Thần ma chi mộ
Chương 491
Vạn Thế Bạo Quân!
Triệu Thụy cuối cùng cũng nhớ ra Thạch Hổ này rốt cuộc là ai.
Trong lịch sử thời trung cổ, chỉ có một người xứng với cái tên này.
Đó là thời kì Ngũ Hồ Loạn Hoa, Triệu quốc quân Thạch Hổ.
Thạch Hổ là em của vua khai quốc nước Hậu Triệu Thạch Lặc, hãn dũng thiện chiến, lập công lao hãn mã cho Hậu Triệu lập quốc.
Thế nhưng sự tàn bạo dâm ngược của Thạch Hổ khiến người ta nghe rợn cả người.
Trong chiến tranh, mỗi lần hắn tiến hành đồ thành, bất luận già trẻ gái trai, đều diệt sạch hết thảy, từng một lần giết mấy chục vạn bách tính.
Hắn giết chết con của huynh trưởng, đoạt lấy ngôi vua, mở ra bãi săn lớn nhất trên đời, diện tích tới hơn vạn kí lô mét vuông.
Trong phạm vi này, cho dù bị dã thú tập kích, bất cứ ai cũng không được ném một viên đá vào dã thú, nếu không bị phán là “săn thú”, bị xử cực hình. Vô số bách tính vì vậy mà chết.
Thạch Hổ thích ăn thịt, hành quân thường không mang theo quân lương, mà lại cướp đoạt phụ nữ.
Những phụ nữ này bình thường thì để “vui vẻ”, khi cần quân lương thì giết làm lương thảo, hàng vạn phụ nữ chết thảm vì thế.
Thạch Tuyên con Thạch Hổ mưu phản, Thạch Hổ phản kích nhanh chóng mà tàn nhẫn.
Hắn suất lĩnh vợ, thiếp và văn võ bá quan lên đài cao, trói Thạch Tuyên dưới đài, đầu tiên cắt của Thạch Tuyên, sau đó lại cắt đầu lưỡi, dắt hắn leo lên đống củi đã chuẩn bị từ trước, chặt đứt tay chân, móc mắt, sau đó đốt lửa cho chết. Vợ Thạch Tuyên cùng các cơ thiếp con cái, toàn bộ đều bị xử trảm. Con nhỏ của Thạch Tuyên mới năm tuổi cũng bị đập chết.
Hoạn quan và quan viên trong cung thái tử cũng bị xé xác, mười vạn vệ sĩ trong cung thái tử, toàn bộ bị đày tới Kim Thành giáp giới với Lương quốc ngoài 1200km.
Thạch Hổ chết đột ngột vì bệnh, mà vương triều của hắn cũng nhanh chóng suy bại vì quá tàn bạo, cuối cùng bị diệt.
Thạch Hổ chết xong, rơi vào Cửu U Hoàng Tuyền, Triệu Thụy tịnh không kì quái.
Chỉ là hắn không ngờ Thạch Hổ lại từ Cửu U Hoàng Tuyền thoát ra, đến Hoàng Tuyền Địa Cung này, tiếp tục xưng vương!
Mi Thiên như thấy nghi hoặc của Triệu Thụy, tiếp tục nói: “Thạch Hổ sinh tiền tịnh không phải người phàm, mà là một người tu chân, cho nên thực lực mới cường hãn như vậy. Sở dĩ hắn chết bất đắc kì tử, cũng không phải vì bị bệnh, mà vì một cao nhân trong tu chân giới thấy những hành vi của hắn không thuận mắt, bèn xuất phi kiếm, chém chết Thạch Hổ ở ngoài ngàn dặm.
Sau khi Thạch Hổ chết, vì sát nghiệp quá nặng, bị ném vào hàn băng địa ngục trong địa ngục hoàng tuyền, chịu hình phạt vĩnh viễn đóng băng.
Ai biết, Thạch Hổ này chịu khổ trong băng lạnh ngàn năm, trái lại nhân họa đắc phúc, làm thực lực càng cường hãn hơn.
Sau đó, chẳng biết hắn dùng phương pháp nào, lại chạy thoát khỏi hoàng tuyền địa ngục.
Lúc đầu ta gặp Thạch Hổ, hắn đã đạt tới Hợp Thể kì đỉnh phong, cách Độ Kiếp kì cũng chỉ có một bước.
Không biết bây giờ hắn đã đột phá cửa ải này chưa.
Nếu ban đầu thực lực của ta không bị hao tổn, có thể áp chế Thạch Hổ.
Thế nhưng bây giờ ta lại không thể làm gì được, chỉ có thể bảo đảm cho những linh yêu trong bộ lạc này không bị những vong linh khác trong Hoàng Tuyền Địa Cung tập kích.”
Triệu Thụy im lặng gật gật đầu. Nếu La Hầu chi cung trong tay hắn có thể sử dụng.
Nếu trong mấy trăm năm nay, Thạch Hổ không đột phá tới Độ Kiếp kì.
Vậy thì hắn có lẽ còn có cơ hội thủ thắng với Thạch Hổ.
Thế nhưng bây giờ, những Phong Ma hoàn do Huyền Linh đại sư đưa hắn đã vỡ nát toàn bộ vì phải ngăn cản La Hầu chi cung.
Hắn lại mất đi sự khống chế đối với La Hầu chi cung.
Hiện tại hắn thấy, chỉ có thể tạm thời lưu lại trong Hoàng Tuyền Địa Cung, rồi từ từ tìm cơ hội cướp lấy trang Phong Thần chi thư.
Nói chuyện với Mi Thiên xong thì đã muộn, Triệu Thụy tìm một thạch thất không người nghỉ ngơi qua đêm.
Đại khái từ khi hắn tiến vào Hoàng Tuyền Địa Cung, đêm nay là đêm hắn ngủ yên nhất, không phải lo lắng có yêu ma vong linh nửa đêm tập kích.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thụy đã bị Đôn Triệt gọi dậy khỏi giấc mộng.
Thì ra Đôn Triệt muốn cùng những đồng bạn trong bộ lạc đi vào sâu trong Hoàng Tuyền Địa Cung săn bắn, hỏi Triệu Thụy có muốn cùng đi không.
Triệu Thụy cảm thấy mình đã được bộ lạc yêu linh khoản đãi, phải có báo đáp, không thể ở đây ăn không uống không, bèn lập tức đáp ứng.
Trở dậy ăn sáng, Triệu Thụy và Đôn Triệt hai người nhập vào tiểu đội của Đôn Ngân, rời khỏi bộ lạc, vào sâu trong Hoàng Tuyền Địa Cung săn bắn.
Triệu Thụy tuy đã loanh quanh trong Hoàng Tuyền Địa Cung này mấy tháng, nhưng Hoàng Tuyền Địa Cung thật quá rộng, mãi tới bây giờ hắn vẫn chưa quen đường trong Hoàng Tuyền Địa Cung.
Bất quá những yêu linh này lại hết sức quen thuộc hoàn cảnh trong Hoàng Tuyền Địa Cung, như cá trong nước, hoàn toàn không sợ lạc đường.
Tìm tòi trong Hoàng Tuyền Địa Cung một hồi, lỗ mũi Đôn Triệt đột nhiên động đậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng:
“Thiên Thích Ma Trư! Ta vừa ngửi được mùi của Thiên Thích Ma Trư lưu lại!”
“Thật sao?”
“Ha ha. Xem ra hôm nay chúng ta lại có thu hoạch! Vận khí hôm nay không tệ!”
“Mang con Thiên Thích Ma Trư này về, đại khái lại có thể ăn được mấy ngày.”
“…”
“…”
Những yêu linh khác trong đội ngũ mồm năm miệng mười nhao nhao, trên mặt đều lộ vẻ hứng thú.
“Tới cái bóng của Ma Trư còn chưa thấy, đã kêu la làm gì?” Đôn Ngân chỉ trích một câu “Đuổi theo mau!”
Đôn Triệt cười khà khà, gãi gãi cái đầu lông lá xồm xoàm, sau đó dựa theo khí tức mà Thiên Thích Ma Trư lưu lại, tăng tốc đuổi theo.
Triệu Thụy liền bám theo sau hắn.
Đuổi tới trước không bao lâu, đám Triệu Thụy và Đôn Triệt đã phát hiện một con Thiên Thích Ma Trư.
Con Thiên Thích Ma Trư này dài tới mười hai mười ba mét, cao tới ba bốn mét, còn to hơn cả con hôm qua.
Đám yêu quái Đôn Triệt vừa thấy càng thêm cao hứng. Nếu có thể bắt được con Thiên Thích Ma Trư này, đủ cho cả bộ lạc ăn trong hai tuần lễ!
Thiên Thích Ma Trư thấy phía sau xuất hiện một đám đông yêu quái, gai nhọn dài hai mét trên thân liền xù lên.
“Né mau!”
Tiếng la của Đôn Triệt còn chưa dứt, chỉ thấy thân hình Thiên Thích Ma Trư rung một cái, mấy ngàn mũi gai nhọn chi chít từ trên người nó bắn ra, mang theo tiếng rít chói tai, li chi lít chít như mưa bắn về đám Triệu Thụy.
Thế tới của những mũi gai này hung mãnh dị thường, nếu ở nhân gian, một mũi gai chỉ sợ bắn xuyên qua một tòa núi nhỏ!
Triệu Thụy không dám làm vướng chân tay những linh yêu khác, lùi ra sau.
“…”
Những mũi gai đó mang theo từng trận kình phong phóng qua sát người họ, bắn lên vách Hoàng Tuyền Địa Cung, phát ra từng tràng tiếng va chạm trầm muộn.
Vách tường ngụy dị không ngờ lại hoàn toàn hấp thu lực công kích này, hoàn toàn không chịu tổn hại gì.
Thiên Thích Ma Trư đó thấy lần công kích đầu tiên không tổn thương được địch nhân, trên thân liền mọc thêm gai, chuẩn bị phát động lần công kích thứ hai.
Đôn Triệt thấy vậy, không chờ Thiên Thích Ma Trư ra tay, tiến lên một bước, thi triển Yêu hồn thiểm.
Chỉ thấy một cột sáng mang theo vòng sáng màu lục từ trong miệng Đôn Triệt phun ra, nặng nề đập lên thân Thiên Thích Ma Trư.
Thiên Thích Ma Trư làm sao chịu nổi lực oanh kích cường đại như vậy, thân thể to lớn bị đánh bay ra mấy chục mét, chỗ bị đánh trúng hình thành một cái lỗ lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.
Thiên Thích Ma Trư đau đớn gào lên, cảm thấy mình không phải là đối thủ, bèn mang thân thể thụ thương, muốn chạy trốn.
Nó chạy chưa được bao xa, Triệu Thụy đã múa Cửu Tiêu Lôi Đình thương một cái, Tử Điện Lôi Xà từ trong thương bắn ra, quấn chặt lấy Thiên Thích Ma Trư.
Luồng điện cực mạnh truyền qua thân thể Thiên Thích Ma Trư trong nháy mắt, làm nó cơ hồ tê liệt.
Tốc độ của nó liền chậm lại ngay, đi đứng loạng choạng.
“Oa! Pháp khí này của ngươi dùng đi săn thật không tệ. Tuyệt đối không con nào chạy nổi!” Đôn Triệt mở to đôi mắt như chuông đồng, rất thòm thèm nhìn Cửu Tiêu Lôi Đình thương trong tay Triệu Thụy, thèm muốn không thôi.
Triệu Thụy không khỏi cười khổ, một viễn cổ pháp khí như vầy, lại bị hắn dùng đi săn bắn, nếu để chủ nhân trước kia biết được, còn không tức giận tới mức từ trong mồ nhảy ra, tìm hắn tính sổ!
Do thương thế quá nặng, Thiên Thích Ma Trư chạy tới trước mấy chục mét rồi không chịu nổi nữa, ầm ầm ngã xuống.
Đám yêu linh hoan hô một tiếng, chuẩn bị tiến lên kéo vật săn.
Chính vào lúc này, một đám đông phi đầu man từ trong góc ngoặt xông ra, vây chặt mấy vòng quanh con Thiên Thích Ma Trư đó.
Những phi đầu man trong truyền thuyết này, là những đầu lâu có thể tự bay được.
Có đầu lâu mặt xanh nanh ác, trên đầu còn mọc sừng. Có đầu lại hoàn toàn không khác đầu người. Thậm chí trong đó còn có đầu nữ nhân cực kì mĩ lệ. Nghe nói mĩ nữ phi đầu man thường từ trên tường ló đầu ra, dẫn dụ một số nam tử trẻ tuổi, chờ nam tử leo lên tường rồi, phát hiện “mĩ nữ” chỉ có cái đầu, không có thân thể, thì đã quá muộn, đã sớm trở thành món ngon trong miệng của phi đầu man.
Triệu Thụy mới lần đầu nhìn thấy phi đầu man, không khỏi hơi giật mình.
Một cái đầu bay lung tung trên trời, làm sao không khiến hắn kinh ngạc.
Hắn là tu chân giả thì thấy cũng không sao, nếu là một người bình thường thấy được, sớm đã bị dọa cho ngất xỉu rồi.
Bất quá, đám yêu linh Đôn Triệt sớm đã quen mặt với lũ phi đầu man.
Hắn thấy Thiên Thích Ma Trư bị phi đầu man cướp đi, vội vàng la lớn:
“Đây là vật săn của bọn ta!”
“Vật săn của các ngươi? Mắt nào thấy là vật săn của các ngươi? Đã là cuối cùng rơi vào tay bọn ta, thì là vật của bọn ta!” Thủ lĩnh phi đầu man, là một đầu lâu có khuôn mặt của bà già, hết sức ngang ngược nói “Lũ lười các ngươi đừng mơ trên trời rơi bánh xuống nữa!”
Đôn Triệt thấy phi đầu man không chỉ cướp vật săn của hắn, còn nói năng khắc bạc như thế, không khỏi nổi giận: “Vong linh đáng chết này. Ta phải xé rách cái miệng thúi của ngươi!”
“Sao? Các ngươi còn muốn động thủ sao?” Thủ lĩnh phi đầu man lớn giọng châm chọc “Chúng ta chính là vong linh dưới tay Thiên quân Thạch. Những yêu quái đê tiện các ngươi nếu dám đụng đến bọn ta, coi chừng Thạch thiên quân suất lĩnh đại quân vong linh san bằng các ngươi! Hà hà, Thạch Hổ bệ hạ đang cần một lượng lớn huyết hồn phách của sinh linh, đám các ngươi có thể là tài liệu tốt đấy!”
Những phi đầu man khác không chút sợ hãi phụ họa theo, trong cung điện yên lặng này, tỏ ra hết sức chói tai.
Đôn Triệt tính tình ngay thẳng, vì con mồi bị cướp, sớm đã bực bội, bây giờ bị phi đầu man cười cợt châm chọc, càng không cách nào nhịn nổi.
Hắn rống lớn một tiếng, ngưng tụ pháp lực toàn thân, thi triển yêu hồn thiểm.
Chỉ thấy một luồng sáng có vòng sáng màu lục vây quanh từ miệng hắn phun ra, bắn về hướng phi đầu man thủ lĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương