chẳng phải trước đó mới vừa chúc thọ sư phụ, cả nhà cùng ăn cơm với nhau sao?
Nhìn toàn thân, từ trên xuống dưới, phát hiện chỉ có một nửa coi được, còn lại vừa bùn vừa cỏ, sao mà giống như mới vừa lăn lộn dưới đất quá? Bỗng nhiên tia chớp thần thánh bất thình lình nổ ra trong đầu, hắn “A” một tiếng, nhớ lại tất cả, thừa lúc mọi người say khướt, hắn trộm Đào hoa nhưỡng uống… uống lấy uống để… uống tiếp… ờ… sau đó ra sao cũng chẳng nhớ nổi nữa… (hờ, đó là tất cả của ngươi hả?)
Như thế này chẳng phải đã ra khỏi Thần tiên cốc rồi sao? Hắn ngẩn người.
Tiếng đánh nhau ngày càng rõ, như thể diễn ra ngay bên ngoài miếu vậy.
Tiểu Xuân lưng đeo bọc hành lý, hăm hở lao ra ngoài hóng chuyện.
Hai chân nhẹ nhàng nhảy lên cây, đạp lên tàng cây mà tiến, bộ cước ung dung thoải mái, thân ảnh linh hoạt, tựa như đây là việc thường ngày vậy.
Ánh trăng mờ ảo trên đầu, trời hãy còn chút, coi như chút ánh trăng yếu ớt kia cũng đủ quý giá để giúp hắn nhìn thấu hỗn cảnh bên dưới.
Có đến hơn mười hắc y nhân ẩn hiện dưới trăng, bao nhiêu binh khí vung lên vung xuống, đầu tóc còn dính máu, mà máu, là vừa đỏ lại vừa đen.
Hắc y nhân hình thành bức tường vây lấy một người, màu áo trắng nhẹ nhàng bay trong gió, lấm lem sắc đỏ, cũng là màu đỏ bị nhiễm đen, chỉ có thanh kiếm bạc trên tay không có lấy một tia máu, cho dù cắm vào ngực hắc y nhân thì vẫn không dính bất kỳ vết màu nào, thật là sạch sẽ quá mức.
Dựa theo vết máu của hắn, Tiểu Xuân biết được người này đã trúng độc. Hắn xoa cằm, cứ thế này mà đánh tiếp, nếu không phải huyết khí vận chuyển, độc sẽ công vào tim mà chết, thì cũng vì thiếu máu mà xuống gặp Diêm vương sớm thôi.
Đang nghĩ xem có nên cứu hay không, bạch y nhân nhận ra tiếng thở của Tiểu Xuân, ngẩng đầu lên, hiện ra đôi ngươi băng giá mặt đối mặt với hắn. Tiểu Xuân chớp chớp mắt, không dám tin vào thứ mà mình đang nhìn đây.
Mỹ nhân! Là khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nhân! Đôi mày tựa thanh sơn, mắt như sóng nước tung hoành, một kiếm một lên như băng khởi sóng, kiếm phong lướt qua tựa thiên binh vạn mã, khí thế mạnh mẽ vẹn toàn.
Mỹ nhân, mỹ nhân à! Đẹp tới mức quai hàm hắn thiếu điều muốn rớt xuống, nước dãi chảy không ngừng.
Chỉ là, trong lúc Tiểu Xuân ngẩn ngơ, thì đôi mắt kia tuy đẹp, nhưng lại thiếu đi vẻ mềm mại mà đầy ý khinh thị, mục quang lạnh lẽo cô độc, một chút tình người cũng không có.
“Đông Phương Vân Khuynh! Đừng tránh né nữa, mau chịu trói đi! Giáo chủ đã nói sống chết bất luận, ngươi không có cơ hội thoát đâu!” Hắc y nhân cười hắc ám.
“Hừ!” Mỹ nhân khí phách ngang tàng, chỉ đáp lại một tiếng.
Tiểu Xuân thấy người đẹp mê hồn này, chỉ nhìn qua hắn không chút hứng thú, tiếp tục quay lại chiến đấu với hắc y nhân. Nhưng chỉ cần có thể, trong chớp mắt, hắn đã quyết định xong.
Hắn làm sao có thể làm ngơ để mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn, người này quyết không thể chết!
Hắn lấy dược bình trong người ra, trăng thanh gió mát, tốt, bột phấn nương theo gió bay tới chỗ thế trận của đám hắc y nhân, còn hắn lầm bầm đếm trong miệng “Một, hai, ba…”
Hắc y nhân phát hiện ra sự tồn tại của hắn, hét lớn “Đồ vô lại phương nào?”
“Bốn, năm, sáu, bảy…” Tiểu Xuân đếm tiếp, sau bảy tiếng, mười mấy hắc y nhân lảo đảo thất bát, chỉ có tiểu mỹ nhân ở giữa vẫn còn gắng gượng chống kiếm, chưa ngã xuống.
Hắn cười một tiếng, từ trên ngọn cây nhảy xuống, đá thủ lĩnh hắc y nhân một cái, làm người đó trợn mắt lườm hắn.
“ Ngươi là ai? Cả gan đối đầu với Ô y giáo.”
“ Là ông nội ngươi! Ta sao lại không thể đối đầu với cái gì giáo cái gì y đó của các người.” Tiểu xuân lắc lắc dược bình, cười đắc ý. Sản phẩm đặc chế made by Triệu Tiểu Xuân “Thất bộ nhất định đảo hồ lý hồ đồ dược”, vừa xuất ra, thì mười chín đã ngã cả mười tám, tiểu mỹ nhân xem ra công lực thâm hậu hơn đám hắc y nhân kia, nhất thời vẫn chưa ngã.
“Ngươi…” hắc y nhân đuối sức, thiếu chút nói không thành tiếng.
Mỹ nhân lạnh lùng nhìn hắn, Tiểu Xuân thu hồi được bình hướng đến chỗ người đó, muốn đỡ lấy người đẹp tên là Đông Phương Vân Khuynh gì đó, không ngờ rằng người kia một kiếm đâm tới, nhằm thẳng tử huyệt của hắn.
Tiểu Xuân đối với hành động đáng sợ vừa rồi, may mà nội lực của kẻ đó đã tiêu tán khá nhiều, chiêu này lực sát thương không lớn, hắn nghiêng người đánh văng thanh kiếm, thuận tay dễ dàng chế trụ mạch môn của đối phương.
Mệnh môn bị chế ngự không thể cử động, gương mặt lạnh lùng của Vân Khuynh hiện lên vẻ căm ghét.
Kẻ đứng trước mặt Vân Khuynh đầu xù tóc rối, y phục nhếch nhác đầy bùn đất, chả biết là tên khất cái này ở đâu ra, một thân công phu lại thêm mê dược quỷ dị mức ấy. Bị cái thứ này đụng vào, hắn toàn thân rùng mình nổi gai ốc.
“Buông ra!” Vân Khuynh tởm lợm đến mức muốn mửa.
Xem qua khí mạch đối phương, lại thấy thần sắc kỳ quái, Tiểu Xuân cười một cái bày tỏ thiện ý, vội vàng buông tay lùi một bước.
Vân Khuynh lúc này cũng không đỡ nổi “Thất bộ đảo” nữa, ngã xuống đất.
Vừa chạm mặt xuống nền đất, Vân Khuynh lại cau mày.
Bẩn chết được! Bụi bặm, lá cây, bùn đất cùng với nước hòa vào nhau mà loang lổ.
“Cô nương, thân thể trúng kịch độc rồi!” Tiểu Xuân ngồi xổm xuống cách đó một khoảng không quá xa cũng không quá gần, nhìn vào mắt đối phương “Mà lại còn bị thương nặng!”
Cô nương? Cách xưng hô này khiến Vân Khuynh tức giận cực điểm, đưa tay vào trong ngực, cổ tay khẽ động, một loạt Mai hoa châm tinh xảo nhằm hướng Tiểu Xuân bắn đi.
Hắn hoảng sợ né tránh, nhưng vẫn trúng mấy phát vào tay.
“Ai da! Đau quá đau quá!” Tiểu Xuân đau đớn kêu lên “Cô làm cái gì vậy?”
Công lực bị rút cạn, mê dược phát tác, Vân Khuynh thậm chí nói cũng không nói nổi, chỉ nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt lóe lên thái độ thù địch.
Hắn ngay lập tức hiểu ý, thảm thiết thanh minh “ Ta chỉ muốn cứu cô, không có ác ý đâu!”
Ánh trăng ôn thuận, bạc quang chậm rãi lan tỏa, Vân Khuynh vẫn không nói một câu nhìn lại Tiểu Xuân, ánh mắt vô tình, làm hắn phát cáu.
Không thể tin lời hắn nói. Một kẻ chưa từng gặp qua trong rừng, không đáng tin.
Vừa mới cùng hắc y nhân đả chiến, chất độc nãy giờ bị bức chế mạnh mẽ quay lại , tức khắc huyết khí dâng lên, từ cổ họng Vân Khuynh, một ngụm máu phun ra. Bắt đầu từ ***g ngực, cơn đau thấu xương nhanh chóng lan đến tứ chi, kiếm cũng không cầm nổi, buông rơi xuống đất, hắn cả người co giật.
Đau đến mức toàn thân run rẩy không kiềm chế được.
Tiểu Xuân thấy vậy điểm vào yếu huyệt toàn thân của Vân Khuynh, cũng không ngưng được kịch độc ào ạt phát tới.
Hắn vội vàng cởi bọc hành lý, lấy ra dược bình màu đỏ, một viên dược đỏ thẫm hiện ra, cầm ấy hàm dưới của Vân Khuynh bắt hắn há miệng nuốt vào, lại đổ Đào hoa nhưỡng trong túi nước ra, mượn rượu phục thuốc.
“Cô không chống cự được lâu nữa đâu!” hắn léo bọc hành lý ra trước ngực, để Vân Khuynh đang thiếp đi trên lưng.
“Trước tiên rời khỏi chỗ này rồi hãy nói. Kẻ thù của cô đầy ở đây, ta ứng phó không lại đâu. Nơi này không nên lưu lại lâu, nếu có thêm một đám hắc y nhân nữa tới thì không xong, ta cứ phải mang cô đi đã!” Hắn cứ tự lầm bầm một hồi.
“… tại sao…” viên thuốc cùng với mùi máu tươi cường liệt vào trong họng, cơn đau nhức đã dịu đi nhiều. Vân Khuynh mơ hồ khẽ hé miệng. hắn hồ đồ mất rồi, tiểu khất cái này thật còn muốn cứu hắn, sau khi trúng một mớ độc châm kia sao?
“ Ta mà là cô, trước tiên sẽ vận khí bảo vệ tâm mạch. Dù sao ta cũng chỉ muốn cứu cô, cô cũng nên ngoan ngoãn cho mọi việc dễ dàng. Lại còn, làm ơn đừng có đánh lén ta, ta đảm bảo sẽ trị thương cho cô, không giao vào tay bọn người kia. Cái ám khí của cô…” Tiểu Xuân lau nước mắt “ Con bà nó, đau muốn chết à…”
Trong cốc ai cũng biết, hắn Triệu Tiểu Xuân cái gì cũng bỏ vào mồm, chỉ đắng là không ăn được, cái gì cũng chịu qua, chỉ đau là không đủ sức kham. Thân thể kiều nhục quý giá, đại để là tiền nhân hình dung về hắn vậy, cũng vô cùng chính xác. Vậy mà lần đầu tiên xuất cốc, gặp được mỹ nhân dường này, hảo tâm muốn cứu, lại thành ra làm khổ chính bản thân mình.
“ Giết… giết chúng…” Vân Khuynh trong lúc hôn mê vẫn còn nhớ hắn cùng đệ tử Ô y giáo quyết đấu liền ba ngày ba đêm.
Tiểu Xuân quay đầu lại nhìn đám hắc y nhân, lặng người, mới nói “ Cô nương đòi hỏi cũng nhiều quá đó, ta không giết người.”
“ Giết” những kẻ đó, không được sống.
“ Không giết” Tiểu Xuân dứt khoát, đạp bộ rời đi.
Hắn vác Vân Khuynh bất tỉnh nhân sự chạy băng băng lên hướng bắc hơn mươi dặm, thấy mình cũng muốn bất tỉnh luôn cho rồi, bèn ngừng lại nghỉ, đặt Vân Khuynh xuống.
Mở hành lý, lấy ra kim sang dược tự mình điều phối, hắn liếc mắt nhìn qua mỹ nhân đang mê man.
“ Cô nương, mặc dù cô không nghe thấy, nhưng mà ta vẫn phải nói. Lát nữa ta cởi y phục của cô để bôi thuốc, chẳng qua là muốn cứu người, hoàn toàn không có ý trêu cợt, cô có tỉnh dậy cũng đừng dùng ám khí với ta nữa, ta đây da thịt mỏng manh, sợ đau lắm!” (còn nói là không có ý đồ gì, tới lúc xuân dược phát tác, nếu mà là nữ nhân thì ngươi định cứu thế nào hả? =))
Nói xong, hắn nuốt nước miếng, bắt đầu bôi thuốc trên vết thương ở tay trước, đối phương da thịt trắng trẻo hồng hào, sờ lên thấy mượt mà trơn nhẵn, sao mà yểu mệnh!
“Không được không được, dừng ở đây thôi!”
Tiểu Xuân lắc đầu, dẹp ý nghĩ vừa rồi qua một bên, nhanh chóng bôi thuốc lên miệng vết thương, tiếp theo vén vạt áo dính máu lên, gương mặt lập tức chuyển đỏ.
“ Tuy rằng đúng là người đẹp khiến nhân gia động lòng, nhưng mà cô nương máu chảy nhiều như vậy, không động đến tim nhưng vẫn nguy hiểm đến tính mạng… cứu người quan trọng cứu người quan trọng… Triệu Tiểu Xuân tiểu tử đen tối nhà ngươi không được làm bậy!”
