Thần ma chi mộ
Chương 492
Thủ lĩnh phi đầu man không ngờ Đôn Triệt lại nói động thủ là động thủ, giật mình, hoảng hốt bối rối né tránh.
Cũng may tu vi của nó cũng tính là thâm hậu, thân hình mẫn tiệp, không bị yêu hồn thiểm đánh trúng chính diện, nhưng một nửa bên đầu vẫn bị cột sáng màu lục đánh trúng, cơ hồ biến mất vô ảnh vô tung trong chớp mắt.
Bất quá, những phi đầu man thực lực hơi thấp một chút thì không được may mắn như thế, chỉ cần bị yêu hồn thiểm của Đôn Triệt đánh trúng chính diện liền hóa thành một đám khói xanh, hồn phi phách tán.
Những yêu linh kia thấy Đôn Triệt đã động thủ, cũng không cố kị, nhao nhao xuất thủ, bắt đầu tiến hành chém giết phi đầu man trên quy mô lớn, trả hết những khuất nhục vừa chịu lên người những phi đầu man.
Thực lực của phi đầu man trong Hoàng Tuyền Địa Cung chỉ thuộc loại vong linh cấp thấp, tịnh không có gì cường hãn, chỉ lấy danh nghĩa của thiên quân Thạch Hổ, cáo mượn oai hùm thôi, sao có thể là đối thủ của linh yêu cường hãn.
Chẳng bao lâu, mấy trăm phi đầu man đã bị diệt quá nửa, những con sống sót chạy tán loạn bốn phía.
Thủ lĩnh phi đầu man cũng lẫn trong đám đông, hoảng hốt bỏ chạy.
Còn con Thiên Thích Ma Trư đó sớm đã bị vất lại một bên.
Đám Đôn Triệt và Triệu Thụy đuổi theo sau truy sát một trận, lại giết mấy chục phi đầu man nữa mới quay lại.
Săn được một con Thiên Thích Ma Trư, nhiệm vụ của tổ Đôn Ngân đã hoàn thành vượt mức kế hoạch rồi.
Thế là cả đám cũng không săn tiếp nữa, khiêng con Thiên Thích Ma Trư hào hứng trở về bộ lạc.
Mi Thiên thấy đệ tử thắng lợi trở về sớm như vậy cũng hết sức cao hứng, bèn cười nói: “Vận khí của các ngươi không tệ, hai ngày liên tiếp đều săn được Thiên Thích Ma Trư, mà con sau còn lớn hơn con trước.”
Đôn Triệt giành trả lời: “Đúng vậy, sư phó, vận khí của tụi con đúng là hết sức không tệ. Bất quá, có thể mang con Thiên Thích Ma Trư này về cũng tương đối không dễ dàng. Bởi vì, khi tụi con đánh ngã con Thiên Thích Ma Trư này, một bầy phi đầu man còn muốn cướp của tụi con! Lũ đó còn nói cái gì là thủ hạ của Thạch Hổ. Con bất kể lũ tử linh đáng chết đó là thủ hạ của ai, trực tiếp đánh chúng chạy đi.”
Mi Thiên vừa nghe, không khỏi hơi biến sắc mặt: “Các ngươi xung đột với vong linh thủ hạ của Thạch Hổ?”
Đôn Triệt thẳng thắn nói: “Đúng vậy! Ai bảo bọn chúng huênh hoang khắc bạc như vậy, thực là khinh người quá.”
“Đúng. Lũ đó huênh hoang quá. Đến những vong linh cấp thấp như phi đầu man mà còn dám vũ nhục chúng ta không chút cố kị! Đúng là phải cho chúng biết mặt một chút.”
Những linh yêu khác cũng phụ họa nói.
Mi Thiên hơi cau mày, trên mặt lộ ra một chút vẻ lo lắng, dường như muốn nói gì đó.
Bất quá, sau cùng ông ta lại không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Những linh yêu như Đôn Triệt và Đôn Ngân này, tuy thực lực cường hãn, nhưng tính tình đều tương đối cẩu thả, cũng không thấy vẻ lạ của sư phó, hết sức cao hứng lo làm thịt ma trư.
Bất quá, Triệu Thụy trước nay bình tĩnh cẩn thận, đã nhìn thấy chút lo lắng thoáng qua trên mặt Mi Thiên.
Chờ đám Đôn Triệt rời đi rồi, Triệu Thụy mới hỏi Mi Thiên: “Tiền bối, bọn Đôn Triệt xung đột với phi đầu man, có phải ông lo lắng gì không?”
Mi Thiên nhìn Triệu Thụy một cái, cũng không phủ nhận, nói: “Phi đầu man bất quá là vong linh cấp thấp trong Hoàng Tuyền Địa Cung, vốn không cần để ý, nhưng những phi đầu man đó lại là thủ hạ của Thạch Hổ, vậy thì hết sức phiền phức, hung linh Thạch Hổ này hung hãn vô cùng, chỉ cần một chút xích mích nhỏ xíu cũng phải báo thù.
Chỉ là trước giờ hắn kiêng dè ta, cho nên không dám dễ dàng tập kích.
Bây giờ tình huống đã khác rất nhiều, Thạch Hổ nhiều năm như vậy không ngừng tu luyện, đồng thời chiêu binh mãi mã, khuếch trương thế lực, đã là thế lực cường thịnh nhất trong Hoàng Tuyền Địa Cung rồi.
Đám Đôn Triệt xung đột với tụi vong linh thủ hạ của Thạch Hổ, nếu như chọc giận Thạch Hổ, suất lĩnh thủ hạ giết tới, chỉ sợ bộ lạc linh yêu chúng ta khó chống cự đấy!”
Nói tới đây, Mi Thiên không khỏi thở dài.
Triệu Thụy gật gật đầu, cảm thấy Mi Thiên lo lắng cũng không phải là không có đạo lý.
Bỗng nhiên, hắn như nhớ lại điều gì, nói: “Đúng rồi, Mi Thiên tiền bối, con nhớ phi đầu man đó từng nói lộ ra, Thạch Hổ bây giờ đang cần một lượng lớn máu thịt, hồn phách, đây đại khái cũng là nguyên nhân gần đây vật săn nhanh chóng giảm xuống.”
“Há?” Mi Thiên nghe Triệu Thụy nói, trong lòng hơi động, trở nên trầm tư.
Triệu Thụy nhạy bén, nhìn ra thần tình của Mi Thiên có gì không đúng, bèn hỏi: “Có phải có vấn đề gì không?”
Mi Thiên từ từ nói: “Ta hoài nghi, hung linh Thạch Hổ có phải đang tiến hành nghi thức thần bí không. Nếu quả thực là thế, có lẽ chẳng bao lâu nữa, thực lực của Thạch Hổ sẽ tăng lên một bước dài, nói không chừng, có thể đột phá hạn chế mấy trăm năm nay, tiến vào Độ Kiếp kì!
Ta thật nghĩ không ra lý do thứ hai để cần nhiều máu tươi như vậy.”
“Nếu quả thật là thế, vậy các ông sẽ hết sức nguy hiểm! Một khi Thạch Hổ có lực lượng cường đại, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông. Bởi vì ông là nhân vật duy nhất trong cả Hoàng Tuyền Địa Cung có thể uy hiếp tới hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không để ông khôi phục tu vi.”
Mi Thiên lo lắng nói:
“Ta cũng đang lo chỗ này đây.
Xem ra, cuộc sống ổn định của đám Đôn Triệt sắp kết thúc rồi. Để tránh Thạch Hổ, sau này bọn ta sẽ phiêu lãng tứ xứ trong Hoàng Tuyền Địa Cung, không thể ở lâu một chỗ.”
“Đó đại khái là biện pháp duy nhất rồi. Thật ra, Thạch Hổ tịnh không phải không thể chiến thắng như vậy, nếu con có thể điều khiển ma cung trong tay, thừa lúc nghi thức của Thạch Hổ chưa hoàn thành, hoàn toàn có thể đánh chết nó. Đáng tiếc là con không cách nào điều khiển được.” Nói tới đây, Triệu Thụy lộ vẻ lực bất tòng tâm.
Nghe Triệu Thụy nói vậy, Mi Thiên đột nhiên cảm thấy húng thú: “Há? Ngươi có ma cung gì mà lợi hại dữ vậy, khiến ngươi không điều khiển được? Có thể cho ta xem không?”
Triệu Thụy bèn lấy La Hầu chi cung từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, đưa tới gần Mi Thiên.
“Đây… đây dường như là viễn cổ thần khí La Hầu chi cung?” Mi Thiên thấy Triệu Thụy lấy ma cung ra, trên mặt lộ vẻ chấn kinh, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy. Đây chính là La Hầu chi cung.”
Mi Thiên hết sức cẩn thận tiếp lấy La Hầu chi cung, cẩn thận xem một hồi, lại hỏi Triệu Thụy: “Kiện thần khí này chỉ tồn tại trong truyền thuyết viễn cổ thôi mà! Đến ta cũng không cách nào chứng thực nó có tồn tại thực hay không. Không ngờ bây giờ lại có thể tận mắt thấy, thật là tam sinh hữu hạnh!
Có viễn cổ thần khí này, đối phó với hung linh Thạch Hổ, hẳn là không có vấn đề gì.
Đúng rồi, ngươi có được ma cung này từ đâu vậy?”
Triệu Thụy nói qua loa: “Vận khí của con tương đối tốt, ngẫu nhiên có được thôi.”
Mi Thiên nhìn hắn một cái, cũng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười nói: “Ngươi phúc duyên thâm hậu, khiến người ta thèm nhỏ dãi, tiền đồ sau này không thể hạn lượng.”
Triệu Thụy vội vàng khiêm tốn nói: “Tiền bối quá khen rồi, thật ra, trước mắt con không cách nào sử dụng La Hầu chi cung này.”
“Há? Thật sao? Là vì oán linh trong ma cung này quá cường đại?” Câu này của Mi Thiên đã chỉ ra chỗ mấu chốt.
Triệu Thụy gật gật đầu, hơi bất lực nói: “Đúng vậy, La Hầu chi cung do cánh tay của viễn cổ ma thần La Hầu chế thành, có mang oán niệm cường đại của La Hầu, cho nên tu vi trước mắt của con hoàn toàn không cách nào áp chế.
Con từng nghe nói, dường như có một loại chú văn cổ đại, có thể phong ấn oán niệm trong La Hầu chi cung.
Thế nhưng, chú văn cổ đại đó đã thất truyền từ lâu, phóng mắt cả tu chân giới cũng không có ai biết.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Mi Thiên mỉm cười nói “Ta vừa khéo lại biết một loại chú văn cổ đại, có lẽ giúp ngươi phong ấn được oán linh trong La Hầu chi cung.”
“Thật sao?” Triệu Thụy vừa nghe, không khỏi mừng ngoài tưởng tượng.
Không cách nào tùy tâm khống chế La Hầu chi cung vẫn luôn là nỗi lo của hắn.
Bất quá bây giờ hắn lại nhìn thấy hi vọng giải được nỗi lo này.
Triệu Thụy bỗng cảm thấy lần này mình đi Hoàng Tuyền Địa Cung, cũng tính là nhân họa được phúc, thu hoạch không nhỏ.
Triệu Thụy còn chưa hưng phấn được bao lâu, Mi Thiên đã nói tiếp: “Bất quá, cổ chú phong ấn đó cần phải mượn một chút môi giới. Nếu không có những môi giới ấy, chỉ phong ấn không thì không cách nào có tác dụng.”
“Môi giới? Môi giới gì vậy? Phải tìm ở đâu? Có thể tìm thấy trong Hoàng Tuyền Địa Cung này không?” Triệu Thụy hỏi liên tiếp.
Mi Thiên cười nói: “Đương nhiên có thể tìm thấy trong Hoàng Tuyền Địa Cung này. Thật ra, chỉ có trong Hoàng Tuyền Địa Cung này mới có loại môi giới đó, không thể tồn tại trên nhân gian. Loại môi giới đó gọi là vạn niên dương hồn thạch, chỉ sinh ra ở chỗ giáp ranh hai giới âm dương này.
Dương hồn thạch có một loại đặc tính, đó là có thể không ngừng hấp thu hai khí âm dương trong địa cung, thậm chí đến rất nhiều âm hồn vô ý thức cũng có thể hấp thu.
Chỉ có vạn niên dương hồn thạch trải qua vạn năm, hấp thu đủ hai khí âm dương, linh lực bên trong dồi dào nhất, hồn hậu nhất, cũng hiếm nhất, dùng nó làm môi giới, thi triển ra cổ chú phong ấn, hẳn có thể phong ấn được oán niệm trong La Hầu chi cung.
Chỉ là vạn niên dương hồn thạch này, cho dù trong Hoàng Tuyền Địa Cung cũng là vật hiếm thấy, mà bên cạnh nó thông thường đều có vong linh cường đại thủ hộ, muốn có được, tịnh không dễ dàng.”
Triệu Thụy lạnh nhạt nhưng hết sức kiên định nói: “Cho dù nguy hiểm tới đâu, khó khăn tới đâu, con cũng phải mang vạn niên dương hồn thạch về. Chỉ cần có thể sử dụng La Hầu chi cung một lần nữa là được.”
Mi Thiên thấy hắn kiên định như vậy, bèn vuốt vuốt râu bạc, nói: “Đôn Triệt từng vô ý phát hiện ở góc tây nam địa cung có dương hồn thạch, chỉ vì ở đó tồn tại vong linh cường đại, nguy hiểm dị thường, cho nên ta dặn đi dặn lại nó, không cho nó đi động thủ.
Ngươi đã khát vọng dương hồn thạch như vậy, thì bảo Đôn Triệt mang ngươi đi đi. Bất quá, ta còn phải cảnh cáo ngươi một câu, một khi tình hình không ổn, lập tức chạy ngay, ngàn vạn lần đừng cậy tài. Loài người không phải có một câu “người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn” sao? Ta không muốn thấy ngươi biến thành con chim chết vì miếng ăn.”
Triệu Thụy hơi khom người, trịnh trọng nói: “Cảm ơn ngài nhắc nhở, con sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Nói xong, xoay người rời đi, tìm Đôn Triệt.
Mi Thiên nhìn theo bóng lưng của Triệu Thụy, thấp giọng nói: “Chỉ mong ngươi có thể mang dương hồn thạch về, an nguy của bộ lạc yêu linh đều đặt trên người một mình ngươi!”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương