Thần Ma Hệ Thống

Chương 1234 : Tứ đại gia tộc! (2)

- Kéo dài thời gian, trước khi viện quân đuổi tới nhất định phải bám giữ hai tai họa này. Hai quái vật có được ngũ giai lực lượng một khi bị bọn hắn tiến vào nội thành, chỉ sợ sẽ làm đám hỗn đản có ý đồ gian dối phát động phiến loạn! Ngụy Điền lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh, xoay người đi vào trong ngục giam. Ngụy Điền cũng là một cường giả tứ giai, mặc vào trang giáp tứ giai cũng có sức chiến đấu ngũ giai. Nhưng hắn biết rõ dựa vào ngoại lực cường hóa vẫn chênh lệch thật lớn với ngũ giai cường giả thực sự. Nếu hắn không cẩn thận sẽ bị miểu sát lập tức, hắn không muốn vô duyên vô cớ chết ở nơi này. Tên quan quân kia mang theo mười hai chiến sĩ rời khỏi ngục giam chừng một cây số mới rút súng tín hiệu bắn lên không trung. Từng đạo quang mang phóng lên trăm thước trời cao nổ tung, phát ra hồng sắc quang mang, đồng thời lại nương theo từng thanh âm nổ mạnh như sấm sét. Trong nội thành thống lĩnh hai vạn cấm vệ Ngụy Dã nhìn lên bầu trời xuất hiện mười hai đoàn quang mang màu đỏ trên mặt dâng lên tia ngưng trọng: - Ngục giam thứ nhất bị tập kích! Đám tặc tử lớn mật dám tập kích ngục giam thứ nhất, thật sự là to gan lớn mật! Sắc mặt Ngụy Dã đột nhiên đại biến quát lớn: - Không đúng! Ngục giam thứ nhất không thông qua điện não trung ương báo hiệu mà thông qua phương thức như thế. Nói như vậy đối phương có được siêu cấp trí năng! Không tốt, quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để tên kia còn sống, nếu không phòng ngự nội thành sẽ tê liệt hơn phân nửa! Lý Tiến! Lại đây! Một gã tướng lãnh dáng người khôi ngô mặc trang giáp ngũ giai hùng tráng như con gấu đi vào hành lễ: - Thống lĩnh đại nhân! Ngụy Dã trầm giọng quát: - Ngươi lập tức dẫn dắt hai ngàn cấm vệ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới ngục giam thứ nhất, không tiếc hết thảy trả giá phải giết chết toàn bộ địch nhân trong ngục giam! Lý Tiến cung kính đáp: - Dạ! Không bao lâu sau một đội ngũ bọc thép cầm chiến mâu trong tay trang bị tận răng từ trong nội thành đi ra, ngồi xe máy cường hóa tiến nhanh về hướng ngục giam thứ nhất. Bên trong Thiên Đô hoàng thành cũng có từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú lên tín hiệu cầu viện của ngục giam thứ nhất phát ra trên bầu trời. Bên trong hậu hoa viên của một căn biệt thự xa hoa, chung quanh cũng không có trang bị tiên tiến có bốn nam tử trung niên đang ngồi, ba mươi bảo tiêu khí tức dũng mãnh trên người tản ra sát khí nồng đậm đang nhìn chằm chằm khắp chung quanh. Bốn nam tử trung niên kia chính là tứ đại gia chủ của tứ đại gia tộc mạnh nhất Thiên Đô hoàng thành ngoại trừ hoàng tộc. Đậu gia gia chủ Đậu Mông nhìn lên bầu trời khẽ cau mày chậm rãi nói: - Đó là tín hiệu cầu viện của ngục giam thứ nhất! Vì sao lại xuất hiện tín hiệu như vậy? Vì sao không thông qua điện não trung ương phát ra tín hiệu cầu viện? Vì sao Ngụy Điền phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế? Triệu gia gia chủ Triệu Thắng chớp động tinh quang phân tích: - Ngụy Điền là một trong những nhân tài xuất sắc ít ỏi của Ngụy gia, hắn sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy. Nếu như tôi không đoán sai, hắn hẳn đã bị dồn tới tuyệt cảnh. Người công kích ngục giam thứ nhất rất có khả năng có được siêu cấp trí năng hoặc dị năng thao túng vũ khí điện tử kỳ dị nào đó. Ngoài ra bọn hắn còn có được ít nhất một cao thủ ngũ giai! Lục gia gia chủ Lục Nhất chợt sáng mắt: - Siêu cấp trí năng, có được dị năng thao túng vũ khí điện tử. Đó không phải là nhân tài mà chúng ta thiếu nhất hiện tại hay sao? Làm sao bây giờ? Trần gia gia chủ Trần Mộc chậm rãi nói: - Lập tức phái cao thủ đi tiếp ứng hắn, nhất định phải tiếp ứng hắn trở về. Nếu không kế hoạch của chúng ta lại bị kéo dài. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, tên điên Ngụy Minh Thanh kia đã hoàn toàn điên rồi, không biết khi nào sẽ điên loạn. Một khi tên điên kia xuống tay đối với chúng ta, toàn bộ chúng ta đều sẽ chết không chỗ chôn! Trần Mộc dứt lời, mỗi người đều lâm vào trong trầm mặc. Ngụy Minh Thanh không chút lưu tình một lúc giết hai hơn trăm vạn nhân loại, loại thủ đoạn hung tàn khủng bố kia làm toàn bộ người trong hoàng thành đều sợ hãi. Hơn nữa Ngụy Minh Thanh cũng không chút lưu tình giết chết hết thảy những quý tộc dám lên tiếng phản đối hắn, tuy rằng chấn nhiếp các quý tộc khác làm cho bọn họ không dám nói lung tung, nhưng trong bí mật mỗi người đều tràn ngập nỗi oán hận cùng sợ hãi đối với Ngụy Minh Thanh. Ai cũng sợ hãi nếu mình không cẩn thận sẽ bị Ngụy Minh Thanh giết chết. Mạch nước ngầm phản kháng đã bắt đầu khởi động trong Thiên Đô hoàng thành, nếu không phải sợ hãi trong tay Ngụy Minh Thanh nắm giữ lực lượng cường đại, đã sớm bùng nổ phiến loạn. Đậu Mông trầm giọng nói: - Đi cứu hắn! Nhất định phải đem hắn nắm giữ trong tay của chúng ta. Nếu như nắm giữ được hắn tấn công nội thành phần thắng của chúng ta sẽ gia tăng ba thành! Ba gia chủ còn lại liếc nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện vẻ ăn ý, yên lặng gật đầu. Sau khi bốn đại gia chủ đã làm ra quyết định, một đội ngũ cao thủ chừng ba mươi người lặng yên không một tiếng động tiến về hướng ngục giam thứ nhất. - Tôi đầu hàng! Đừng giết tôi! Tôi đầu hàng! - … Trong ngục giam thứ nhất, từng tên chiến sĩ giơ cao hai tay mắt lộ hoảng sợ nhìn Nhạc Trọng cùng Mị Ảnh, thành thật từ trong những công sự che chắn đi ra. Những chiến sĩ này đều là nhân loại, tự nhiên vẫn còn lòng sợ hãi, khi hai người Nhạc Trọng cùng Mị Ảnh giết hết hơn phân nửa chiến sĩ nhân loại trong ngục giam thứ nhất đã làm dập nát dũng khí chống cự của những người bên trong. Nhạc Trọng lãnh khốc đem điện từ pháo chỉ vào đầu một gã ngục tốt lạnh lùng hỏi: - Vị trí đặt điện não trung ương ở đâu? Tên chiến sĩ kia lộ ra vẻ do dự, vị trí điện não trung ương là cơ mật, nếu hắn nói ra có nghĩa là hắn phản bội Ngụy Minh Thanh. Một đạo điện từ quang trực tiếp xỏ xuyên qua đầu người kia, dịch óc bắn ra tung tóe. Nhìn thấy một màn hung tàn như vậy, đứa bé trai vẫn luôn đứng bên cạnh Nhạc Trọng khẽ run rẩy, sắc mặt trắng nhợt nhưng không có vẻ gì buồn nôn. Những nạn nhân từ phương xa bị di chuyển vào hoàng thành, dọc theo đường đi đã thấy không biết bao nhiêu người bị tử vong, đứa bé kia đã biến thành chết lặng. Thủ tiêu tên chiến sĩ, Nhạc Trọng lại chỉ điện từ pháo vào đầu một gã khác lạnh lùng quát hỏi: - Vị trí! Tên chiến sĩ bị dọa đến chảy ra nước tiểu, khóc rống: - Dọc theo lối đi này xuống dưới năm mươi thước, sau đó đi xuống lòng đất ba mươi thước là có thể thấy được điện não trung ương. Đừng…đừng… - Hi vọng ngươi nói lời thật sự, nếu không ngươi chỉ còn con đường chết! Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn tên kia, đem đứa bé cùng Bạch Cốt để lại nơi đó, thân hình chợt lóe phóng về hướng đặt điện não trung ương. Chỉ khi nào nắm giữ được điện não trung ương nơi này Nhạc Trọng mới xem như chân chính khống chế toàn bộ ngục giam thứ nhất. - Lui sau! Nhạc Trọng đang cấp tốc đi xuống lối vào lòng đất, đột nhiên một cỗ dự cảm nguy hiểm nảy lên trong tim của hắn, hắn hét lớn một tiếng bật lui ra sau.