Hắn chầm chậm kéo vạt áo trước, lộ ra áo lót, song lại cảm thấy kỳ quái như thiếu thiếu cái gì đó, ngẩn người, đầu óc trống rỗng, hắn vất vả khôi phục lại thần trí, rồi nhìn vào bờ ngực bằng phẳng của đối phương, lại ngẩn người ra.
“ Là nam nhân…”
Trước mắt hắn tối đen lại, thiếu chút ngã lăn quay ra đất.
Sự thật tàn nhẫn như sét đánh đột ngột làm cho hắn vô phương chống đỡ, thiên tiên mỹ nhân tuyệt trần thoát tục này rốt cuộc lại là nam nhân!
Hắn thở dài khó nhọc quay về với thực tại, chán chường thất vọng nhìn chằm chằm vào hai thớ ngực đích thị của đàn ông kia, đờ đẫn bôi thuốc qua loa, cuối cùng khoác tấm áo trắng trở lại, cõng mỹ nam nhân lên vai chạy tiếp.
“Bà nội ngươi… nam nhân mà như thế này chẳng phải chuyên đi lường gạt người ta sao?” hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Vân Khuynh, xuân tâm mười tám năm cho tới nay chưa hề động, vừa mới nhộn nhạo một thoáng, lại bị trôi sạch thế này thì thật là…
Những tình cảm suy nghĩ lộn xộn trong lòng Tiểu Xuân lướt qua như làn khói mù, vừa bắt đầu tập trung lên đường, phút chốc đều bị quẳng qua một bên.
Hắc y nhân từng nói, bất luận sống chết thế nào cũng phải mang Vân Khuynh quay về, có lẽ Vân Khuynh cùng đối phương bên kia đúng là có thâm thù đại hận cỡ như sát phụ mẫu gì đó rồi, bọn chúng nhất định không dễ dàng bỏ qua, hiện giờ bảo vệ tiểu mệnh vẫn là trọng yếu. Mê dược hắn hạ cũng không tầm thường, muốn tỉnh lại cũng phải mất khá nhiều thời gian, vậy, lúc này đây có thể chạy bao xa thì hãy cứ chạy đã.
Chập tối ngày thứ hai, sao còn chưa mọc, Tiểu Xuân nhanh chóng lao vào thành trong khoảnh khắc trước khi đóng cổng. Thật sự rất mệt, không biết Hàm Dương này cách Thần tiên cốc được bao xa, từ lúc uống rượu say khướt đã chạy miệt mài, sau đó đụng độ đám hắc y nhân lại chạy tiếp mấy ngày đường, có thể nói là kiệt sức vật vờ như con rùa già nghìn tuổi, cảm giác cái mai rùa nằm trên lưng nặng trịch đến mức khiến hắn lẩy bẩy bước từng bước một, toàn thân cảm thấy đau xót như bị tẩm trong một thố giấm cứ thế bước tiếp vậy.
Vất vả tìm được một nhà trọ, vừa đi vào, tiểu nhị thấy bộ dạng hắn nhếch nhác bẩn thỉu, giương mắt nhìn, lại thấy “cái thứ” trên lưng hắn lấm máu, chẳng biết còn sống hay không, liền khinh khỉnh nhìn bằng nửa con mắt, lập tức bỏ qua.
“Tìm phòng trọ.” Tiểu Xuân uể oải nói.
“Phòng hết rồi, khách quan!” tiểu nhị chậm rãi đi tới, không thèm tỏ ra một chút khách khí.
“ Không phải chứ, một gian cũng không có sao?” Tiểu Xuân ngạc nhiên, thế này cũng đủ chết rồi.
Vân Khuynh tuy là độc trong người tạm thời lắng xuống, nhưng không tìm ra một chỗ để nghỉ ngơi mà khám. Phía sau lại có truy binh, rừng núi hoang vu hắn không dám trụ, nghe nói khách *** thế nào cũng có được vài ba cái chỗ che đầu, sao ngay lúc cần kíp như này lại nói là hết?
“ Ngài tới chậm rồi, hai chín tháng mười Lục liễu sơn trang tổ chức anh hùng đại hội, võ lâm nhân sĩ tề tựu Hàm Dương, hiện tại đừng nói đến tiểu ***, nhà trọ từ lớn đến bé cũng đầy cả rồi, kho củi chuồng ngựa cũng có người ở, không còn chỗ đâu!” tên tiểu nhị nhìn khách ngoại lai, bĩu môi giải thích, vậy mà nghe ngoài đại sảnh có tiếng khách gọi, vội vàng khúm núm chạy qua chỗ quý nhân quần áo sang trọng.
“ Khách quan muốn gọi gì? Thiên Hương lâu nổi danh thiên hạ món ngon đệ nhất…”
Tiểu Xuân học theo tên đó, cũng bĩu môi. Không có nhiều thời gian để xử lý hắn, tốt hơn là tìm một nhà trọ khác. Vậy mà, Hàm Dương thật sự là quá đông người, không còn chỗ nào có phòng cả.
“Nguy rồi, cứ thế này mà đi tiếp cũng không xong!” Tiểu Xuân đứng thẳng người, từ trên nóc nhà hóng gió, lẩm nhẩm.
Hắn phóng nhãn quang xuống đại thành đèn đuốc sáng trưng, toàn thân thượng hạ chỉ còn đôi mắt này là kiền tịnh, đảo qua đảo lại, cuối cùng, nhìn qua một phố hoa, con mắt tự nhiên sáng lên, trong người giật giật mấy cái.
Chạng vạng tối, phố hoa đèn đuốc rực rỡ, bao nhiêu ***g đèn vải lụa đỏ thắm treo trên lầu các, những cô nương thanh lâu xinh đẹp trang điểm diêm dúa, đang đón khách.
Hắn bay qua tầng tầng mái cong, rồi chui thẳng vào hành lang tăm tối của Tô Tuyết lâu.
Hắn không đi thẳng cửa chính, mà kéo lấy tú bà ăn mặc lộng lẫy đang chuẩn bị xuống lầu tiếp khách, dúi vào tay một viên đại nguyên bảo “ Làm phiền cho một gian phòng kín, cô nương thì xin miễn giùm, chỉ cần rượu và thức ăn là được”.
Tú bà nhìn đĩnh vàng sáng rực trên tay mình, cười đến mức mờ cả mắt, vội nói “ Vị tiểu công tử này mời theo ta!”
Nghe xong không nhịn được cố gắng sờ mặt mình, hắn lớn từng này tuổi còn gọi là “tiểu” sao?
Tú bà dắt Tiểu Xuân tới một sương phòng vắng vẻ, tuy là khó tránh khỏi tiếng gảy đàn oanh oanh yến yến, nhưng cũng coi như là chỗ yên tĩnh nhất Tô tuyết lâu rồi.
Hắn đặt Vân Khuynh lên giường, tiếp đó lại tống thêm mấy đỉnh nguyên bảo, dặn dò mấy việc lặt vặt, rồi tống cổ bà ta ra ngoài.
Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dàn xếp xong, trong lúc còn đang cười lơ đãng, người quay về hướng khác định tìm chỗ đặt lưng, thình lình hắn nghe thấy âm thanh “viu” vang lên, ám khí nhằm hướng mặt mình mà lao tới.
“Ai dou…” hắn kêu thét lên như heo bị thọc tiết, vì quá khinh suất nên không tránh kịp, toàn bộ mặt mũi đều dính chưởng.
May mà kẻ vừa xuất thủ nội lực đã hao mòn gần hết, ám khí chưa có đâm tới xương, Tiểu Xuân cắn răng rút Mai hoa châm ra, hai mắt rưng rưng, nhìn Vân Khuynh nằm yếu ớt trên giường, mặt trắng bệch.
“Ngươi là ai? Có mục đích gì? Tai sao bắt ta đến chỗ này?” Vân Khuynh khí huyết bốc lên cuồn cuộn, ho ra một búng máu, nhìn thẳng vào mặt hắn, ánh mắt so với lúc ban đầu không hề thay đổi, lãnh đạm hờ hững.
“Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng bằng cái thái độ này à?” hắn cũng không nổi giận, chỉ cầm Mai hoa châm quăng xuống đất.
“Ta chưa từng nói muốn ngươi cứu!” Vân Khuynh chẳng hề tỏ ra cảm kích “Trả lời câu hỏi của ta!”
“Cái tên này…” Tiêu Xuân chán nản, thở một hơi dài mới nói “Ta là Triệu Tiểu Xuân, chỉ tình cờ ngang qua, tôn chỉ của ta là phải cứu thì nhất định sẽ cứu, tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên mới mang ngươi tới thanh lâu này trú tạm.”
“Thanh lâu? Ngươi dẫn ta tới thanh lâu?”
Tiểu Xuân thấy thanh âm Vân Khuynh ban đầu lạnh lùng như vậy bây giờ lại cao vút.
“Không sai, là thanh lâu, có vấn đề gì à?” Hắn nói tiếp “Toàn bộ khách *** ở Hàm Dương đều đã đầy người rồi, nếu không phải ta nghĩ ra chỗ này, chỉ sợ đêm nay khả năng chắc chắn là phải bơ vơ đầu đường xó chợ á!”
“Chăn đệm đã dùng qua chưa, ngươi có đổi lại chưa?” Vân Khuynh chống người dậy toan bò xuống giường.
“Ai, ngươi còn muốn cái gì nữa?” Chả hiểu sao cái tên này nói chuyện cứ ù ù cạc cạc.
“Bẩn quá!” Vân Khuynh cau mày, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng “ Ngươi dám cho ta dùng đồ second-hand?”
Sau đó, Tiểu Xuân cùng với một thằng nhóc lóc cóc mang bồn rửa vào, giặt sạch quần áo, lau chùi lò bếp, tiện thể gọi họ thay hết chăn nệm trong phòng.
Vân Khuynh đó cứ như hễ dính bụi là không chịu nổi, chui vào bồn tắm tới ba lần, hơn nữa khướu giác làm như quá nhạy cảm, không ngừng trợn mắt, trong tay thì lăm lăm ám khí. Tiểu Xuân thấy tên kia lạm dụng uy quyền, bất quá đành phải chui vào tắm một lần (ừ, “đành” cơ đấy!). Tới tới lui lui một hồi, mấy tên sai vặt gánh nước đến xanh cả mặt.
“Này, đây là kim sang dược” Tiểu Xuân thay đồ đàng hoàng xong, tóc tai ướt sượt, móc ra dược bình đưa cho Vân Khuynh, rồi ngồi chồm hổm bên bếp lò, lấy ra một cái nồi, cho vào đó đống thảo dược vừa mới mua cùng với mấy bát nước.
Vân Khuynh cầm dược bình lại ngồi im không đả động gì, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, thỉnh thoảng dùng nội lực đẩy vào thảo dược trong nồi, giúp cho dược tính có đủ điều kiện để dung nhập triệt để.
“Ngươi trúng loại độc rất kỳ quái, ta chưa từng thấy qua bao giờ. Xem cái bản mặt của ngươi thì trắng bệch, mạch đập tán loạn, khí huyết không tốt, mà máu lại còn đen hơn mực, lúc phát tác thì hung mãnh đáng sợ. Từng nghe qua kiến huyết phong hầu cộng với đoạn trường thảo, đan sa, bách túc trùng và vài vị thảo dược nữa hợp lại, có thể khiến con người ta muốn sống sống không được, muốn chết chết không xong, sống một ngày không bằng chết một ngày, thế gian không ai giải nổi, chỉ có thể tự mình giải thoát.” Tiểu Xuân cứ ngồi lẩm bẩm như tự nói “Rốt cuộc là thâm thù đại hận cỡ nào, không dùng tới thứ kịch độc đó không được sao?”
Vân Khuynh chỉ hừ một tiếng.
Ngoài song, trăng non dần lên, Vân khuynh ngồi nhìn bóng trăng cong cong màu bạc, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, im lặng không nói.
“Uống thuốc đi” ba chén nước cô lại thành một chén đen ngòm, Tiểu Xuân vui sướng cầm lấy thành quả của mình đặt trước mặt Vân Khuynh.
Vân Khuynh nhìn chén thuốc đen đó một cái, lập tức ngoảnh mặt đi.
“ Là thứ tốt, ta dùng thổ phục linh, ý dĩ nhân, cam thảo, hoài sơn, cẩu kỷ, đỗ trọng, thục địa, có thể thanh nhiệt giải độc, mặc dù không giải được độc trong người ngươi, nhưng cũng có thể khiến độc tố chậm phát tác.” Hắn không nói tới còn có thêm bí dược ngàn vàng không mua nổi của sư môn tự chế.
“Không cần.” Vân Khuynh chẳng thèm đoái hoài.
“Nếu ta đoán không sai, ngươi mỗi đêm khí huyết vận chuyển đến thủ thiếu dương tam tiêu kinh, khí huyết sẽ nghịch chuyển độc phát liên tục, ta đây sợ nhất là đau đớn, cũng không muốn thấy kẻ khác đau đớn, ngươi làm ơn uống thuốc đi, uống rồi sẽ không thấy khó chịu nữa.” Tiểu Xuân đẩy cái bát tới, Vân Khuynh lại lấy tay đẩy ra.
Hai người giằng co qua lại, lúc sau cùng tác động vào bát thuốc. Vân Khuynh không biết cơ bản công lực hơn Tiểu Xuân bao nhiêu, nhưng mấy ngày qua nội lực tiêu hao quá nhiều, thành thử bây giờ hơi kém hơn hắn một chút. Kết quả bát thuốc trong lúc vô ý bị đẩy ra ngoài, rơi xuống đất vỡ nát, thuốc quý cũng đổ lênh láng.
“ Ngươi cái tên này thật là!” Tiểu Xuân thấy tâm huyết của mình bị lãng phí như vậy, tức giận xông vào “tay bo” với Vân Khuynh luôn.
Hai bên đều đánh rất thật tình, nhưng Tiểu Xuân không muốn đả thương người khác, mấy lần thấy Vân Khuynh nhíu mày nén đau đều ngay lập tức thu chiêu, hậu quả bị đánh cho tối tăm mặt mũi (gốc: “nước chảy hoa trôi”), ăn một bạt tai đau đến mức phát khóc.
Đột nhiên, Vân Khuynh khục một tiếng phun máu, trán đẫm mồ hôi lạnh toát, Tiểu Xuân thấy thế dừng đánh, lo lắng xem xét, ngó chừng độc lại phát tác rồi.
“Vẫn còn một ít thuốc” Tiểu Xuân cầm cái nồi, vắt được nửa bát mang tới, bóp mồm tên kia, nhằm thẳng cổ họng đổ thuốc xuống, Vân Khuynh toàn thân căng cứng, tới mức sặc cũng không còn đủ sức ho.
Cơn đau này, giống như bị thả vào nồi nước sôi, mỗi tấc da tấc thịt đều phải chịu lửa với nước cùng công kích, bên trong lại như có người cầm đục gõ lia lịa. Hay cho cái gọi là muốn sống không được muốn chết cũng không xong, mùi vị này, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó phải nhận lại gấp đôi.
Chầm chậm, từ thằng sống lưng, một luồng khí thuần khiết nhập xuống, nhanh chóng kích hoạt nửa bát thuốc hắn vừa uống, hiệu lực của thuốc lan dần ra tứ chi.
Hắn hồ nghi mở mắt ra, cảm thấy mông lung mờ mịt, lại gặp đúng đôi mắt hoa đào trong veo như nước, cả gương mặt kiền tịnh tuấn tú như quan ngọc đang nhìn hắn, toát ra vẻ lo âu.
“Không sao, ta thay ngươi độ khí!” Tiểu Xuân nhẹ nhàng nói.
Không thích thân thể kề cận, trong lúc tay của Tiểu Xuân đương vòng qua, Vân Khuynh không nghĩ ngợi gì, mấy cây châm cắm ngay lên mu bàn tay Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân cười khổ, nói “Ngươi muốn đâm, chờ qua chút nữa ta cho ngươi đâm, không né không tránh, vậy được chưa?”
Chân khí không ngừng nhập vào, đến tận nửa đêm vẫn không thôi.
Vân Khuynh từ đầu tới cuối không có cách nào lý giải nổi cái kẻ tên Triệu Tiểu Xuân này thật sự tâm tư là như thế nào.
Rõ ràng, khóe miệng sưng vêu còn đang rỉ máu.
Rõ ràng, hiểu được mai hoa châm của hắn độc ra sao.
Vì cái gì, mỗi khi độc tính phát tác, lại chỉ muốn cứu hắn?
Vì cái gì, đối với hắn dịu dàng như vậy…
Mùi nhang thơm lan khắp phòng, chất độc trong cơ thể bị áp chế, Vân Khuynh thần trí lại nhận thấy một thứ cảm giác rất kỳ quái.
Người bên cạnh dường như đã ngủ, hắn quay sang nhìn, chỉ thấy người nọ, mấy sợi tóc đen ươn ướt dính trên mặt, mồ hôi lấm tấm phủ đầy trán. Người này nhất định chân khí tiêu hao vô số, giúp hắn vượt qua khổ ải.
Chăn nệm của thanh lâu, nguyên bản toàn hương thơm son phấn bị thay thế bằng mùi thảo dược trong sạch. Mà mùi thơm kỳ lạ từ người này đây, lại không khiến hắn có ác cảm, nhàn nhạt tự hư không, làm cho hắn dậy lên một cảm giác không có cách nào diễn tả.
Ngắm nhìn vẻ anh tuấn hiên ngang, chân mày thanh tú, mặt như đóa sen, môi đỏ như bôi son, Vân Khuynh thấy mình có chút rung động, kịch độc tận lực áp chế đã nahnh chóng thối lui, tiếp đó lại là cảm giác mê hoặc nhân tâm dạt dào.
“Lại tới rồi!” Vân Khuynh hít một hơi, vốn định làm dịu luồng nhiệt đang dâng lên trong cơ thể, không ngờ lại hít vào bao nhiêu dị hương do người kia phát ra, dưới bụng nóng lên, toàn thân run rẩy.
Nguyệt bán loan, sau khi phục xong, tới ngày trăng tròn mới phát tác. Đêm đến trăng lên trước cả người lên cơn đau nhức, đau đớn qua rồi độc tính lại biến hóa, mê loạn tâm trí, thôi thúc dục vọng.
Dày vò hết lần này tới lần khác, kịch độc dần dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng, tính mệnh theo trăng khuyết mà tiêu dần, độc tính nhập tâm mà hủy hoại thần trí, tới ngày trăng non bắt đầu máu chảy mạng vong, không quá mười lăm ngày.
Ô y giáo Lan Khánh, đối với hắn không thù không oán, lại dùng thứ thủ đoạn này ngay lúc không phòng bị, hạ loại độc không có ai giải được. Không chỉ muốn hắn sống không bằng chết, mà còn muốn làm nhục hắn.
Độc phát hắn chịu qua được, nhưng động tình lại khó hơn muôn phần. Hắn từ nhỏ không hứng thú gần gũi với người khác, đối với chuyện nam nữ lại càng chán ghét. Lan Khánh sau khi hạ độc mang hắn khỏi kinh thành, đã từng đưa tới mấy nữ tử thanh lâu cùng hắn thân mật, vừa cởi áo hắn ra ngay lập tức bị giết chết. Bởi vì cảm giác đụng chạm dơ bẩn đầy tà tâm đó thật khiến người ta không cách nào chịu nổi.
“Lan Khánh, ta rồi sẽ có một ngày hoàn lại tất cả cho ngươi!”
Nóng bức chịu không nổi, Vân Khuynh đứng dậy tìm nước lạnh uống, nhưng có uống cả bồn nước nhiệt lưu cũng không hề suy giảm, chiếm giữ cơ thể không tiêu tan. Lửa dục không chỗ phát tiết tích tụ dưới khố, tựa hồ muốn đốt cháy cơ thể.
Hơn mười ngày nay cường áp độc tính, cho dù kinh mạch nghịch chuyển đau đớn tới mức nào, hắn cũng quyết không để Lan Khánh đắc ý.
Cổ họng vừa tanh vừa ngọt, Vân Khuynh dùng huyết vị cưỡng chế nuốt xuống, lúc này lực tay bất ổn, một chưởng bóp nát chén nước, ánh nến bị kình lực thổi tắt, sương phòng lại chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng lờ mờ cùa đen treo ngoài trường lang hắt vào.
Tiếng chén vỡ làm Tiểu Xuân đang ngủ tỉnh giấc, hỏi “Thế nào rồi?”
Vân Khuynh quay lại, thấy đôi mắt trong như nước đang bình ổn nhìn hắn, con ngươi chiếu sáng mang theo một chút hồ nghi dò hỏi.
Tiểu Xuân thấy hắn không đáp, tự ý xuống giường đưa tay xem mạch.
Mạch môn bị khống chế vốn là điều tối kỵ nhất của người luyện võ, song Vân Khuynh không hề vùng tay khỏi Tiểu Xuân, cũng đã quên mất mai hoa châm.
“A?” Tiểu Xuân kinh ngạc nhìn Vân Khuynh “Mỹ nhân, ngươi rốt cuộc là trúng cái quỷ gì vậy, sao lại kỳ quái thế này?”
“Mỹ nhân?” Vân Khuynh không hài lòng nheo mắt, vùng tay ra, trên vai Tiểu Xuân ngay lập tức bị mai hoa đâm tua tủa. Bất quá lần này chỉ qua y phục, dùng lực không nhiều, cắm vào da thịt không đến một thốn.
“Ai dou… ngươi chính là đại mỹ nhân mà, còn muốn ta gọi thế nào mới vừa lòng?” Tiểu Xuân nhảy dựng lên, vội vàng nhổ châm.
Vân Khuynh thấy gương mặt ôn hòa của Tiểu Xuân lại trở nên bắng nhắng như con nít, chẳng biết làm thế nào.
Cái người này, với hắn trước nay hoàn toàn bất đồng, làm sao lại khiến hắn có cảm giác tin tưởng?
Dược lực lại kích động, Vân Khuynh không có cách nào kiềm chế. Nếu là hắn trước đây, sẽ không chứa chấp bất kỳ kẻ nào tiếp cận, vậy mà người này đây vừa vặn chen mình vào lỗ hổng trong hắn, khiến hắn mê muội.
“Không thể áp chế.” Tiểu Xuân đột nhiên nói.
“Cái gì?” Vân Khuynh nghe không rõ.
“Ta nói độc này không thể áp chế!” Tiểu Xuân vừa nói vừa đề phòng, sợ Vân Khuynh bất thình lình lại dùng độc châm săn sóc hắn.
Hắn cẩn thận nói tiếp “Độc tính kỳ lạ, hiện tại ngươi mạch đâp mong manh, toàn thân phát nhiệt, hiện giờ quan trọng nhất là tiết hỏa thanh nhiệt. Dùng cường lực đè nén như thế này hoàn toàn không có lợi. Vạn nhất đè không được, độc tính phản lại, chấn động hủy hoại tất cả nội phủ cân mạch, thì sau này có giải được độc, cũng sẽ thành phế nhân.”
“Vậy bây giờ phải như thế nào?” Vân Khuynh thở gấp, mùi hương trong phòng cảm thấy nồng nặc hơn, hắn có hơi váng vất.
“Dễ thôi” Tiểu Xuân cười tà “Đây chẳng phải là thanh lâu sao, ta thay người kêu một cô nương vào là được!” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
66 chương
87 chương
43 chương
25 chương