Thần ma chi mộ
Chương 594 : Nguy hiểm tinh cầu
Sau khi nghỉ ngơi một hồi cũng đã khôi phục lại chân khí đã tiêu hao. Lại hướng đến phương hướng như dự định ban đầu tiếp tục phi hành. Vẫn cứ bay về phía trước, bọn họ lại thấy thêm một bộ hài cốt nữa. Bất quá hài cốt lần này lại nhỏ hơn, có chút giống như hài cốt nhân loại, mà có lẽ là hài cốt của vị thần linh nào đó cũng không chừng.
Ba người không ngừng phi hành về phía trước, bọn họ nhìn thấy hài cốt cũng càng lúc càng nhiều, lớn có nhỏ có, có thần linh và yêu ma cũng có. Trong lòng ba người không khỏi có cảm giác mơ hồ, bọn họ có lẽ cách mục đích càng ngày càng gần hơn. Bọn họ không khỏi càng thêm hưng phấn, liền tụ tập tất cả chân khí hướng phía trước bay đi.
Cứ như vậy, phi hành một khoảng cách rất dài, đột nhiên ba người phát hiện ở phía trước bọn hắn xuất hiện một cái điểm nho nhỏ màu đỏ sậm, bọn họ càng bay càng gần, cái điểm nhỏ màu đỏ sậm kia cũng càng lúc càng gần. Lúc bọn họ đến gần hơn liền phát hiện điểm nhỏ màu đỏ sậm này chính là một tinh cầu toàn núi lửa cự đại đang phun trào! Hơn nữa tinh cầu này thể tích cực kỳ to lớn, đúng vậy, gấp mấy trăm lần địa cầu.
Ba người không khỏi trợn mắt há mồm, không biết ở trong Cấm Ma Không Gian như thế nào lại xuất hiện một cái tinh cầu cự đại như thế!
“Đây là cái địa phương gì vậy? Tinh cầu như thế nào mà hình thành? Đây là kiệt tác của Thần Đế sao?” Triệu Thụy cúi đầu nhìn tinh cầu ở dưới chân nói.
“Nếu thật sự là kiệt tác của Thần Đế, vậy hắn thật sự là quá thần kỳ rồi” Đôn Triệt cũng phụ họa nói theo một câu.
Đổng Tú Linh lắc lắc đầu vừa cười giòn vừa nói: “Tinh cầu này chưa chắc là của Thần Đế sáng tạo ra, cùng với tiêu hao đại khí lực tại Cấm Ma Không Gian sáng tạo ra một cái tinh cầu như vậy không bằng trực tiếp đem mấy tên tiên ma đẩy vào Cấm Ma Không Gian để cho bọn họ tự thân tự diệt không phải đỡ phiền toái hơn sao. Thần Đế chẳng phải người lương thiện gì, tiên ma bị đẩy vào Cấm Ma Không Gian lại ít nhiều xúc phạm đến uy nghiêm Thần Đế, Thần Đế tuyệt đối sẽ không làm điều thừa thải”
Triệu Thụy nghĩ nghĩ cảm thấy được Đổng Tú Linh lời nói phi thường chính xác, nhưng tinh cầu này nếu không phải là do Thần Đế sáng tạo ra thì nó như thế nào xuất hiện? Chẳng lẽ là do những tiên ma khác gây nên? Ai mà có năng lực như thế, ở trong lĩnh vực do Thần Đế sáng tạo nên tạo nên một cái tinh cầu? Triệu Thụy nghĩ một lát, cũng không nắm được vấn đề trọng điểm, vì thế lười suy nghĩ đang muốn cùng Đôn Triệt, Đổng Tú Linh hướng tinh cầu ở phía dưới đáp xuống.
Tinh cầu này hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, trên không trung gió thổi mạnh luân phiên và mang theo cuồng phong cuồn cuộn bụi mù bốc lên trôi nổi ở trên thiên không. Ngọn núi lửa không ngừng phả hơi nóng cùng phun ra nham thạch nóng chảy, khói đen dày đặc và tiếng gầm rú ù ù không dứt bên tai. Bụi núi lửa thật dày bao trùm cả bầu trời cùng hạt cát màu đỏ sậm cuốn cuộn vào nhau cùng một chỗ tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ ở trên bầu trời.
Triệu Thụy rơi xuống trên mặt đất liền cảm thấy được mặt đất không ngừng chấn động, thậm chí mũi còn mơ hồ bỏng gay mùi lưu huỳnh từ bên trong vỏ trái đất phun mạnh ra, cơ hồ đem cái mũi của hắn nhồi nhét đầy. Trừ bọn họ ra, lúc này bốn phía chung quanh nhìn không thấy bất kỳ bóng dáng một người nào. Ngay dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, cho dù là tiên ma cũng không nguyện ý lưu lại.
“Địa điểm dừng chân của chúng ta thực không thật tốt a”. Đổng Tú Linh đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh sau trước, rồi mở miệng nói. “Nơi này hình như là hay động đất nên nhiều khu vực có chút nguy hiểm”
“Cái địa phương có hoàn cảnh ác liệt như vậy chẳng lẽ có người cư ngụ sao?” Đôn Triệt rất là hoài nghi hỏi.
“Nhất định là có tiên ma cư ngụ ở trên cái tinh cầu này. Nói không chừng nơi đây chính là đại bản doanh của những tiên ma bị đẩy vào!” Triệu Thụy phi thường khẳng định nói. “Tinh cầu này hoàn cảnh mặc dù ác liệt, nhưng nhìn chung bản thân so với ở ngoài không gian phải tốt hơn nhiều. Chúng ta ở dưới tầng mây phi hành, một bên tra xét rõ ràng xem có thể hay không tìm được những tiên ma khác”
Đôn Triệt không có dị nghị gì, lúc này Đổng Tú Linh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Nếu các ngươi gặp những tiên ma khác phải nhất định bảo trì sự sợ hãi. Bởi vì tiên ma bị đẩy vào bên trong Cấm Ma Không Gian có không ít người là cùng hung cực ác, hơi không lưu tâm nói không chừng cũng sẽ bị bọn họ thương tổn!”
Triệu Thụy gật gật đầu ghi tạc ở trong lòng.
Ba người lên tới giữa không trung song song với tầng mây thấp, hướng phía Tây phi hành, đồng thời đưa cảm giác khuếch tán ra ngoài tìm kiếm những tiên ma khác ở tên tinh cầu này. Bay về hướng Tây một hồi, Đôn Triệt đột nhiên chỉ đến một chỗ ở phía dưới lớn tiếng nói: “Xem đó là cái gì vậy?”
Triệu Thụy cùng Đổng Tú Linh nhìn theo phương hướng Đôn Triệt chỉ, lặng lẽ nhìn lại chỉ thấy trên bề mặt nham thạch nóng chảy, hơn mười một con ma thú mình dài 7, 8 thước, toàn thân hỏa hồng (lửa đỏ), dày đặc tiêm thứ (mũi nhọn) có điểm giống như Hạt Tử ma thú từ bên trong nham thạch nóng chảy nhảy đi ra bên ngoài bề mặt.
“Dung Nham Ma Hạt!” Đổng Tú Linh lắp bắp kinh hãi, vội vàng truyền âm nói. “Loại ma thú hạt tử (ma thú bò cạp) là một loại ma thú vô cùng đáng sợ, tuyệt đại bộ phận đều sinh sống tại bên trong dung nham chi hải là chỗ hung hiểm nhất trên Tiên Ma Giới. Bên trong Dung nham chi hải nhiệt độ cao tới mấy mươi vạn độ, mà Dung Nham Ma Hạt có thể ở bên trong sinh tồn, có thể thấy được có bao nhiêu cường đại!
Dung Nham Ma Hạt trưởng thành đều có thực lực cơ hồ tương đương với Nhị Trọng Thiên tiên ma. Chúng nó bình thường dựa vào linh khí ẩn chưa tại bên trong dung nham mà sinh tồn, nhưng ngẫu nhiên cũng vồ mồi ma thú hoặc là tiên ma để bổ sung. Không nghĩ tới, chúng ta cư nhiên ở đây gặp được loại ma thú này. Chúng ta phải cẩn thận, bởi vì loại ma thú dị thường hung tàn thường tập kích tiên ma, lại càng ưa thích lấy tiên ma làm thức ăn. Ta từng nghe nói qua, có không ít tiên ma đi dung nham chi hải tầm bảo, lại biến thành mỹ thực trong miệng đám Dung Nham Ma Hạt này! Chúng ta có thể không nên đi trêu chọc nó là tốt nhất, không làm phiền nó”
“Ta biết” Triệu Thụy đáp một câu, hắn cũng không nghĩ mình đi tìm phiền toái.
“Chậc, chậc, cái tinh cầu ở trong Cấm Ma Không Gian thật đúng là đáng sợ, tùy tùy tiện tiện một đầu ma thú đều là Nhị Trọng Thiên thực lực” Đôn Triệt miệng méo xệch cảm thán nói: “Lúc trước Lôi Thần ở Phá Toái Bình Nguyên bất quá cũng chỉ là một gã Nhị Trọng Thiên thần linh cũng đã cường đại đến thế. Mà nơi này một đầu Dung Nham Ma Hạt cư nhiên cùng Lôi Thần cường hãn không sai biệt lắm! Trái lại ta tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc mấy tên đáng sợ như thế, đơn thuần là muốn chết đây. Nó tùy tiện một ngụm là có thể đem ta cắn nuốt”
Đổng Tú Linh trên mặt nở nụ cười khổ: “Nó một ngụm cũng có thể đem ta cắn nuốt”
Hai người đang nói chuyện mấy câu, mấy con Dung Nham Ma Hạt kia đã bò lên một tảng đá trên khối đất tương đối cao.
Chúng nó đong đưa thân thể hướng bốn phía đánh giá một hồi, đột nhiên cái đuôi hạt tử thật dài vẩy lên không trung, nhắm ngay ba người mà quất tới.
Triệu Thụy không khỏi lắp bắp kinh hãi hỏi Đổng Tú Linh: “Dung Nham Ma Hạt có thể hay không phi hành?”
Đổng Tú Linh suy nghĩ một chút, nói: “Dung Nham Ma Hạt ở dung nham chi hải cách chúng ta Phá Toái Bình Nguyên không biết bao nhiêu vạn dặm. Bởi vậy, ta đối với mấy đầu ma thú này cũng không hiểu biết gì nhiều. Bất quá ta chưa từng nghe nói qua Dung Nham Ma Hạt biết bay. Mặc khác chúng nó cũng không có thể biến thân biến hóa thành người”
Triệu Thụy không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, hoàn hảo không biết bay là tốt rồi. Nếu thật sự mấy con Dung Nham Ma Hạt này biết bay. Bay đến không trung đối với bọn họ công kích, hắn chỉ sợ lại bỏ ra rất nhiều khí lực mới có thể đem chúng nó giải quyết. Bất quá việc này không giống như trong suy nghĩ của hắn. Nơi này, nếu không chỉ có chừng này con Dung Nham Ma Hạt mà là ẩn chứa mấy trăm con, thậm chí một ngàn con, hơn nữa tấtcả đều biết bay thì ba người bọn họ chỉ sợ không được bao lâu sẽ biến thành mỹ thực trong miệng đám bò cạp này.
"May mắn Dung Nham Ma Hạt không biết bay "
Triệu Thụy nội tâm nghĩ tới như vậy nên yên ổn không ít. Bất quá hắn vẫn có chút không yên lòng, vì thế quay đầu lại nói: “Chúng ta hay là nhanh rời đi khu vực này, tuy nói khu vực này ma thú bò cạp không biết bay, nhưng ai biết được chúng nó có thể hay không có pháp thuật vật thể công kích lên không trung?”
Đổng Tú Linh cùng Đôn Triệt vội vàng tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ tu vi so với Triệu Thụy kém hơn rất nhiều lại không muốn cùng ma thú cường đại cùng hung cực ác này dây dưa. Ba người phát động thân hình đang muốn chuẩn bị tăng lên độ cao phi hành, hướng hướng Tây bay đi.
Đúng lúc này một con Dung Nham Ma Hạt hỏa hồng đang bò trên mặt đất vẩy cái đuôi to lớn chấn run lên một cái. Một đạo tiêm thứ (mũi nhọn) hỏa hồng hình nón từ phần đuôi của nó đâm ra hướng Triệu Thụy bắn thẳng đến!
Hỏa diễm tiêm thứ nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt bắn tới trước mặt Triệu Thụy.
Đổng Tú Linh lắp bắp kinh hãi vội vã lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Triệu Thụy lúc ấy cũng không có chú ý tới Dung Nham Ma Hạt tấn công nên phản ứng hơi chậm một đường, mắt nhìn thấy tiêm thứ (mũi nhọn) sẽ đem hắn đánh trúng, hắn phản xạ có điều kiện nghiêng người làm cho tiêm thứ mang theo tiếng phá không lướt sát qua thân thể hắn bay đi.
Mặc dù không có bị bắn trúng, nhưng mà tiêm thứ lại mang theo nhiệt độ cực cao thông qua không khí truyền đến trên người hắn, đem một miếng da tay của hắn bị bỏng thành một màu thâm đen (đen đậm) giống như bị cháy sém. Triệu Thụy trong lòng rùng mình thầm kêu may mắn, tiêm thứ ma hạt này cư nhiên ẩn chứa nhiệt độ cực cao như thế. Nếu mới vừa rồi bị ma hạt tiêm thứ đánh trúng thật sự, thân thể hắn chỉ sợ sẽ bị độ nóng cháy này thiêu chín!
“Ngàn vạn lần cẩn thận, chớ bị tiêm thứ của Dung Nham Ma Hạt bắn trúng! Trên tiêm thứ của nó ẩn chứa nhiệt độ cực nóng!” Triệu Thụy hô lớn một tiếng, nhắc nhở Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, một con Dung Nham Ma Hạt khác đã bắn ra tiêm thứ vọt thẳng đến hai người!
Dung Nham Ma Hạt thuộc loại ma thú đã đạt đến Nhị Trọng Thiên thực lực cực kỳ khủng bố vượt xa so với Đổng Tú Linh, về phần Đôn Triệt thì không cần nhắc tới. Nếu bị Dung Nham Ma Hạt đánh trúng chỉ sợ ngay đương trường cả hồn lẫn phách đều bị nổ thành những mảnh nhỏ!
Triệu Thụy vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc thi triển ra thuấn di tức thời lôi kéo Đổng Tú Linh cùng Đôn Triệt tránh né qua.
Hai người nhìn qua ma hạt tiêm thứ gào thét bay sát qua bên người, cũng không khỏi hô lên một tiếng kinh hãi cùng xuất mồ hôi lạnh.
Triệu Thụy vốn dĩ không muốn cùng đầu Dung Nham Ma Hạt này tiến hành quần đấu. Nhưng hiện giờ, đầu Dung Nham Ma Hạt lại cắn nuốt bọn họ không tha! Nếu không đem chúng nó trừ khử đi, chỉ sợ cuối cùng ngược lại sẽ bị thương tổn. Triệu Thụy vì thế quyết định xử lý Dung Nham Ma Hạt này rồi rời đi
Hắn lấy ra Cửu Tiêu Lôi Đình Thương rót vào chân khí, hình thành một cái tử sắc lôi long, sau đó hướng Dung Nham Ma Hạt dùng sức đâm tới. Tử điện lôi long hung mãnh từ trong Cửu Tiêu Lôi Đình Thương bắn ra thẳng hướng Dung Nham Ma Hạt đánh tới.
"Ầm! "
Theo sau là một tiếng nổ vang lên, Tử điện lôi long toàn bộ ầm ầm tại trên thân hơn mười con Dung Nham Ma Hạt.
Mấy con Dung Nham Ma Hạt kia thân thể nhất thời chấn động một cái, bị tử điện lôi long đánh trúng mục tiêu, nhất thời bị vùi lấp xuống dưới, bất quá nhưng không có bị thương tổn gì quá lớn. Dung Nham Ma Hạt trúng công kích của Triệu Thụy nhường như bị chọc giận.
Chúng nó ngẩng đầu, rống lên một tiếng đầy phẫn nộ, từng đạo hỏa diễm từ trên người nó xông ra. Chúng nó nhanh chóng đong đưa cái đuôi, đem từng mũi ma hạt tiêm thứ không ngừng bắn về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy không dự liệu được một kích mạnh mẽ của mình chỉ vẻn vẹn làm cho Dung Nham Ma Hạt chẳng tạo thành một chút thương tổn gì. Hơn nữa, mấy cái ma thứ cực nóng kia thế tới dị thường hung mãnh, hắn không dám chính diện ngăn cản, vội vàng né tránh, biểu hiện có chút chật vật. Nhìn thấy lực phòng ngự của Dung Nham Ma Hạt cao như thế. Triệu Thụy biết mình phải toàn lực phóng ra mới có thể đem ma thú bò cạp này giải quyết xong.
Hắn từ Càn Khôn Giới lấy ra Mạt Nhật Hào Giác sau đó tụ tập chân khí thổi lên. Nương theo sau tiếng kèn rõ to vạch phá trời xanh, chân động thiên không. Khối lưu tinh lục viêm kéo theo cái quang vĩ (đuôi) thật dài từ xa xa trên bầu trời rơi xuống thẳng hướng Dung Nham Ma Hạt mà đến.
Dung Nham Ma Hạt kia hình như cảm giác được nguy hiểm, rốt cuộc bất chấp Triệu Thụy ở trên không trung, quay đầu lại dồn dập hướng cái miệng khe nhanh chóng bò đi, muốn vào trong cái khe đó tránh thoát một kiếp. Nhưng chúng nó vẫn là chậm một bước.
Lưu tinh từ trên bầu trời rơi thẳng xuống oanh kích tại trên người bọn nó.
“Ầm!”
Một tiếng gầm rú kinh thiên động địa vang lên, đại địa mãnh liệt chấn động bốc cát bụi lên cao cao. Một cái hố sâu cự đại hiện ra tại trên mặt đất, đại lượng nham thạch nóng chảy đang từ dưới lòng đất vọt lên, chảy đầy hố sâu.
Hơn mười đầu Dung Nham Ma Hạt bị lưu tinh từ trên không trung đánh xuống, vừa vặn ầm ầm phá thành từng mảnh nhỏ - thi cốt vô tồn.
Đôn Triệt nhìn xuống dưới đất xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, chắc lưỡi nói: “Triệu Thụy huynh đệ, ngươi đối với Dung Nham Ma Hạt thi triển ra Mạt Nhật Hào Giác có phải hay không có chút đại tài tiểu dụng sao?”
“Đại tài tiểu dụng?”
Triệu Thụy lắc lắc đầu: “Ta không phải như vậy, ta cảm thấy được ngay từ đầu nên lấy ra Mạt Nhật Hào Giác để giải quyết chúng nó. Dung Nham Ma Hạt này dù sao cũng là ma thú Nhị Trọng Thiên cường giả, luận thực lực so với ta đều cao hơn một cái cảnh giới. Nếu không sử dụng Mạt Nhật Hào Giác ta cơ hồ không cách nào đánh nó được”
Đổng Tú Linh mỉm cười nói: “Mặc kệ thủ đoạn gì, chỉ cần giải quyết được phiền toái không phải hay hơn sao? May mắn nơi này chỉ có một đầu Dung Nham Ma Hạt, nếu số lượng nhiều hơn đích thực thật sự không có cách nào khác”
Đôn Triệt chẳng hề để ý, nói: “Sợ cái gì, có Triệu Thụy huynh đệ ở đây! Chỉ cần hắn đem Mạt Nhật Hào Giác ra, cho dù lại tiếp tục giải quyết vài đầu bò cạp cũng chẳng có nửa điểm vấn đề! Chậc chậc, đáng tiếc a, Triệu Thụy huynh đệ Mạt Nhật Hào Giác uy lực thật sự quá lớn một chút, đem Dung Nham Ma Hạt đập thành đống bầy nhầy, nếu không ta chỉ muốn lấy một tí nếm thử cái hương vị thịt nướng a”
Đổng Tú Linh trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười khó tưởng tượng đích biểu tình, tựa hồ đối với Đôn Triệt khẩu vị quái dị cũng không lên tiếng đáp lại.
“Tốt, chúng ta đi thôi, không nên ở chỗ này chậm trễ nữa” Nàng nói.
Triệu Thụy đang chuẩn bị nhích người, đột nhiên Đôn Triệt như là phát hiện ra cái gì đó chỉ xuống mặt đất lớn tiếng cả kinh kêu lên: “Các ngươi nhìn xuống mặt đất xem kìa!”
Triệu Thụy nghe thanh âm Đôn Triệt có phần kinh hoảng, vội vàng nhìn lại chỉ thấy từng Dung Nham Ma Hạt hiện ra trên miệng cái khe nham thạch nóng chảy, sau đó nhảy tưng lên mặt đất. Phóng mắt nhìn lại, trên toàn bộ mặt đất nơi nơi đều dày đặc Dung Nham Ma Hạt, cũng không biết có mấy trăm ngàn con bò cạp đang bò đầy đất. Hắn không khỏi kinh hãi, hắn vốn cho là nơi này chỉ có một ít đầu Dung Nham Ma Hạt, không nghĩ tới vừa mới xử lý xong cư nhiên lại xuất hiện hơn một ngàn con!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
66 chương
32 chương
100 chương
45 chương
12 chương