Thần mộ " tru ma"

Chương 33 : Hổ đế thần ngọc kinh hồn

Thần Nam sau khi từ Thần Phong học viện trở về khách sạn, lập tức thu thập đồ đạc, li khai nơi ấy, sau đó đến ở riêng tại một khách sạn khác. Sau khi hắn li khai hai ngày, Đông Phương Phượng Hoàng cùng với Tiểu bảo chủ suất lĩnh năm sáu thiếu nữ mĩ mạo xông vào khách sạn . Các nàng bao vây căn phòng mà lúc trước Thần Nam ở sau đó vội vàng thi triển ma pháp, tia sét, mũi tên gió, hỏa diễm....phong cuồng bắn ra làm cho căn phòng lửa cháy rầm rầm đổ sụp xuống. Lão bản của khách sạn cùng với bọn người ở đó sợ đến nỗi run lẩy bẩy, không biết được vì sao bọn học sinh của Thần Phong học viện lại phẫn nộ như vậy. Ngay lúc Đông Phương Phượng Hoàng phát hiện trong phòng không có ai tức đến mặt mũi xanh lè, nàng hỏi tiểu bảo chủ : "Tiểu ma phiền không phải cô nói hắn ở đây sao?" Nghe ba từ Tiểu ma phiền đó Tiểu bảo chủ không vui nói: "Đừng gọi ta là tiểu ma phiền nữa, ta rất ghét cái tên đó. Hắn trước đây xác thực là ở tại nơi này, ai biết được cái tên dịch vật đó lại xảo quyệt như vậy, đã sớm chạy trước một bước." Các cô gái ở bên cạnh nghe vậy đều mỉm cười, danh tự của tiểu bảo chủ thật là có cá tính, huống chi đã danh vang ra bên ngoài. Một cô gái nói: "Tiểu ma phiền cô phải chăng sợ ca ca của cô bị đánh nên đã gửi thư trước cho hắn giúp hắn chạy trốn phải không?" Tiểu bảo chủ giọng sắc bén nói: "Cái thứ bại hoại đó không phải ca ca của ta, ta hận cái đồ dịch vật đó muốn chết, nếu không đã không cùng Phượng Hoàng tỉ tỉ đi thu thập hắn. Còn nữa, ta không phải gọi là tiểu ma phiền, các người có thể gọi ta là tiểu tỉ tỉ." Các cô gái có mặt đều cười mãi không thôi khiến tiểu bảo chủ ão não vô cùng, một nữ hài cười nói: "Mới có mười sáu tuổi mà muốn làm tỉ tỉ của bọn ta? Haha, ta cảm thấy tiểu ma phiền thật dễ nghe, huống chi ai ở trong viện cùng đều biết đến danh tự đó rồi, muốn đổi cũng không được nữa." Tiểu bảo chủ ấm ức biết rằng muốn sửa cái tên ấy cũng không được nữa rồi. Lúc này lão bản của khách sạn lấy hết can đảm đi đến khai khẩu nói: "Các vị tiểu thư vì sao các vị lại hủy phòng ốc khách sạn của ta?" "Cái đó....." Các nữ hài đều cảm thấy ngượng ngùng. Đông Phương Phượng Hoàng nói: "Để xây mới lại căn phòng đó cần bao nhiêu tiền? Ta sẽ bồi thường cho ông?" "Đại khái....cần khoảng một trăm kim tệ." Bàn luận đến vấn đề bồi thường các cô gái nhất đều hướng ánh mắt về phía tiểu bảo chủ. "Sao lại nhìn ta? Ta đâu có động thủ! Là các cô thi triển ma pháp mà." Một nữ hài nói: "Chúng ta đều là học sinh nghèo, ai mà không biết cô đã gõ Phó viện trưởng một gậy, bóc lột được năm vạn kim tệ, cô có hảo ý chi tiền giúp chúng ta không?" Tiểu bảo chủ bực bội nói: "Mớ tiền đó của ta đều bị tên bại hoại đó cướp mất rồi. Ta hiện tại một phân tiền cũng không có." Đông Phương Phượng Hoàng nói: "Đừng trông chờ vào cô ta, cô ta bây giờ ăn uống đều do ta chu cấp cả." Các cô gái bực bội bất bình nói: "Ca ca của cô thật là đáng ghét." "Sao lại cướp cả tiền của muội mình chứ?" "Thật đúng là một tên bại hoại." Tiểu bảo chủ cảm thấy bất lực vô cùng, cho dù nàng giải thích thế nào người khác đều xem nàng là muội muội của Thần Nam. Các cô gái trên người có bao nhiêu tiền đều lấy ra cuối cùng cũng thu đủ một trăm kim tệ, nhưng vô hình trung họ ai nấy đều thầm hận Thần Nam. Cuối giờ ngọ ngày hôm ấy, khi Thần Nam đến nơi đó "quan sát tình hình của địch", sau khi thấy được cảnh tượng trước mắt, hắn không kềm được, mồ hôi lạnh tuôn ra, nói: "Đúng là đáng sợ, may mà ta biết trước". o0o Trên trời, ánh trăng sáng rực rỡ soi chiếu khắp mọi nơi. Ánh trăng như nước làm cho toàn bộ Tội Ác chi thành trở nên mờ ảo, từ xa nhìn lại giống như được phủ một tấm lụa mỏng. Đêm sâu yên tĩnh, Thần Nam vẫn không có ý định đi ngủ, hắn mở cửa ra nhẹ nhàng nhảy lên trên nóc nhà, hắn đem tấm chiếu trải lên các phiến ngói sau đó nằm xuống ngắm ánh trăng trên cao. Trong đêm trăng tròn này trong lòng hắn dườngnhư cảm thấy có chút bất an, hắn đối với loại linh giác này của bản thân rất tin tưởng, hắn bắt đầu nghĩ là sẽ có hung hiểm phát sinh, nhưng thời gian dần trôi qua đã phủ định sự nghi ngờ đó của hắn. Nếu nói là cảm giác bất an thà nói là do tâm linh run sợ, Thần Nam mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đang gọi hắn, là loại tiếng gọi đó cùng với tâm linh của hắn phát sinh sự cộng hưởng làm cho hắn cảm thấy hồn bất thủ xá. Thời gian trôi qua, tiếng gọi ấy càng lúc càng mạnh mẽ, hắn giật mình phát hiện trên người đột nhiên xuất hiện quang mang nhàn nhạt phát ra một loại khí tức thần thánh. Đây quyết không phải là huyền công gia truyền của hắn vận chuyển làm xuất ra khỏi người kim sắc chân khí, mà lại giống như thánh quang nhàn nhạt phát ra từ cổ thần thủ cốt, ánh sáng rực rỡ thánh khiết này làm cho Thần Nam cảm thấy hồn thân thư thái vô cùng, nhưng tâm của hắn lại càng lúc càng không thể bình tĩnh. Lúc này hắn đã cảm ứng được rõ tiếng hô hoán rõ ràng đến từ thành bắc, là phương hướng của Thần Chiến di tích. Hắn cảm thấy trong lòng thật hỗn loạn, thân thể hắn đột nhiên lại tán xuất "thánh quang" thần bí, trực giác cho hắn biết ánh sáng thần thánh thuần khiết đó cùng với quang mang phát ra từ thần cốt là cùng một loại, hắn dường như có cảm giác tựa như với việc hắn từ Thần Ma mộ địa sống lại có quan hệ với nhau... Một thời thần trôi qua, trong lòng Thần Nam trải qua một cơn chấn động kịch liệt, không thể chịu đựng được, hắn nhổm dậy tức tốc chạy về hướng thành Bắc. Khi hắn vận khởi huyền công gia truyền liền phát hiện "thánh quang" trên mình biến mất, nhưng tiếng gọi mơ hồ vẫn quấy nhiễu trong lòng hắn như trước. Sau khi ra khỏi thành, Thần Nam đi vào sơn lâm, lúc này sơn trung thật yên tĩnh, hương hoa cỏ từ trong rừng bay ra tản mát. Hắn dùng tâm cảm ứng chút hô hoán, nhanh chóng đi xuyên vào sơn trung, chim thú ngủ yên trong rừng liền bị hắn làm cho sợ hãi chạy trốn. Qua nửa thời thần Thần Nam đã đến được Thần Chiến di tích, cước bộ liền chậm lại. Nơi này vốn dĩ ít dấu chân người lui tới nhưng gần đây do chuyện về thần thủ, trong phương viên ba mươi dặm xung quanh ngày nào cũng có tu luyện giả ra vào, chỉ có lúc về chiều tối là trở nên yên tĩnh. Thần Nam lướt đến một ngọn núi bị cổ thần đánh sụp, đi đến một cái hồ đã cạn khô, nước sông đã chảy theo hướng khác, cái hồ trước đây đã biến thành một cái cốc thấp. Bên trong không có một cây cao lớn nào, chỉ có những bụi cây thấp bé cùng với các loài hoa cỏ. Tiếng hô hoán khiến cho tâm thần của Thần Nam xao động chính là phát ra tại nơi này, hắn đứng yên giữa cốc không chút động đậy, mở lòng hòa nhập bản thân với thiên địa nơi đây, ánh sáng thánh khiết lại từ trong thân thể hắn phát ra. Nguyệt quang như thủy, vạn vật yên tĩnh chỉ có một nhân ảnh phát quang đứng một mình giữa cốc. Lúc này trong lòng Thần Nam cực kỳ trống rỗng, hắn nhắm mắt lại tựa như có thể cảm giác được từng cành cấy ngọn cỏ xung quanh. Hắn nhìn thấy hai chú chim đang dựa cổ vào nhau ngủ trên một cành cây, nhìn thấy một con chuột núi từ trong hang thò đầu ra ngoài, nhìn thấy một con dã hồ từ trong bóng tối sợ hãi nhìn hắn chăm chú... Tuy hắn đã nhắm mắt lại nhưng cảnh vật xung quanh lại khắc họa rõ ràng trong trí óc của hắn, trong lúc cực kì yên tĩnh hắn đã hòa nhập với thiên địa nơi đây, tất cả mọi thứ ở xung quanh hắn đều có thể cảm ứng được. Cuối cùng hắn cũng đã phát hiện căn nguyên của tiếng hô hoán đó là từ đến dưới chân của hắn, một chấn động nhỏ từ dưới đất truyền lại , trong lúc hoảng hốt hắn dường như nghe thấy tiếng kêu to của một nữ tử: "Ta----muốn----nhìn---thấy-----mặt----trời." Thần Nam đột nhiên tỉnh tại, khi hắn tập trung lắng nghe âm thanh mơ hồ đó thì lại không có âm thanh nào phát ra, chỉ cảm thấy những ba động như có như không truyền đến tâm trí hắn. "Dưới đất! Tia ba động này chính là đến từ dưới đất." Hắn cúi đầu lẩm nhẩm. Thần Nam rút thanh trường đao sau lưng ra toàn thân công lực tụ lại trên thân đao, trong ánh trăng mờ ảo trường đao phát ra quang mang đẹp mắt, vầng sáng nóng bỏng như mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, hắn dụng lực chém thẳng xuống đất. "Bùm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, cát đá bay mù mịt một vết nứt cực lớn xuất hiện ở giữa cốc, đột nhiên một tia nước từ vết nứt phun ra cao tới gần hai mét, những giọt nước lạnh giá từ trên không văng tung tóe xuống mặt đất. Thần Nam giật mình lập tức lùi ra sau, nhưng khiến hắn kinh sợ chính là khung cảnh của mặt đất. Vết nứt to lớn do hắn dùng trường đao tạo ra từ từ mở rộng, đất ở xung quanh bị lún xuống, trong cốc tựa như phát sinh một cơn địa chấn toàn bộ mặt đất đều bắt đầu chấn động. Thần Nam kinh hãi vô cùng, lập tức bay ra ngoài cốc. Hắn đứng tại vòng ngoài của sơn cốc kinh hãi nhìn vào biến hóa trong cốc, toàn bộ đất trong cốc đều bị phá vỡ vết nứt chằng chịt xuất hiện trong cốc, tầng đất bị vỡ vụn không ngừng lún xuống dưới, nước suối từ trong vết nứt phun ra ào ào. Thần Nam cẩn thận quan sát phát hiện dưới mặt đất là một tầng nham thạch, dưới tầng nham thạch năm xích chính là một cái hồ dưới lòng đất. Uy lực một đao của hắn đã phá vỡ một lỗ thoát cho cái hồ dưới đất ấy, nên nước dưới đất ào ào phun lên, làm cho tầng nham thạch xung quanh cùng với đất bùn bị lún xuống tạo thành phản ứng dây chuyền khiến cho tầng nham thạch phía trên địa hồ bị vỡ vụn mà chìm xuống dưới. Trong khoảnh khắc cái hồ cạn đã biến thành cái hồ đầy nước mực nước không ngừng dâng lên, bọn điểu thú đang chìm vào giấc ngủ kinh hoảng bỏ chạy. Thần Nam nhìn dòng sông đã chuyến hướng ở xa đã hiểu rõ, cái hồ dưới đất nhất định là sau khi nước sông chuyển hướng hình thành trong ngàn năm, dòng sông tất nhiên có đường chảy ngầm tới cái hồ dưới đất ấy. Qua nửa thời, thần mực nước trong hồ đã ngừng dâng, dần dần trở nên yên tĩnh, một cái hồ nhỏ mĩ lệ xuất hiện tại nơi từng là cốc địa. Mặt hồ phẳng lặng như gương, ánh trăng như nước, làn gió mát thổi qua làm cho hương thơm của những bông hoa dại nhẹ nhàng lan tỏa, trong lúc này sơn lâm đã trở về vẻ yên tĩnh và u mĩ. Thần Nam trong lòng kích động, sâu dưới đáy hồ phát tán một luồng ánh sáng thánh khiết, trong mơ hồ có thể thấy được quang mang nhàn nhạt tựa hồ phát ra từ một phiến bạch ngọc. Hắn biết rằng đó chính là tả thủ của cổ thần mà bọn tu luyện giả khổ sở tìm kiếm mấy ngày nay, cái thứ gọi hắn gần chết ấy chắc chắn là thần bí vật kiện nằm trong tả thủ của cổ thần. Tiểu hồ đáy sâu bao nhiêu Thần Nam không thể dùng mắt mà đo lường được, hắn không biết được bản thân có thể bình yên mà lặn xuống đáy hồ hay không. Thần bí vật kiện trong tả thủ của cổ thần đích xác rất hấp dẫn người ta, nhưng đáy hồ đen thui không chút ánh sáng làm cho hắn cảm thấy được một tia khí tức nguy hiểm, khiến hắn không dám khinh suất lặn xuống hồ. Hắn ném một tảng đá bên bờ hồ xuống, tảng đá lớn làm một mảng nước bắn lên, sóng gợn lăn tăn nhưng trond hồ nước vẫn không có chút động tĩnh. Hắn vẫn chưa yên tâm muốn đi ra xung quanh bắt một con thú ném vào trong hồ nhưng trước đó khi tầng đất đá chìm xuống hồ cốc đã gây nên tiếng động lớn sớm đã làm cho bọn điểu thú xung quanh kinh sợ chạy mất, hắn đi một vòng mà chẳng có chút thu hoạch nào. Nhìn vào đáy hồ đen thui, Thần Nam hơi do dự cuối cùng hắn cởi ngoại y trên người ra, trường đao cũng cắm phập xuống đất, trong tay hắn cầm hai thanh chủy thủ hàn quang lấp loáng nhảy xuống hồ. Nước hồ lạnh lẽo vô cùng, trong hồ ánh sáng u ám, hắn chỉ có thể nhìn được trong phạm vi ba bốn trượng, may là thần cốt dưới đáy hồ tán phát quang mang nhàn nhạt, làm cho hắn xác định rõ được mục tiêu. Thần Nam nỗ lực lặn xuống, nhanh chóng hắn đã bơi đến nơi trước đó là nơi giao giới giữa hồ cốc và hồ dưới đất. Lặn xuống dưới nước sâu hơn sáu trượng tuy hắn cũng cảm thấy có chút áp lực nhưng thân thể tịnh không có gì phải lo ngại. Sau khi tiến nhập vào hồ dưới đất, hắn mơ hồ thấy nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nơi này hiển nhiên là một cái động đá vôi rộng mênh mông dưới lòng đất, bên trong chứa đầy chung nhũ thạch, măng đá, thạch trụ, thạch hoa, màn đá, đá vôi cùng dung nham bồi đắp, trăm ngàn hình dạng, tráng lệ thần kì. Tại nơi này tâm thần của Thần Nam khẽ chấn động hắn cảm giác nguy hiểm đang đến gần hắn nhưng trong làn nước đen kịt mông lung như vậy thật khó mà phát hiện được có gì dị thường. Phần tả thủ bị đứt của thần không phải chìm dưới đáy hồ mà treo lủng lẳng trên một phiến thạch hoa cách đáy hồ khoảng một trượng, ba động đem hắn từ tội ác chi thành ra đây chính là từ nới đó phát ra. Thần Nam dụng lực lặn xuống, khi hắn còn cách cổ thần thủ cốt chưa đến nửa trượng thì hắn cảm giác thân thể phát lạnh. Nhờ vào quang mang do thần cốt phát ra hắn mới nhìn rõ được cảnh tượng dưới đáy hồ. Nguyên ở bên trên đám nham thạch, thổ thạch lúc trước của hồ cốc toàn là thủy xà còn có rất nhiều thủy xà từ trong thổ thạch chui ra, vô số thân thủy xà dưới đáy hồ vặn vẹo giống như một lùm cỏ rậm rạp. Tình cảnh trong nước đó làm cho Thần Nam nhìn đến tâm kinh đảm chiến, hắn tuy biết rằng thủy xà sẽ không chủ động cắn người nhưng nếu bản thân không cẩn thận bơi đến nơi thủy xà tụ tập hậu quả thật khó mà tưởng tượng được. Động đá vôi đại khái sâu khoảng năm trượng, khi hắn bơi một cách cẩn trọng tới chỗ phiến thạch hoa hắn đã cảm giác được áp lực cực lớn. Thần cốt tán phát quang mang nhàn nhạt, tại đáy hồ đen kịt tạo nên một chút quỷ dị. Trên thủ cốt trắng như ngọc có một cái rễ quấn quanh giống như sợi chỉ tơ tằm trong suốt, trên sợi chỉ xuyên qua một miếng ngọc như ý to bằng ngón tay cái, trong suốt sáng ngời, phát ra tia sáng chói mắt, nhìn một cái đã biết là cực phẩm bảo ngọc, trên mặt không có chút vết xước nào phảng phất như trời xanh không chút vẩn đục. Thần Nam nhẹ nhàng gỡ miếng ngọc từ trên thần cốt thủ xuống sau đó đeo lên cổ, hắn không thể đè nén được sự hưng phấn trong lòng, thần bí bảo ngọc mà hai vị cổ thần tranh nhau sống chết đột nhiên lại lọt vào tay hắn, hắn muốn đem thần cốt thủ đi cùng nhưng nghĩ đến người người đều biết di bảo cổ thần đi cùng với nó, hắn sẽ phải đối diện với cảnh mãi mãi bị truy sát không ngừng, nên không thích thú gì mà chạm tới nó. Chính tại lúc này một cảm giác bất an mạnh mẽ ập vào tâm hắn, hắn cảm thấy một nguy cơ cực lớn. Ngay lúc đó Thần Nam phát giác nước hồ trên đầu hắn dao động, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con thủy quái giống rắn nhưng không phải rắn, giống cá mà cũng không phải cá, như một mũi tên cấp tốc đánh xuống hắn. Thủy quái dài khoảng một trượng, đầu mọc ra một cái sừng, thân rắn đuôi cá đang hả cái miệng máu to lớn táp hắn. Thần Nam nhanh chóng tránh sang một bên, hàm răng sắc như kiếm của thủy quái lướt sát qua thân hắn, nhưng thân hình như rắn của nó đã quấn lấy eo của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn tác chiến dưới nước, bất quá tịnh không ảnh hưởng đến sự phát huy của hắn. Chủy thủ bên tay trái của hắn quay lại nhằm vào cái miệng to lớn của thủy quái đâm đến, chủy thủ bên tay phải chém xuống xà thân đang quấn trên người hắn. Huyết thủy tuôn ra ào ào, hai thanh chủy thủ của Thần Nam đều gây cho thủy quái những vết thương trí mệnh, chủy thủ bên tay trái của hắn thọc sâu vào trong óc của thủy quái, chủy thủ bên tay phải cắt đứt thân thể của nó, huyêt thủy làm trước mắt hắn trở nên mơ hồ. Thủy quái dãy dụa kịch liệt chìm xuống đáy hồ, lập tức bị thủy xà xâu xé. Hắn không dám ngừng lại, vội vàng bơi lên trên. Nhưng chính tại lúc này kế bên một đám thạch nhũ bên cạnh lại xuất hiện một con thủy quái, con thủy quái này to như cái thùng nước, chân dài tới ba trượng, xem ra so với con lúc nãy hung mãnh hơn nhiều. Trong làn nước hồ đen kịt, song nhãn của thủy quái như lửa đèn sáng rực, bất quá nhìn vào cảm thấy hàn ý dày đặc. Thần Nam không dám khinh cử vọng động nắm chặt song chủy lạnh lùng nhìn nó. Con thủy quái đó không tiến gần lại hắn mà mở cài miêng to như chậu máu phun ra một đạo điện quang, hắn tuy tránh được đạo điện quang đó, nhưng trong nước nơi nào cũng dẫn điện, điện lưu cực mạnh làm cho hồn thân của hắn bị giật đến tê dại, trong sát na đó hắn mất hắn năng lực hành động. Thủy quái chuyển thân rắn, cái đuôi dài to lớn cật lực quất vào người Thần Nam, quất hắn văng sang ngang ba trượng. Máu tươi từ miệng hắn trào ra, trong lúc hắn không thể vận công chống cự, cái quất mạnh mẽ đó làm cho hắn thụ nội thương trầm trọng. Ngực bụng đau đớn kịch liệt làm cho thân thể tê cứng của hắn khôi phục lại tri giác, hắn vừa muốn động đậy, đột nhiên phát hiện có bốn năm con thủy quái dài hơn ba trượng từ xa bơi vọt tới. Thần Nam cảm thấy da đầu tê dại, một con thủy quái như thế đã làm hắn không thể ứng phó giờ nhiều như vậy thật sự không có chút hi vọng chiến thắng nào. Miệng hắn máu tươi chảy ra ngoài, thân hình không chút động đậy đám thủy quái đó ngửi thấy mùi máu liền bơi nhanh về phía hắn đều há rộng cái miệng máu lộ ra hàm răng trắng rậm rạp cực kì đáng sợ. Lúc mấy cái miệng máu to lớn của bọn thủy quái sắp chạm tới thân người Thần Nam, hắn nhanh chóng chìm xuống nhanh như chớp xuất ra hai thanh chủy thủ máu tươi tuôn ra ào ào, hai con thủy quái bị trọng thương. Ngay lúc đó, hắn cảm thấy điện lưu cường đại lại làm hắn mất đi năng lực hành động. Đồng thời một cái đuôi to lớn quất vào hắn .Thân mình hắn nhanh chóng rơi xuống đáy hồ, nhìn đám thủy xà dày đặc như cỏ rậm Thần Nam sợ mất hồn. Một cơn đau kịch liệt làm cho hắn khôi phục lại tri giác mười mấy con thủy xà đã cắn trúng hắn, Thần Nam cảm thấy nơi bị cắn trở nên tê rần, cảm giác tê dại đó nhanh chóng lan ra toàn thân. Hắn biết rằng đã trúng kịch độc, một bên thổ huyết một bên hắn cực lực vận chuyển huyền công, một tầng kim quang nhàn nhạt từ thân thể của Thần Nam phát ra chấn văng đám thủy xà đang cắn trên người hắn, nhưng sau đó vô số thủy xà ngọ nguậy chôn hắn xuống dưới. Lúc này vô luận trong lòng hắn hay tay chân hắn chỗ nào cũng đây rẫy thủy xà, thân thể Thần Nam không khỏi nổi gai ốc. Tuy có hộ thể chân khí ngăn lại bọn chúng không thể làm hại hắn nữa nhưng trong lòng hắn cảm thấy lành lạnh. Nhìn qua đám thủy xà dày đặc, Thần Nam nhìn thấy đám thủy quái đang cắn xé hai con thủy quái thụ thương, máu tươi tuôn ra lênh láng đồng thời có mười mấy con thủy quái đang bơi đến nơi này trong bóng tối đen kịt mười mấy cặp quái nhãn như lửa đèn rực sáng lãnh điện sâm sâm làm người khác sợ run. Trong một thời gian ngắn hai con thủy quái thụ thương lưu huyết đã bị đồng bọn xâu xé ăn mất ngay cả một miếng xương cũng không còn. Thần Nam xem đến lạnh run. Đây đúng là thế giới mạnh được yếu thua, yếu đuối đồng nghĩa với tử vong. Bọn thủy quái không ngường dò xét đáy hồ nhưng đối mặt với hàng vạn con thủy xà ngọ nguậy dày đặc bọn chúng chỉ có thể ấm ức mà lui đi. Qua một lúc lâu đáy hồ khôi phục lại vẻ yên ắng, huyền công gia truyền của Thần Nam lưu chuyển không ngừng hắn đã đen độc tố trong người trục xuất ra ngoài, chỉ là nội thương nghiêm trọng không thể trong một thời gian ngắn có thể thuyên giảm. Hắn từ từ co gối ngồi chồm hổm xuống đất, sau đó song cước dụng lực đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể như một đạo kim tiễn nhanh chóng vọt lên trên. Mười mấy con thủy quái cảm thấy chấn động mạnh mẽ trong nước, nhanh chóng đuổi theo hắn. Thần Nam trong lòng như có lửa đốt, hắn lấy hai thanh chủy thủ để gần hai vai chuẩn bị trước khi thân thể mất đi tri giác tự làm đau mình, dùng cơn đau để khôi phục tri giác. Đồng thời đem huyền công vận chuyển đến cực hạn làm cho hộ thể chân khí sung mãn tụ ngoài thân thể. Điện lưu cường đại lại tập kích hắn, trong sát na Thần Nam cảm ứng được điện lưu liền đâm chủy thủ vào vai, điên lưu không mãnh liệt như hắn tưởng tượng, hắn biết rằng chân khí hộ thể do huyền công gia truyền phát ra đã có tác dụng nhất định. Đầu vai đau đớn công thêm tác dụng của huyền công gia truyền Thần Nam lần đầu tiên không bị mất đi năng lực hành động, nhưng tốc độ thủy quái vẫn nhanh hơn hắn, trong chớp mắt mấy con thủy quái đã truy đến há mấy cái mõm đầy máu táp hắn. Thần Nam không còn biện pháp nào chỉ còn cách quay đầu lại đánh với đám thủy quái ở cự li gần, hai đạo kiếm khí từ hai thanh chủy thủ bắn ra xuyên thủng thân thể hai con thủy quái làm cho bọn chúng máu tươi lênh láng, nhưng hắn cũng bị một cái đuôi to lớn của thủy quái quất vào làm cho cho hắn cảm thấy xương cốt như muốn đứt đoạn. May là hắn bị quất bay lên trên lực lượng mạnh mẽ làm cho hắn vọt ra khỏi hồ nước dưới lòng đât, bọn thủy quái thụ thương liền bị đồng bạn vây công trong chớp mắt cốt nhục không còn. Khi Thần Nam cách mặt hồ khoảng một trượng, đuôi thủy quái lại theo sau, hắn dụng lực ném hai thanh chủy thủ ra, trong mơ hồ hắn thấy máu tươi tuôn ra. Thủy quái tựa hồ biết được hắn sắp ra khỏi nước hồ lần đâu tiên không công kích đồng bạn nhất tề vọt tới hắn. Trong sát na sinh tử tồn vong đó, Thần Nam kích phát hết mỗi phần lực lượng trong người lúc này thân thể hắn kim quang đại thịnh, như liệt diễm cháy hừng hực, nước hồ xung quanh hắn sôi lên sùng sục, thân mình của hắn như kim tiễn nhanh chóng bay ra khỏi mặt nước, rơi xuống trên bờ cách đó không xa. Trong sát na thân thể của hắn tiếp xúc với mặt đất Thần Nam nhũn ra, trên người không còn nửa phần sức lực, hắn thở ra hồng hộc, tham lam hít vào không khí trong lành. Nếu như bình thường, hắn có thể nhịn thở dưới nước khoảng nửa ngày mà không cần hoán khí, nhưng hôm nay trong hiểm cảnh sinh tử hắn liên tiếp thụ thương cộng thêm không ngừng kịch liệt vận công, sớm đã hao sút hết tinh lực, làm cho hắn xém chút nữa là ngạt nước rồi. Qua một lúc lâu, Thần Nam mới ngừng thở dốc, hắn loạng choạng đứng lên. "Ta đang ở -----đáy hồ đột nhiên lại có cái loại thủy quái biến thái đó, nó XXXX---, nếu không phải ta chạy nhanh lúc đó đã thành tiên rồi, XXXX---" Nước hồ đã trở lại vẻ phẳng lặng, thần cốt dưới đáy hồ đen kịt tán xuất quang mang nhàn nhạt đám thủy quái sớm đã vô ảnh vô tung. "XXXXXX-----dám hại lão tử phải tự tàn hại thân thể mình-----" Thần Nam vừa chửi rủa vừa băng lại miệng vết thương trên vai. Hắn ở trên bờ hồ nghỉ ngơi một khoảng thời gian sau đó nhặt ngoại y cùng trường đao dưới đất chạy về Tội ác chi thành.