Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 30 : Thất Lạc

Ngay đêm hôm qua, thầy Giáp đã gọi điện cho Võ sư Huỳnh kể lại chuyện xảy ra. Tám giờ sáng, võ sư Huỳnh và một học trò đã có mặt ở đền Lũng. Thầy Giáp và giáo sư Lê leo lên xe bỏ mặc lại hai thằng bọn hắn. - Ơ thầy ơi, còn bọn con. Hắn kêu ầm lên. - Ở lại đây đợi đi. Giáo sư Lê thò cổ ra nói. - Sao lại ở đây, chuyện này không có bọn con thì còn không biết ấy chứ. Tùng kều uất ức kêu than. - Vậy đi bộ theo đi! Thầy Giáp hé cửa kính xuống buông một câu. - Xa như vậy bắt bọn con đi bộ? Hắn bắt đầu thấy thầy mình chả biết thương người. - Ngu thế!... Không biết đường mà đi bắt xe à. Thầy Giáp cáu tiết hét lên một câu. Chiếc xe lăn bánh kéo theo bụi mù, một lúc mới bỏ xa hai thằng lếch thếch đi bộ phía sau. Thầy Giáp liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu cười khoái chí. Đứng bên vệ đường vẫy lên vẫy xuống, cuối cùng hai thằng bọn hắn bắt được một chiếc xe Lam đi ngang qua. Anh lái xe dáng vẻ chất phác hỏi bọn hắn - Hai cậu vừa từ đền Lũng ra à? - Dạ vâng! Hắn đáp. - Các cậu là người từ trên thành phố về? - Bọn em từ Hà Nội xuống. Tùng kều chen miệng nói vào. - Ngôi đền này thiêng lắm, bọn anh từ bé ở vùng này cho kẹo cũng không dám vào đền quậy phá. Nghe nói ngày xưa thời quân Chiêm thành đánh ra đến đây đã từng quật mộ ngài lên. Ối giời ơi!... Ngài thân xác còn nguyên như đang nằm ngủ. Quân giặc sợ quá lấp đất chôn lại rồi rút quân về. - Có chuyện đó ạ? Hắn nghiêng đầu nằm nghĩ, nếu truyền thuyết đó là thật thì ngôi mộ Sỹ Vương chắc chắn được đặt nơi huyệt kết. Lúc nào quay lại xem một cái mới được _ hắn thầm nghĩ. - Có người đang đêm tối đi ngang qua đền còn nghe thấy cả tiếng vó ngựa, quan quân rầm rập ấy. Các cậu nghe gì chưa? Có kẻ mạo phạm đền bị ngài sai quỷ ra đuổi đấy. Anh lái xe hạ giọng thì thầm như buôn bạc giả. - Vậy à? Sợ nhỉ! Tùng kều cũng hạ giọng thì thầm như thật. Đến cổng làng tranh Đông Hồ đã thấy anh Dần đứng đó đợi. - Đi nhanh, mọi người vừa đi trước rồi. Anh giục bọn hắn. Đường làng đông người chảy hội, tiếng cười nói xôn xao. Ai nầy đều hớn hở, quần áo đẹp đẽ tươm tất chen nhau đến gần kiệu rước. Từ xa đã nhìn thấy bóng lưng mấy người ở đằng trước đang chen lấn xô đẩy. Sau một hồi đi bộ mà tắc đường, cuối cùng bọn hắn cũng đến được nhà ang Dần. Bố anh Dần đứng ở trong sân sốt ruột ngóng cổ ra ngoài. Nhìn thấy Võ sư Huỳnh theo sau lưng anh Dần dẫn đầu cả đám đi vào. Ông sững người, rồi trong mắt một tia rưng rưng cảm động. Luồng khí quanh người này vô cùng quen thuộc. Đây đúng là pháp môn ông vẫn tu luyện. Ông vội vàng niềm nở mời mọi nguời vào nhà, Võ sư Huỳnh từ chối uống nước muốn nhanh chóng gặp mặt ông nội anh Dần. Dắt cả đam người vào gian buồng bên cạnh, ông khe khẽ gọi. - Bố ơi, họ đến rồi... Căn buồng sạch sẽ, ấm cúng. Trên giường một ông lão ốm yếu râu tóc bạc phơ đang gượng mình ngồi dậy. Anh Dần nhanh chân chạy đến đỡ ông cụ. Ông cụ rưng rưng nhìn Võ sư Huỳnh, trong đôi mắt mờ đục hai giọt nước mắt trực trào rơi ra. - Đúng rồi... đúng rồi... không thể sai được... Võ sư Huỳnh nhanh bước đến bên giường đỡ ông cụ rồi giới thiệu sơ qua mọi người một lượt. Sau đó ông lôi từ trong túi ra một khối đá hình vuông mỗi cạnh chừng năm sáu centimet đưa đến trước mặt ông cụ. Ông cụ run cầm lấy rồi kêu con trai. - Mão, lấy gia phả ra đây cho cha. Người đàn ông trung niên vội vàng lục tìm gia phả đưa đến. Ông cụ run run mở ra. Ngay trên trang đầu tiên của bản gia phả đã ố vàng màu thời gian, một cái triện vuông vắn khắc hình hoa sen chín cánh với sáu chấm tròn được đóng trang trọng ở đó. Mọi người đều ồ lên ngạc nhiên. Năm 1517 dưới thời Lê Sơ. Liên Hoa đã đến thành Luy Lâu làm một công việc huyền thuật bí mật. Lúc đó tổ tiên của ông được giao nhiệm vụ ở lại trông coi hai con cừu đá ở lăng của Sỹ Vương và chùa Dâu. Bọn họ trước khi đi đã dặn lại, dòng họ nhà ông phải đời đời ở lại đất Kinh Bắc đợi đến khi có người của Liên Hoa đến. Hàng trăm năm nay, nhớ di huấn của tổ tiên, dòng họ nhà ông không rời đi đâu chỉ một mực chờ đợi. Mấy trăm năm trước, chiến tranh hoạn lạc bọn họ mất liên lạc với Liên Hoa. Từ đó trở đi, bao đời nhà ông chỉ đau đáu mong ngày tìm về với dòng chính. - Bây giờ tôi có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi. Ông cụ nói mà nước mắt rơi xuống. Mọi người đều lặng yên, cảm đọng trong lòng. Giờ phút này cảm giác một sợi dây vô hình đang buộc họ lại với nhau. Theo lời truyền lại của tổ tiên, cứ năm năm một lần vào ngày rằm tháng ba gia đình ông phải mang nước cúng Phật ra cho cừu đá uống. Nguyên nhân việc này ông cụ cũng không rõ, chỉ nghe dặn dò lại như vậy. Các cụ còn nói, người của Liên Hoa đã chọn, khi cho cừu uống sẽ xảy ra kỳ tích. Như lời thầy Giáp nói, người của chín nhánh chính Liên Hoa đều phải xăm hình hoa sen chín cánh lên vai phải từ khi còn nhỏ. Các nhánh phụ thì chỉ xăm hình hoa sen năm cánh. Ông cụ gật gù tán thành lời nói của thầy Giáp. - Sao con không có? Dù gì con cũng là dòng chính mà? Hắn hỏi. - Ôi giời! Cái lão ấy có muôn cho mày ra nhập Liên Hoa đâu mà xăm với trổ. Thầy Giáp ám chỉ bố hắn. - Hay là lần này về thầy dùng kim khâu len với mực tầu xăm cho. Thầy Giáp nhe răng vểnh râu cười dỗ dành với hắn. - Thế thì đi chết còn hơn. Hăn lầm bầm trong miệng. Ngẫm lại hắn thấy, bố hắn đích thực là muốn che dấu mọi chuyện về Liên Hoa với hắn. Từ khi còn bé hắn chưa từng thấy ông cởi trần hay mặc áo may ô để lộ vai. Xem ra chỉ có mẹ nhìn thấy _ hắn cười ha ha trong lòng. Tự dưng hắn nhớ đến ai đó thế chứ. Từ lúc bọn hắn đến, ông cụ như khỏe hẳn ra, nói cười luôn miệng. Vợ chồng ông chủ nhà cũng vui ra mặt. Đầu giờ chiều anh Dần chở Tùng kều về trung tâm thành phố Bắc Ninh để lấy xe. Mọi chi phí sửa chữa đã có đội trông xe chi trả, nhưng Tùng kều vẫn xót hết cả ruột, mỗi lốp xe bị anh Dần ưu ái cho vài lỗ to đùng. - Anh đúng thật là, ra tay như kẻ thù ấy. Tùng kều lầu bầu. - Thì lúc đấy anh biết đâu, cứ tưởng... Anh Dần xoa đầu nhe hàm răng trắng bóng cười thật thà. Thầy Giáp ở đâu ghé mồm vào nói. - Thì trông hai đứa mày chả tử tế gì thì người ta mới nhầm. Anh Dần đứng nghệt mặt nghĩ ngợi. Thật ra ngay lúc ban đầu anh đã nghi ngờ thầy Giáp là trùm sò rồi. Bộ râu dê với cái mặt gian gian trông chả đàng hoàng tí nào. Từ lúc nào thì lại thành hai đứa này là người không tử tế vậy nhỉ? Anh nghĩ mãi cũng chẳng hiểu ra. Buổi tối hôm đó, mọi người đều nghỉ tạm tại nhà anh Dần. Tám giờ tối đã lên giường đi ngủ để mười hai giờ đêm còn dậy. Mọi người ai nấy đều có chút mong chờ sự việc đêm nay.