Thần ma chi mộ

Chương 468 : ám sát đoàn bị diệt (2)

“Có biết tình hình của kẻ xâm nhập không? Bọn chúng tới bao nhiêu người?” Uy Kim vội vàng hỏi. “Chỉ có một kẻ xâm nhập thôi. Nhưng lai lịch bối cảnh của hắn thế nào thì không rõ.” “Chỉ có một người!” Uy Kim xém chút nữa cho rằng mình nghe lầm “Một người mà vượt qua được trùng trùng phòng tuyến, giết tới bên ngoài lô cốt!” Hanny trưởng lão gật gật đầu, sắc mặt lại âm trầm thêm vài phần. Trong lòng Uy Kim bỗng dâng lên một dự cảm không lành: Kẻ xâm nhập cường đại ngoài kia, có phải là sát thủ mang mặt nạ bạc không! Vừa nghĩ tới khả năng này, Uy Kim không khỏi cảm thấy chân tay mình lạnh ngắt. Đến cường giả cường hoành ngụy dị như Tát Tân còn phải chịu nhiều thua thiệt trong tay sát thủ mang mặt nạ bạc, điều này khiến hắn vô cùng sợ hãi sát thủ mang mặt nạ bạc. Bất quá, Uy Kim nghĩ lại, nơi này dẫu sao cũng là đại bản doanh của Sơn Lão ám sát đoàn, cơ hồ tất cả cường giả của Ám sát đoàn đều tụ tập ở đây. Hơn nữa, lô cốt này vững như thành đồng vách sắt, cho dù sát thủ mang mặt nạ bạc có cường đại tới đâu cũng không thể công phá nổi, càng không thể đột phá phòng ngự của thích khách mũi nhọn nhất thế giới, tới trước mặt mình! Uy Kim bèn trở nên trấn định, chạy theo Hanny tới tường thành. Thấp thỏm leo lên tường thành, Uy Kim thò mình ra, vươn cổ nhìn xuống, chỉ thấy một thanh niên hai mươi mấy tuổi, trước giờ chưa từng thấy qua, đang đứng một mình dưới tường thành, trước cái lô cốt đồ sộ này, tỏ ra nhỏ bé dị thường. Quả tim của Uy Kim liền trở về chỗ cũ. Đây không phải là sát thủ mang mặt nạ bạc. Tuy trước giờ hắn chưa từng thấy qua sát thủ mang mặt nạ bạc, cũng không biết bộ dạng của sát thủ mang mặt nạ bạc ra làm sao. Bất quá, mặt nạ màu bạc đó là một tiêu chí bắt mắt nhất. Mà thanh niên trẻ tuổi này chẳng mang gì trên mặt cả. Thần sắc của Uy Kim trở nên thoải mái hơn, hắn cảm thấy kẻ xâm nhập này hẳn là không nhắm vào hắn. Cho dù vạn nhất Sơn Lão ám sát đoàn chống cự không được, hắn cũng có thể chen vào dòng người chạy ra. Uy Kim đang tính toán như thế, Hanny đã cất giọng uy nghiêm nói: “Kẻ xâm nhập kia! Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Vì sao lại xông vào thánh địa của Sơn Lão ám sát đoàn chúng ta?” Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn những sát thủ li chi lít chít như bày kiến trên tường thành, lạnh lùng nói: “Ta là ai, các ngươi không quản nổi đâu. Chỉ cần các ngươi giao Tát Tân ra, ta lập tức rời đi ngay!” Tuy cách xa, nhưng thanh âm của Triệu Thụy vẫn truyền vào tai của mỗi người trong lô cốt một cách rõ ràng. Hanny trưởng lão không khỏi vừa sợ vừa giận. Tát Tân chính là Sơn Lão đời thứ ba, lãnh tụ tối cao của Sơn Lão ám sát đoàn. Thanh niên này không ngờ lại mở lời điên cuồng, đòi bọn lão giao Tát Tân ra! Đây đúng là sỉ nhục cả Sơn Lão ám sát đoàn! Quả nhiên, một số sát thủ thanh niên huyết khí phương cương đã tức giận chửi rủa trên đầu thành, muốn nhảy xuống tiêu diệt Triệu Thụy. Hanny trưởng lão vội nghiêm giọng quát bảo ngưng, ngăn cản bọn chúng lại. Thanh niên này đã dám một mình xông vào tổng bộ ám sát đoàn, khẳng định sẽ có thực lực phi phàm. Quan trọng hơn là tên xâm nhập này dám công nhiên kêu gọi bản Sơn Lão Tát Tân. Liên tưởng đến việc Tát Tân trọng thương quay về, Hanny trưởng lão không khỏi hoài nghi có phải thanh niên này đã đánh Tát Tân bị thương hay không. Nếu hắn không may đoán đúng, vậy thì tình hình hết sức nghiêm trọng rồi. Thanh niên này sẽ là kình địch! Hanny trang nghiêm sắc mặt đáp: “Tát Tân là đệ tam Sơn Lão, thủ lĩnh tôn kính của Sơn Lão ám sát đoàn chúng ta. Ám sát đoàn chúng ta thề chết bảo vệ an toàn của ông ấy, tuyệt đối sẽ không giao cho địch nhân ngươi! Nếu ngươi muốn lấy mạng của Tát Tân sơn lão, vậy phải bước qua xác chết của bọn ta! Đương nhiên, trước đó ngươi có bản lĩnh hãy công phá lô cốt của bọn ta đã.” Hanny nói một hơi như vậy, liền khiến tất cả thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn hoan hô rung trời, bày tỏ quyết định tuyệt đối ủng hộ Hanny. Bọn chúng đứng trên tường thành, chỉ xuống Triệu Thụy, lớn giọng cười nhạo, chửi bới, dùng những lời ác độc nhất công kích Triệu Thụy. “Đồ ngu! Ngươi có bản lãnh thì công phá cửa thành này đi!” “Ha ha! Chúng ta đang chờ đây!” “Công phá lô cốt này? Hắn đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày! Nếu hắn có thể lên tường thành là tốt nhất! Bọn ta sẽ chém vụn hắn, lấy làm đồ nhắm!” “Ta xí trước quả tim hắn! Hừ hừ! Có một mình cũng dám khiêu chiến cả Sơn Lão ám sát đoàn? Đúng là chán sống rồi mà!” “…” “…” Không ai cho rằng, bằng vào sức một mình Triệu Thụy, có thể công phá được cái lô cốt vững như thành đồng này. Bởi vì, khi tòa lô cốt này mới kiến tạo, đã được thiết lập trận pháp phòng ngự trùng trùng để gia cố. Không chỉ như vậy, bên trong lô cốt còn có trận pháp công kích cường đại hơn. Một khi khởi động, đừng nói một người, cho dù mười vạn người cũng bị đập cho tan tành tro bụi trong khoảnh khắc. Muốn đột phá chính diện, cơ hồ không có bất cứ khả năng nào! Triệu Thụy nghe đám sát thủ của Sơn Lão ám sát đoàn giễu cợt mình ác như vậy, trên mặt liền lộ ra một nụ cười lạnh, từ từ nói: “Vậy bây giờ ta công phá lô cốt của các ngươi cho các ngươi coi nè!” Nói xong, hắn nắm chỉ quyết, thả Đệ nhị nguyên thần ra. Đệ nhị nguyên thần vừa từ đan điền ra liền to lớn lên, sau cùng ảo hóa thành một ma thần cao mười mấy mét lấp lánh ngân quang! Triệu Thụy triển khai thân hình, lấy Thị Huyết ma đao cho Đệ nhị nguyên thần rồi bay lên đỉnh đầu của Đệ nhị nguyên thần, chỉ ra phía trước, hạ lệnh: “Công phá cửa thành!” Đệ nhị nguyên thần ngẩng cái đầu to lớn, phát ra một tiếng gầm rung trời, uy thế khủng bố từ trên người nó tán phát ra, khuếch tán ra xa vô tận. Sau đó hai tay Đệ nhị nguyên thần nắm chắc Thị Huyết ma đao, hung hăng chém tới cửa thành! Cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy. Huyết sắc quang nhận chói mắt từ trên Thị Huyết ma đao bùng ra, mang theo tiếng phá không chói tai, nặng nề bắn lên cửa thành bằng thép. Trong chớp mắt khi huyết sắc quang nhận tiếp xúc với cửa thành, những pháp trận trên cửa thành đột nhiên khởi động, quang mang màu trắng bao phủ cả cửa thành. “Ầm!” Tiếng va chạm to lớn vang lên muốn điếc tai. Sóng xung kích cường đại làm những tảng nham thạch gần cửa thành vỡ nát hết cả. Sóng khí cuốn cát bụi lên cao mấy chục mét, che hết tầm nhìn của mọi người. Lô cốt hùng vĩ bị cú va chạm mạnh làm lắc lư kịch liệt một chặp, khiến người ta cơ hồ không cách nào đứng vững! Rất nhiều thích khách do không có chuẩn bị tâm lý, ngã đông ngã tây giúi giụi, mấy tên thích khách cấp thấp đứng ngoài rìa nhất của tường thành thậm chí còn ngã cắm đầu từ trên tường thành xuống đất! Chờ bụi đất tan hết, cánh cổng bằng thép nặng tới vạn cân đó đã xuất hiện một vết nứt vừa to vừa sâu! Cứ thế mà nhìn, chẳng tới mấy đao, cánh cổng sẽ bị đệ nhị nguyên thần chém sập! Trên tường thành vừa rồi còn ồn ào náo động, bây giờ đã lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều sợ hãi biến sắc, chấn kinh không nói nên lời! Bọn họ chẳng ai ngờ nổi cửa thành bằng thép đã được gia cố phòng ngự pháp trận, lại bị một đao của đối phương chém nứt ra to như vậy! Cho dù Hanny trưởng lão từ đầu đã xem trọng Triệu Thụy cũng vạn lần không ngờ được! Mấy ngàn ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Triệu Thụy, nhìn hắn như thấy ma vậy! Những thích khách trên tường thành đó không dám khinh thị chút nào đối với kẻ xâm nhập này nữa, trong ánh mắt lại mang theo vài phần sợ hãi! Lực lượng đáng sợ như vậy, một khi phá được tường thành phòng ngự, bọn chúng phải đối phó ra sao? Chấn kinh cả nửa ngày, Hanny trưởng lão tỉnh táo lại đầu tiên, lão khàn khàn hạ lệnh: “Khởi động trận pháp công kích! Khởi động trận pháp công kích!” Tiếng lão vừa dứt, từng phù chú kì dị tán phát quang mang màu vàng đất đã từ từ hiện lên trên tường thành. Liền đó phù chú đó bắn ra, từ bốn phương tám hướng đập tới Đệ nhị nguyên thần của Triệu Thụy! Triệu Thụy đứng sừng sững trên đầu Đệ nhị nguyên thần, cuồng phong thổi đầu tóc hắn không ngừng bay trên không, giống như quần ma loạn vũ. Hắn nhìn phù chú bay lại, hừ lạnh một tiếng khinh thường, lấy Cửu Tiêu Lôi Đình thương trong Càn Khôn giới chỉ ra. Theo một tia chân khí truyền vào, từng luồng sét màu tím từ trong thân Cửu Tiêu Lôi Đình thương lóe ra, lượn lờ quanh thân thương, phát ra tiếng lổ lép bép, ở tít trên đầu tường thành cũng nghe được rõ ràng. Triệu Thụy ngâm tụng một đoạn viễn cổ chú văn, múa Cửu Tiêu Lôi Đình thương một cái trên không, quát: “Tử Điện Lôi Xà!” Một con lôi xà thể hình to lớn liền gào rít xông ra từ trong thương, quấn quanh Đệ nhị nguyên thần. Con lôi xà do sét tạo thành này nhìn có uy hơn thời Triệu Thụy còn ở Luyện Thần kì, thể hình cũng có thay đổi, độ dài cơ hồ vượt quá trăm mét, to mười mấy mét! Nó xoay vòng quanh Triệu Thụy và Đệ nhị nguyên thần, phòng ngự cho bọn hắn thật nghiêm mật. Những phù chú do lô cốt bắn ra đều đập lên thân Tử Điện Lôi Xà, phát ra những tiếng nổ liên tiếp. Sóng khí nóng rực sinh ra do vụ nổ xung đột khuấy động lẫn nhau, đều không tạo thành bất cứ thương hại gì cho Triệu Thụy. Sắc mặt của Hanny trưởng lão càng thêm khó coi, cơ bắp trên mặt cơ hồ vặn vẹo hết cả lại. Thực lực của kẻ xâm nhập này thật quá cường đại, pháp thuật thi triển ra thật quá kì dị huyền ảo, khiến lão bó tay hết cách! “Thằng cha đó rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai! Ám sát đoàn chúng ta sao lại trêu vào địch nhân đáng sợ như vậy!” Hanny trưởng lão nhìn Triệu Thụy, lầm bầm một mình. “Sát... sát thủ mang mặt nạ bạc! Hắn… hắn nhất định là sát thủ mang mặt nạ bạc!” Uy Kim co rúm bên cạnh Hanny trưởng lão, lắp ba lắp bắp nói. Hắn phán đoán ra thân phận của Triệu Thụy từ cuộc nói chuyện giữa Triệu Thụy và Hanny. “Quả nhiên là hắn!” Cơ bắp trên mặt Hanny trưởng lão cơ hồ cơ rúm lại vào nhau. Sát thủ mang mặt nạ bạc này đả thương Tát Tân sơn lão, có thù sâu như bể với Ám sát đoàn, tuyệt đối không có thiện ý! Lão cắn chặt răng, chuẩn bị hạ lện tiếp tục khởi động trận pháp, tiến hành công kích. Chính vào lúc này, Triệu Thụy đã phát động công kích mãnh liệt nhất đối với lô cốt. Hắn chỉ Cửu Tiêu Lôi Đình thương vào cửa thành. Đệ nhị nguyên thần lập tức giơ cao Thị Huyết ma đao, lại chém một nhát xuống cửa thành. Đồng thời, Tử Điện Lôi Xà cũng xông mạnh về phía cửa thành! Tử Điện Lôi Xà và huyết sắc quang nhận đồng thời đập lên cửa thành bằng thép. “Ầm!” Tiếng nổ kinh thiên động địa đột ngột vang lên, cơ hồ khiến tất cả mọi người đều tạm thời mất đi thính giác. Lô cốt hùng vĩ kiên cố lắc lư kịch liệt. Cửa thành bằng thép kiên cố dày nặng đó bị công kích này của Triệu Thụy đập vỡ thành mấy chục khối, bay thẳng vào trong lô cốt, đập nát từng tòa kiến trúc trong đó! Tường thành nối với cổng thành bị sụp một mảng lớn, cát đá bụi mù cơ hồ lấp đầy cả hang động! Những thích khách trên tường thành, mỗi tên đều phát ra những tiếng kêu thét kinh khủng, trong chớp mắt đã bị chôn vùi trong đống nham thạch khổng lồ sụp đổ.