Thần ma chi mộ
Chương 469 : Ám sát đoàn bị diệt (3)
Lô cốt bị đánh hạ!
Lô cốt vốn được cho rằng vĩnh viễn không thể bị đánh hạ, thế mà hôm nay đã bị người ta đánh hạ!
Không phải bởi một quân đoàn, mà là bởi một người trẻ tuổi!
Đám thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn đứng trên đầu thành đần độn nhìn đoạn tường thành đổ sụp cùng những đồng bạn đau đớn rên rỉ trong đống hoang tàn, cảm thấy mình giống như đang trong cơn ác mộng.
Đây là cảnh tượng thảm liệt mà bọn chúng mơ cũng chưa từng mơ thấy bao giờ!
Là những thích khách được ám sát đoàn dốc lòng bồi dưỡng, bọn chúng đều là những cường giả tâm chí kiên định, dũng cảm không sợ chết.
Cơ hồ trên tay mỗi người đều nhuốm đầy máu tươi, trên thân mỗi người đều có vô số oan hồn đeo bám.
Bọn chùng cơ hồ đã mất cảm giác đối với cái chết.
Thế nhưng, đối mặt với quái vật cường hãn tuyệt luân chưa từng thấy này, từ đáy lòng chúng dâng lên một cảm giác lạnh!
Pháp thuật cường đại như vậy, lực lượng cuồng mãnh như vậy, bọn chúng làm sao chiến thắng nổi!
Triệu Thụy đứng sững sững trên đỉnh đầu Đệ nhị nguyên thần, ánh mắt lạnh băng nhìn về lô cốt cách đó không xa.
Cửa thành đã vỡ nát, tường thành cũng sụp một đoạn lớn, lô cốt vũng chắc không gì phá nổi bây giờ đã giống như một vũ công thoát y, đã vén áo ra trước mặt hắn.
Triệu Thụy nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh.
Những tên thích khách vừa rồi tận tình châm chọc hắn, cho rằng hắn không thể nào phá được lô cốt đã sắp phải trả giá tới nơi rồi.
Hắn triển động thân hình, tay cầm Cửu Tiêu Lôi Đình thương, bay về chỗ lô cốt bị phá.
Đệ nhị nguyên thần tâm ý tương thông với Triệu Thụy, bám theo sau hắn, cũng sải bước xông về phía trước.
Bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất phát ra tiếng ầm ầm như tiếng sấm, đập vào tận tâm khảm mỗi một thành viên của ám sát đoàn, khiến chúng tâm hoảng ý loạn.
Bọn chúng đã mất đi dũng khí và xung động lúc ban đầu, không biết mình phải xông qua ngăn cản địch nhân tiếp tục tiếp cận, hay phải lùi lại bảo vệ bên trong lô cốt.
Chính vào lúc này, bốn vị trưởng lão phụ trách quản lý Sơn Lão ám sát đoàn đều nhất thời hết cách.
Mắt thấy sát thủ mang mặt nạ bạc và yêu ma mà hắn kêu gọi ra càng lúc càng gần.
Hanny trưởng lão nghiến răng quyết định, lớn giọng hạ lệnh: “Tất cả mọi người rời khỏi tường thành, vào trong lô cốt, thừa cơ thích sát!”
Những thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn lúc này mới hơi tỉnh táo lại, vội vã rời khỏi tường thành, phân tán vào trong lô cốt.
Sở trường nhất của chúng là ám sát chứ không phải xung đột chính diện.
Lấy cứng chọi cứng với cường giả có lực lượng khủng bố như sát thủ mang mặt nạ bạc này, là lấy sở đoản của mình chọi với sở trường của địch, chẳng khác nào đi tìm chết!
Chờ khi sát thủ mang mặt nạ bạc vào trong lô cốt, bọn chúng dựa vào địa hình có lợi, tiến hành thích sát, có lẽ còn có cơ hội thắng.
Triệu Thụy thấy những thích khách trên tường thành rút lui vào trong lô cốt như thủy triều, bèn đuổi riết phía sau không tha.
Sau khi hắn tiến vào trong lô cốt, mới phát hiện trong lô cốt này thật ra là một thành thị có thể chứa mấy ngàn người, khắp nơi đều là nhà xây bằng nham thạch.
Tất cả kiến trúc cơ hồ đều có cùng một kiểu, một màu, chỉ là chỗ cao nhất trong lô cốt có một cung điện vĩ đại, chỗ đó đại khái là trung khu của Sơn Lão ám sát đoàn.
Triệu Thụy cảm thấy, mục tiêu của hắn, Sát thủ chi vương Tát Tân hẳn là ở đó.
Triệu Thụy bèn triển động thân hình phóng về phía tòa cung điện đó.
Hắn tịnh không biết Uy Kim cũng nấp ở đó, nếu không hắn sớm đã lôi Uy Kim ra diệt rồi.
Triệu Thụy mới bay chưa bao xa, một đám khói hoa bảy màu từ trong thành bay lên, sau đó nổ tung trên không.
Liền đó, tiếng tù và ù ù vang lên, không ngừng vang vọng phía trên lô cốt.
Những thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn đó giống như châu chấu, li chi lít chít phóng ra từ các kiến trúc, xông về phía Triệu Thụy, phát ra thế công hung mãnh nhất với Triệu Thụy!
Trong lòng mỗi một thích khách của ám sát đoàn đều hết sức rõ ràng, đây là trận chiến cuối cùng liên quan tới sinh tử tồn vong của chúng.
Nếu không thể giết chết đối thủ, Sơn Lão ám sát đoàn tồn tại ngàn năm sẽ bị diệt tại đây!
Bọn chúng mạnh mẽ áp chế nỗi sợ hãi đối với Triệu Thụy, điên cuồng phát động lần ám sát cuối cùng đối với Triệu Thụy.
Ngoại trừ Hanny trưởng lão lưu lại hậu phương tọa trấn chỉ huy, ba trưởng lão còn lại của Sơn Lão ám sát đoàn cũng đều tham gia vào đợt tiến công này.
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy khắp đường lớn ngõ nhỏ, nơi nơi đều là những bóng đen như quỷ mị, nhanh chóng chớp động, đều lẹ làng lại gần.
Triệu Thụy hết sức rõ ràng, tình hình trong lô cốt đối với hắn thập phần bất lợi.
Nhưng đối với những thích khách sinh trưởng ở đây mà nói, từng gốc cây ngọn cỏ đối với chúng đều là vật che chắn.
Ở đây, chúng đúng là vô khổng bất nhập!
Đám thích khách dùng hết mọi cách, ẩn giấu thân hình, thử xông đến cạnh Triệu Thụy, tiến hành thích sát hắn.
Cho dù là vậy, cảm giác của Triệu Thụy vẫn giống như radar, bao trùm cả lô cốt, tung tích của những thích khách này đều rõ như lòng bàn tay.
Hắn thi triển Tử Điện Lôi Xà, cùng Đệ nhị nguyên thần tiêu diệt hết những thích khách đang tìm cách lại gần đó.
Thế nhưng, do số lượng thích khách thực sự quá nhiều, phân tán sức chú ý của Triệu Thụy.
Ba trưởng lão của Ám sát đoàn đã lặng lẽ lại gần Đệ nhị nguyên thần.
Cơ hồ cùng một lúc, ba trưởng lão đồng loạt đằng không bay lên, ba cây dao găm lấp lóe quang mang màu đỏ, vàng, trắng, đồng thời từ ba hướng đâm về phía đỉnh đầu của Đệ nhị nguyên thần!
Động tác của ba trưởng lão này nhanh chóng vô cùng, phối hợp không kẽ hở.
Đệ nhị nguyên thần căn bản không kịp tránh né, thậm chí đến cả Triệu Thụy, trước đó cũng chưa từng dự liệu bọn chúng lại hạ thủ với Đệ nhị nguyên thần!
“Xẹt” một tiếng vang lên, ba cây dao găm đồng thời đâm vào đỉnh đầu Đệ nhị nguyên thần.
Trên mặt ba vị trưởng lão lộ vẻ vui mừng.
Ba cây dao găm này do cổ đại danh tượng chế tạo, bên trên có kèm theo ma lực cực kì cường đại.
Một cây có thể làm suy yếu phòng ngự của địch nhân, một cây có thể làm địch nhân tê liệt, cây cuối cùng mang theo vu độc khủng bố, cho dù là một con cự long bị đâm trúng một phát cũng chịu không nổi.
Bây giờ, đỉnh đầu yêu ma màu bạc đó đồng thời trúng ba cây dao găm, cho dù nó có cường hãn đến đâu, thực lực cũng phải suy yếu đi nhiều.
Bọn chúng cảm thấy chỉ cần lập tức công kích thêm một lần nữa là có thể giải quyết được yêu ma cường đại này rồi!
Hanny trưởng lão đứng ở xa quan sát, trên mặt cũng lộ vẻ thoải mái, trong lòng cũng giống như ba vị trưởng lão kia, theo lão thấy, yêu ma to lớn đó tiêu rồi.
Bị ba con dao găm đó đâm trúng, cho dù là Sơn Lão Tát Tân cũng không chịu nổi.
Không có yêu ma màu bạc này trợ giúp, thực lực của sát thủ mang mặt nạ bạc sẽ đại hạ giá, bọn chúng dựa vào chiến thuật biển người nhất định có thể chuyển bại thành thắng!
Thế nhưng, vẻ thoải mái trên mặt lão còn chưa duy trì được ba giây, dị biến đã đột nhiên phát sinh.
Đệ nhị nguyên thần của Triệu Thụy đột nhiên ngẩng đầu rít lên một tiếng, trên người đột ngột bùng ra uy thế cường đại, chấn ba vị trưởng lão bay về phía sau! Thậm chí đến ba con dao găm cắm trên đỉnh đầu nó cũng bật ra!
Liền đó, nó giơ cao Thị Huyết ma đao.
Huyết quang chói mắt tỏa ra từ cự nhận, càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt, giống như mặt trời màu máu!
Liền đó Đệ nhị nguyên thần nắm Thị Huyết ma đao, vung một cái trên không, chém mạnh xuống!
“Ầm!”
Huyết sắc quang nhận to lớn nặng nề chém lên mặt đá hoa cương, tạo thành một khe nứt dài mấy trăm mét, sâu mười mét!
Lô cốt hùng vĩ cơ hồ bị một đao này cắt ra làm hai!
Phàm là thích khách nằm trên đường đó đều tan xương nát thịt, tan tành tro bụi, một chút cặn bã cũng không lưu lại!
Sóng xung kích cường đại lan ra xung quanh như một vụ nổ hạt nhân.
Nơi sóng xung kích đi qua, tất cả kiến trúc đều sụp đổ trong nháy mắt, biến thành bụi nhỏ bị cuốn lên cao mấy chục mét.
Đám thích khách của ám sát đoàn kinh hãi gào thét, chạy trốn khắp nơi, hi vọng có thể chạy thoát khỏi phạm vi của sóng xung kích.
Thế nhưng, tốc độ của chúng thật sự quá chậm, sóng xung kích cuồng mãnh đã nhanh chóng nuốt lấy bọn chúng.
Ba vị trưởng lão của Ám sát đoàn chịu trận hàng đầu, bị đập nát trước tiên.
Chờ khi uy lực của sóng xung kích từ từ giảm đi, một phần tư kiến trúc trong lô cốt đã bị phá hủy triệt để, san thành bình địa.
Còn như thích khách của Ám sát đoàn bị tử thương, lại càng khó mà tính đếm!
Hanny trưởng lão trợn mắt há miệng, lão cảm thấy mình đã tính sai.
Lão vốn dự định lợi dụng địa hình phức tạp trong lô cốt, triển khai công kích với kẻ xâm nhập, có thể thu được kỳ hiệu.
Nhưng không ngờ kết quả lại thế này!
Một đao!
Vẻn vẹn một đao, tòa cổ thành mấy trăm năm này đã bị san bằng một phần tư!
Bao gồm cả ba trưởng lão, mấy trăm thích khách hạng nhất, toàn bộ bị giết!
Nếu yêu ma màu bạc đáng sợ đó đánh thêm vài cú nữa, cả tòa lộ cốt này không phải đều ra đi hết sao!
Hanny trưởng lão đột nhiên phát hiện mình đã bỏ sót một điểm mấu chốt.
Tường thành lô cốt tuy có phòng ngự pháp trận gia cố, nhưng phòng ốc trong lô cốt lại tịnh không được gia cố.
Bất quá, điều khiến lão nghĩ mãi không ra là, ba vị trưởng lão rõ ràng đã đâm dao găm vào đỉnh đầu yêu ma đó, tại sao nó lại giống như không bị ảnh hưởng gì hết!
Lão không biết, yêu ma màu bạc đó thực tế là Đệ nhị nguyên thần của Triệu Thụy, tịnh không có bộ phận yếu hại.
Trừ phi dùng pháp thuật cực kì cường đại, khiến chỉnh thể nó bị trọng thương, nếu không, kiểu thích sát này chẳng tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với nó.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Uy Kim thấy sát thủ mang mặt nạ bạc cuồng mãnh như vậy, sớm đã kinh hoảng lục thần vô chủ “Chúng ta phải nhanh chóng thỉnh Tát Tân Sơn Lão ra đi! Nếu ông ấy còn không xuất hiện, chúng ta sẽ xong hết! Chúng ta đã tổn thất gần một nửa thích khách, thậm chí cả ba trưởng lão cũng đều tổn thất trong đợt tập kích vừa rồi. Cứ như vậy chúng ta không cầm cự được lâu nữa. Bây giờ đã tới thời khắc nguy cấp nhất rồi!”
Hanny trưởng lão cau mày, hết sức bực dọc nói: “Ngươi không phải không biết, Tát Tân Sơn Lão đã thân thụ trọng thương, đang bế quan liệu dưỡng. Nếu mang thương mà ra, cho dù có thể thủ thằng, chỉ sợ sẽ thương chồng thêm thương, nguy hiểm tới tính mạng!”
Uy Kim gấp tới mức lớn giọng quát tháo: “Nhưng chí ít Sơn Lão ám sát đoàn cũng có thể bảo tồn! Nếu không, chờ tới khi sát thủ mang mặt nạ bạc tiêu diệt hết chúng ta, hắn không phải vẫn có thể tìm tới Tát Tân sơn lão sao! Đến lúc đó, tất cả đều hết!”
Hanny trưởng lão cẩn thận xem xét tình hình trong lô cốt một phen, phát hiện Triệu Thụy và yêu ma màu bạc đang xông xáo phá hoại như vào chỗ không người, không khỏi nặng nề thở dài.
Bọn chúng quả thật đã không còn lựa chọn nào khác.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương