Thần ma chi mộ
Chương 464 : Hai hổ đánh nhau
Triệu Thụy tịnh không chờ lâu, ba mươi giây sau, Tát Tân đã từ trên rơi xuống, xuất hiện trong lòng núi lửa.
Do vách đá xung quanh đều khắc chú văn phòng ngự, vì vậy, thuật ẩn thân của Tát Tân cơ hồ mất hiệu dụng, thân hình lộ ra quá nửa, trở thành trạng thái nửa trong suốt.
Triệu Thụy lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo chân chính của Tát Tân.
Đầu quấn khăn trắng, thân mặc đồ trắng, trong tay phải nắm một chủy thủ trong suốt hình con rắn, mặt mày tuy già chát, nhưng trong hai con mắt lại lấp lóe tinh quang.
Điều khiến Triệu Thụy cảnh giác nhất là Tát Tân này rõ ràng dừng lại cách hắn không xa, thế nhưng, hắn lại không cảm giác được nửa điểm sát khí từ trên người Tát Tân!
Nếu không có những chú văn khắc trong động làm thân hình Tát Tân bộc lộ ra, hắn thậm chí không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Tát Tân!
Triệu Thụy không thể không thừa nhận, dị thuật mà Tát Tân tu luyện xác thực ngụy bí kì dị, không hổ là Sát thủ chi vương.
Hắn nín thở, lặng lẽ lách vào sâu hơn một chút, để mình nấp tốt hơn, khỏi bị Tát Tân phát hiện.
Tát Tân tịnh không phát hiện ra Triệu Thụy, hắn ngừng lại cách mặt nham tương đại khái khoảng sáu bảy trăm mét, sau đó cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn bên.
Hắn chú ý tới pháp trận kì dị cỡ lớn dưới chân, cho tới trang Phong Thần chi thư trong tay tượng đá.
Linh lực cường đại từ trang sách tán phát ra khiến hắn cực kì hứng thú.
Không chút nghi ngờ, đó là một kiện bảo vật, hơn nữa còn là một kiện hi thế chi bảo trước giờ chưa từng thấy.
Nếu có thể kiếm được, nói không chừng sẽ có sự giúp đỡ to lớn cho việc tu luyện của hắn.
Bất quá, Tát Tân vốn tính thận trọng, tịnh không lập tức bay qua cướp lấy Phong Thần chi thư.
Bởi vì, hắn cảm giác được rõ ràng, trong dung nham sôi sục dưới kia tựa hồ đang ẩn giấu một yêu thú tương đối đáng sợ.
Ngoài ra, hắn không thấy tung tích của sát thủ mang mặt nạ bạc.
Có lẽ, sát thủ mang mặt nạ bạc đã bị yêu thú nấp dưới nham tương kia nuốt mất rồi.
Nhưng cũng có thể đang nấp ở chỗ nào gần đó, tùy thời chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng.
Do Minh Linh mặt nạ trên mặt Triệu Thụy đã ẩn giấu toàn bộ khí tức của hắn, Tát Tân không cảm nhận được gợn sóng linh lực của Triệu Thụy.
Tát Tân hết sức cẩn thận tiến lại gần tượng đá, đồng thời quan sát kĩ lưỡng xung quanh, nếu như tình huống không đúng, hắn chí ít cũng đảm bảo an toàn thoát đi.
Độ cao của Tát Tân từ từ hạ xuống, bảy trăm mét, sáu trăm mét, năm trăm mét…
Tát Tân cách tượng đá càng lúc càng gần, bốn bên vẫn yên tĩnh, hắn tịnh không gặp phải bất cứ công kích gì.
Tát Tân nhìn Phong Thần chi thư trong tay tượng đá, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi, kiện bảo vật này tựa hồ chỉ cần hắn đưa tay ra là lấy được rồi.
Nụ cười của hắn còn chưa kịp lui.
Lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra!
Trong dung nham nóng chảy đột nhiên bắn ra thân hình to lớn của Dung Nham Yêu Hổ, mang theo sóng nhiệt nóng rực bổ tới hắn!
Tát Tân sớm đã cảm giác được trong dung nham có yêu thú cường đại, vẫn luôn ngưng thần phòng bị.
Vì vậy, hắn tịnh không quá giật mình, chỉ vặn mình một cái trên không, tránh né rồi bay như quỷ mị ra sau thân Dung Nham Yêu Hổ, chủy thủ trong suốt lăng lệ vô cùng đâm về phía cổ Dung Nham Yêu Hổ.
Dung Nham Yêu Hổ vồ không trúng, cảm thấy không hay, liền vặn mình, há cái miệng rộng, phát ra một tiếng hổ gầm.
Trong tiếng hổ gầm muốn điếc tai, ngọn lửa hừng hực hình thành một cột lửa to lớn từ trong miệng yêu hổ bắn ra, phô thiên cái địa cuốn lấy Tát Tân, dường như muốn nuốt gọn lấy hắn.
Nhiệt độ trong lòng núi lửa vốn đã rất cao, bây giờ Dung Nham Yêu Hổ phun ra ngọn lửa hừng hực lại càng khiến cho không khí trở nên nóng bức hơn, cơ hồ có thể nướng chín người ta!
Tát Tân giật mình, không ngờ yêu hổ này lại cường hãn như vậy!
Hắn không thể không thay đổi thế công, thu hồi chủy thủ, đồng thời trút lực lượng vào đó.
Chủy thủ trong suốt đột nhiên toát ra quang mang màu đen dài mấy mét, giống như một quang kiếm bén nhọn chắn trước người.
Ngọn lửa do Dung Nham Yêu Hổ phun ra gặp quang kiếm liền bị cắt ra như tờ giấy, lách qua bên mình Tát Tân.
Dung Nham Yêu Hổ thấy công kích lần thứ nhất không làm kẻ xâm nhập bị thương, bèn quất mạnh đuôi hổ về phía Tát Tân.
Tát Tân không kịp tránh, liền bị đuôi của Dung Nham Yêu Hổ quất trúng lưng.
Hắn rên lên một tiếng, không nổi vững giữa không trung, ngã lộn nhào xuống, chỗ lưng bị quất trúng bị nhiệt độ cao đốt cháy thành một màu đen.
Tát Tân ý thức được đây không phải là phương thức chiến đấu mà hắn quen thuộc, thuật ẩn thân thích sát của hắn cơ hồ không có chút tác dụng nào ở đây.
Ngoài ra, hắn duy trì chủy thủ dưới hình thức quang kiếm một thời gian dài sẽ hết sức tiêu hao lực lượng.
Thế là, hắn quyết định tạm thời rời khỏi nơi đây, từ từ tính sau.
Tát Tân khởi động thân hình, lượn vòng về phía miệng núi lửa, nhanh chóng bay lên, tránh né công kích của Dung Nham Yêu Hổ.
Thế nhưng, hắn mới vừa bay lên tới độ cao khoảng năm sáu trăm mét, pháp trận to lớn đó lại khởi động, nhốt hắn vào trong!
Tát Tân giật nảy mình, chuyện này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hắn!
Hắn dùng toàn lực vung chủy thủ, đánh lên cái lưới do ánh sáng hợp thành, thử thoát ra.
Tiếng va chạm liên miên bất tuyệt, cái lồng sáng cũng không ngừng lắc lư, nhưng không thể bị phá mở hoàn toàn.
Bây giờ, hắn chỉ có một con đường để đi.
Đó là giải quyết con yêu thú này, phá hủy pháp trận, mở cái lồng ánh sáng đó ra.
Tát Tân cuối cùng cũng hiểu hắn đã rơi vào cạm bẫy do sát thủ mang mặt nạ bạc bố trí.
Vừa nghĩ tới mình tung hoành mấy trăm năm, lại hai lần gặp phải sát thủ mang mặt nạ bạc, nhưng tới mặt của đối phương cũng chưa thấy được, Tát Tân không khỏi tức điên lên.
Sự phẫn nộ của hắn không tìm được chỗ để phát tiết, bèn chuyển mục tiêu lên người Dung Nham Yêu Hổ.
Tát Tân gào lên một tiếng, xoay người, xông thẳng tới trước mặt Dung Nham Yêu Hổ.
Mắt thấy sắp đụng phải Dung Nham Yêu Hổ, Tát Tân đột nhiên bay lên không, chủy thủ đâm xuống dưới.
Một vết thương thật sâu xuất hiện trên lưng Dung Nham Yêu Hổ, lộ ra vật chất giống như nham tương bên trong.
Dung Nham Yêu Hổ gầm lên một tiếng, có lẽ nó không để ý tới chút thương tích ngoài da đó, thế nhưng, linh lực có tính phá hoại từ trong chủy thủ truyền ra lại tạo thành thương thế khá nặng cho thân thể nó.
Nó quay đầu lại, một cột lửa to bắn ra, nặng nề đập lên lưng Tát Tân, đánh Tát Tân bay đập vào vách núi lửa.
Tát Tân giãy giụa bò ra khỏi vách đá, rồi lại xông về phía Dung Nham Yêu Hổ.
Lúc này hắn đã phát hiện lực lượng của Dung Nham Yêu Hổ tựa hồ còn hơn cả hắn, bèn không xung đột chính diện nữa, mà triển động thân hình, nhờ vào động tác nhanh nhẹn, không ngừng lượn vòng trên không, lúc trên lúc dưới, lúc trái lúc phải, phiêu hốt bất định giống như quỷ mị.
Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ đâm chủy thủ trong suốt vào cơ thể Dung Nham Yêu Hổ, đồng thời trút linh lực cường đại vào, phá hoại thân thể của yêu hổ.
Động tác của Dung Nham Yêu Hổ tuy cũng không vụng về, nhưng lại kém xa Tát Tân.
Chưa được bao lâu, trên người nó đã có mười mấy vết thương sâu hoắm.
Bất quá, Dung Nham Yêu Hổ tịnh không tỏ ra yếu kém, đòng dạng cũng để lại trên người Tát Tân bảy tám vết thương.
Một người một thú kịch đấu rất lâu, vẫn tính là bất phân thắng bại.
Dung Nham Yêu Hổ không khỏi trở nên nóng nảy, thương thế do Tát Tân tạo ra cho nó đã khiến nó nổi giận.
Nó điên cuồng gầm lên một tiếng, há cái miệng như chậu máu, dung nham đỏ như lửa từ miệng nó phun ra, nhận chìm Tát Tân giống như thác lũ!
Tát Tân giật nảy mình, hắn vốn cho rằng Dung Nham Yêu Hổ sẽ phun ra ngọn lửa, vạn vạn lần không ngờ lại là dung nham còn đáng sợ hơn!
Nham tương do Dung Nham Yêu Hổ phun ra nhiều như vậy, nhanh như vậy, cơ hồ bao tràm trong phương viên gần ngàn thước, khiến hắn hoàn toàn không cách nào tránh né!
Va chạm chính diện tịnh không phải là sở trường của Tát Tân.
Thế nhưng, chuyện đã như vậy, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Tát Tân trút hết tất cả lực lượng vào chủy thủ trong suốt, hình thành quang nhận màu đen, rồi toàn lực vung xuống.
“Ầm!”
Cơn lũ hình thành từ dung nham va chạm với quang nhận, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Sóng xung kích to lớn sinh ra do va chạm xông xáo lung tung trong lòng núi lửa.
Nham tương bên dưới va phải sóng khí, bắn vọt lên mấy chục mét, mang theo nhiệt độ nóng cháy.
Do sóng khí sinh ra từ va chạm quá lớn, đến những nham thạch tạo thành pháp trận cũng bị đánh lệch khỏi vị trí ban đầu.
Tượng đá cao mười mét ở trung tâm trận pháp cũng bị sóng xung kích đánh nứt ra từng đường.
Tát Tân rên thảm một tiếng, sau cùng không thể chống nổi công kích của Dung Nham Yêu Hổ, nham tương mang theo nhiệt độ cao trút xuống nhấn chìm hắn.
Dung Nham Yêu Hổ ngẩng cái đầu to lên, đang chuẩn bị phát ra tiếng gầm thắng lợi.
Đúng vào lúc này, Tát Tân mang theo ngọn lửa, cả người cháy khét từ trong dung nham dùng hết tốc độ xông ra, với tốc độ mắt thường khó thấy, xông tới bên dưới thân Dung Nham Yêu Hổ, dùng chủy thủ trong suốt đâm mạnh vào cổ họng Dung Nham Yêu Hổ.
Dung Nham Yêu Hổ phát ra tiếng gầm rung trời, vuốt hổ mang theo ngọn lửa chụp mạnh lấy Tát Tân.
Móng vuốt sắc nhọn liền phá tan phòng ngự của Tát Tân, đâm sâu vào cơ bắp hắn.
Linh lực hỏa hệ từ trong móng vuốt điên cuồng tuôn ra, trong chớp mắt cơ bắp ở ngực của Tát Tân đã bị đốt cháy khét.
Không chỉ như vậy, linh lực hỏa hệ còn nhanh chóng lan ra, phá hoại kinh mạch trong cơ thể Tát Tân, khiến hắn trọng thương!
Cơ bắp trên mặt Tát Tân co rút cả lại vì đau đớn, hắn cảm thấy mình như rơi vào biển lửa, kinh mạch muốn nứt!
Tát Tân biết tính mạng mình chỉ trong sớm tối, bèn điên cuồng gào lên một tiếng, trút tất cả lực lượng vào trong chủy thủ.
Chủy thủ liền toát ra quang mang chói mắt, quang mang ngưng tụ thành hắc sắc quang nhận bén nhọn tuyệt luân, xuyên qua cổ họng Dung Nham Yêu Hổ trong chớp mắt, thò ra sau đầu nó!
Liền đó, một tay Tát Tân dùng sức vung mạnh một cái, quang nhận đó lại thuận lợi chẻ thân thể Dung Nham Yêu Hổ thành hai nửa!
Ánh sáng màu đỏ trong mắt Dung Nham Yêu Hổ từ từ tắt, thân thể to lớn rơi vào trong nham tương, nổi lên mấy đợt sóng rồi không còn thanh tức gì nữa.
Tát Tân lơ lửng trên không trung, há miệng thở dốc.
Hắn không biết đã bao lâu rồi mình không gặp phải trận chiến hung hiểm như vậy.
Lực lượng của Dung Nham Yêu Hổ đó mạnh vượt ngoài dự liệu của hắn!
Tuy cuối cùng hắn thu được thắng lợi, nhưng bản thân cũng chịu trọng thương, da dẻ toàn thân cơ hồ không có chỗ nào hoàn chỉnh, bị cháy khét toàn bộ, thậm chí cả cơ bắp cũng bị cháy.
Nghiêm trọng nhất là kinh mạch bị tổn hại, thực lực cơ hồ bị tổn thất quá nửa!
Hắn phải tu luyện một đoạn thời gian dài mới khôi phục lại được.
Bất quá, dù sao đi nữa, hắn cũng tính là còn sống, kiện bảo vật trong tay tượng đá kia cũng thuộc về hắn.
Tát Tân chăm chú nhìn trang Phong Thần chi thư, từ từ hạ độ cao, tiến lại gần nó.
Triệu Thụy nấp trong khe nứt của vách núi lửa lạnh lùng quan sát Tát Tân và Dung Nham Yêu Hổ tiến hành kịch đấu.
Kế hoạch ban đầu của hắn đến nay đã hoàn toàn thực hiện, thậm chí còn muốn tốt hơn dự liệu.
Thật ra, hắn thậm chí còn tịnh không quá nắm chắc kế hoạch này có bao nhiêu tỷ lệ thành công.
Muốn dụ một Sát thủ chi vương kinh nghiệm phong phú, thanh danh hiển hách như Tát Tân đây vào bẫy, tịnh không dễ dàng gì.
Không ngờ dưới lòng núi lửa lại có pháp trận do ai đó lập ra, lại giúp hắn một phần lớn, nhốt hết cả Tát Tân lẫn Dung Nham Yêu Hổ!
Tát Tân muốn thoát khỏi pháp trận, tất phải tiêu diệt Dung Nham Yêu Hổ, đây tịnh không phải là chuyện dễ, bởi vì lực lượng của Dung Nham Yêu Hổ không thua Tát Tân bao nhiêu.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy, hai hổ đánh nhau tất có một bị thương.
Hiện tại, Dung Nham Yêu Hổ đã bị Tát Tân tiêu diệt, mà bản thân Tát Tân cũng bị trọng thương.
Cơ hội mà hắn đợi bấy lâu nay đã đến!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương