Thần ma chi mộ
Chương 463 : Yêu thú thần bí
Triệu Thụy lại tiến vào hang động trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Tuy hắn biết rõ trong chỗ sâu nhất của hang động vẫn luôn tồn tại một yêu thú cường đại mà lại đáng sợ.
Thế nhưng dưới sự truy kích của Tát Tân, hắn không thể không tiếp tục phóng vào trong đó.
Sau khi Triệu Thụy vào động không lâu, những chú văn kì dị khắc trên bốn bức vách quanh hang động đã phát giác ra Triệu Thụy xâm nhập, đột nhiên sáng lên.
Liền đó, Triệu Thụy nghe được ở sâu trong động truyền lại tiếng gầm phẫn nộ của yêu thú đáng sợ đó.
Triệu Thụy biết yêu thú cường đại nhất của Thiên Cương Trấn Yêu đảo đã phát giác ra sự xâm nhập của hắn, thanh âm này là để cảnh cáo.
Tiếp đó, hắn sẽ chịu công kích cuồng mãnh.
Bất quá, hắn tịnh không lui bước, mà tiếp tục dùng hết tốc độ phóng vào.
Gió lạnh trong hang động thổi ra bỗng trở nên nóng rực, mùi khét nồng nặc không ngừng xộc vào mũi Triệu Thụy.
Mấy giây sau đó, hắn trông thấy một ngọn lửa khổng lồ lấp đầy cả hang động, từ sâu trong hang động gào rít diên cuồng tuôn ra.
Xung quanh vách hang trơn nhẵn, không có chỗ núp, mắt thấy Triệu Thụy sắp bị ngọn lửa nuốt mất, hắn đột nhiên quát nhỏ một tiếng, thân hắn điên cuồng tông mạnh vào vách động bên trái.
“Ầm” một tiếng, bụi đất tung bay.
Thân thể Triệu Thụy lại đập vỡ vách hang rắn chắc, đồng thời khảm luôn vào đó!
Sau đó, hắn nhìn thấy cơn lũ hình thành từ ngọn lửa rừng rực tuôn qua trước mặt hắn, phun ra bên ngoài.
Dẫu có chân khí hộ thể, mặt hắn vẫn bị ngọn lửa đốt đỏ lên.
Mấy sợi tóc trước trán cũng bị đốt cháy khét.
Chờ cơn lũ lửa cuốn qua rồi, Triệu Thụy mới tách khỏi vách hang đá, tiếp tục xông vào bên trong.
Lúc cơn lũ do ngọn lửa hình thành từ trong động phun ra, Tát Tân vừa khéo cũng tới cửa động.
Hắn còn chưa đứng vững, ngọn lửa hừng hực đã phô thiên cái địa ập tới hắn!
Tát Tân lúc này đứng chưa vững, không chút phòng bị, liền bị ngọn lửa phun trúng, lực xung kích to lớn hất hắn văng thẳng ra.
Tát Tân thảm hại hết cỡ, không thể không hiện hình ra, vội vã dập lửa trên người.
Chờ hắn dập xong ngọn lửa trên người, quần áo của hắn đã không còn nguyên vẹn, râu tóc cũng bị ngọn lửa đốt cháy gần nửa!
Nếu Tát Tân có phòng bị, ngọn lửa này thật ra không thể tạo thành thương hại như thế cho hắn.
Thế nhưng hắn cho rằng mình hoàn toàn có thể tiêu diệt sát thủ mang mặt nạ bạc, quá sơ suất, trái lại rước lấy xui xẻo.
Tát Tân cơ hồ tức muốn nổ phổi, Sát thủ chi vương hắn uy chấn Trung đông mấy trăm năm nay, trước giờ chưa từng thảm hại thế này!
Nếu như đồn ra ngoài, uy danh hiển hách hắn mất mấy trăm năm mới xây dựng được tuyệt đối bị hủy diệt ngay!
Tát Tân khó khăn lắm mới áp chế được sự phẫn nộ trong lòng, sắc mặt âm trầm tăng tốc đuổi vào trong động
Tiếng ngọn lửa va phải Tát Tân hết sức vang dội, từ bên ngoài truyền thẳng vào sâu trong động, sau cùng truyền vào trong tai Triệu Thụy.
Khóe môi Triệu Thụy lộ ra một nụ cười giảo hoạt, xem ra Tát Tân đã nếm chút đau khổ rồi.
Bất quá, đối với hắn mà nói, đây chỉ là mở đầu, phần chính còn ở đằng sau.
Hắn giữ nguyên tốc độ, tiếp tục bay vào sâu trong động.
Bay bảy tám phút trong hang động quanh co khúc khuỷu như vậy, hang động cuối cùng cũng kết thúc, xuất hiện trươc mắt Triệu Thụy là một hố sâu lớn không thấy đáy.
Đường kính hố sâu đại khái khoảng một ngàn mét, bên miệng hố dựng một bia đá cao khoảng hai mét.
Trên bia đá khắc mấy chữ lớn màu đỏ tươi: Hỏa hải vô nhai, hồi đầu thị ngạn! (biển lửa vô biên, quay đầu là bờ)
Tám chữ này, nét bút mạnh mẽ, hết sức bắt mắt, tỏ ý nhắc nhở người đừng tiến lên trước một bước.
Thế nhưng, Triệu Thụy không có lựa chọn khác.
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên đấm mạnh một quyền lên bia đá, bia đá bị đấm vỡ vụn!
Sau đó, hắn nhảy vào trong hố sâu.
Triệu Thụy không ngừng rơi xuống dưới, hơn nữa tốc độ càng lúc cành nhanh, hắn chỉ nghe bên tai có tiếng gió rít vù vù, ngoài ra không nghe thấy thanh âm nào khác.
Rơi xuống đại khái một phút, Triệu Thụy vẫn chưa chạm đáy.
Điều này khiến Triệu Thụy rất kinh ngạc, theo tốc độ rơi mà tính, khoảng cách hắn rơi đã vượt quá độ cao ngọn núi, chỉ sợ đã rơi vào đáy biển!
Trước mắt hắn còn chưa biết bao lâu nữa mình mới tới được đáy của cái hố to này, càng không biết dưới đó có thứ gì chờ mình.
Trong lòng Triệu Thụy đang nghĩ vậy, ngọn lửa hừng hực có thể đốt cháy tất cả mọi thứ chạm vào lại bốc lên dưới chân, phun lên phía trên.
Đây là thế công lần hai do yêu thú dưới dáy phát ra.
Triệu Thụy đã có kinh nghiệm lần trước, bèn lại đụng mạnh vào vách hang, tránh khỏi ngọn lửa.
Sau khi tránh khỏi bốn ngọn lửa, Triệu Thụy cuối cùng cũng nhìn thấy đáy hố.
Hắn không ngu ngốc rơi thẳng xuống, mà dừng lại cách đáy khoảng một cây số.
Sau đó hắn tìm một khe nứt trên vách đá gần đó, rồi chui vào đó, chỉ thò ra nửa người, nhìn xuống dưới xem xét.
Lúc này Triệu Thụy phát hiện dưới đáy hố lại là dung nham đang sôi sục!
Cũng có nghĩa, cái hố sâu này là một ngọn núi lửa, mà hắn hiện đang ở trong miệng núi lửa!
Dưới đáy hố, ngoại trừ dung nham nóng chảy ra còn có một mặt bằng hình tròn diện tích khoảng trên ngàn mét vuông.
Xung quanh mặt bằng đó phân bố lung tung mấy ngàn khối dung nham lớn hình dạng khác nhau, thoạt nhìn tương đối hỗn loạn.
Nhưng Triệu Thụy cẩn thận đánh giá, lại phát hiện ra cách sắp xếp những tảng nham thạch này thật ra có giấu huyền cơ, hợp thành một pháp trận to lớn mà kì đặc.
Không chỉ như vậy, bên ngoài mỗi tảng nham thạch đều có khắc minh văn, minh văn hết sức tinh mĩ, tạm thời không bị kích hoạt sáng lên, điều này có nghĩa là cái trận pháp cỡ lớn này còn chưa khởi động.
Ở trung tâm trận pháp đó, cũng chính là trên mặt bằng hình tròn đó có dựng một tượng đá cao mười mét.
Thủ pháp điêu khắc tượng đá này hết sức ngắn gọn, nhưng lại mười phần truyền thần, biểu hiện một vị thuật sĩ tuổi già, tiên phong đạo cốt, mặc trường bào cổ đại sống động như thật.
Sau lưng tượng đá có đeo một thanh kiếm đá, trong hai tay nâng một trang sách màu xanh nước biển.
Đây chính là trang Phong Thần chi thư thứ ba mà Triệu Thụy vẫn luôn tìm kiếm!
Triệu Thụy thấy mục tiêu mà mình tìm kiếm xuất hiện ngay trước mắt mình, không khỏi hết sức hứng thú, vui vẻ vô cùng.
Bất quá, hắn cố nén xung động trong lòng, nấp ở chỗ cũ, không chút động đậy.
Bởi vì hắn phát hiện trong dung nham nóng chảy đó có một yêu thú hình thể to lớn, đang trừng con mắt đỏ như lửa nhìn hắn!
Yêu thú này thân dài tám mét, đầu hổ mình sư tử, đuôi dài có gai, thận thể giống như được tạo thành từ dung nham, thỉnh thoảng cón có dung nham và ngọn lửa tuôn ra từ những khe nứt trên người nó.
Trên thân yêu thú này tán phát ra khí hung sát cực kì đậm, cơ hồ khiến người ta nghẹt thở!
“Dung Nham Yêu Hổ!”
Trong lòng Triệu Thụy âm thầm giật mình, Dung Nham Yêu Hổ này là yêu thú hiếm thấy trong tu chân giới, sinh ra trong núi lửa, hấp thu linh khí trong trời đất, thân thể do dung nham tạo thành, trải qua vạn năm mới thành hình.
Không phải mọi ngọn núi lửa đều có thể sinh ra Dung Nham Yêu Hổ.
Chỉ có những ngọn núi lửa ở nơi phong thủy đặc biệt tốt, thiên địa linh khí đặc biệt dồi dào mới có tỉ lệ tương đối lớn.
Trong quá trình hình thành của Dung Nham Yêu Hổ, do đại bộ phận năng lượng của núi lửa bị yêu hổ hấp thu, vì vậy không phun lên.
Nhưng khi Dung Nham Yêu Hổ hoành không xuất thế, năng lượng tích lũy sẽ nhất tề bộc phát, sẽ dẫn tới núi lửa phun mãnh liệt, tạo thành tai nạn to lớn!
Dung Nham Yêu Hổ yêu lực cường đại, số lượng hiếm hoi, thông thường mà nói, cho dù là cao nhân trong tu chân giới, suốt đời cũng khó gặp được.
Triệu Thụy không ngờ mình lại thấy một con dưới cái hố không đáy này, hơn nữa còn bị người ta bắt làm hộ pháp yêu thú!
Triệu Thụy không muốn xung đột trực tiếp với Dung Nham Yêu Hổ đó.
Bởi vì lực lượng của yêu hổ này hơn xa hắn, chỉ sợ ngang với tu chân giả Hợp Thể kì, hắn không đối phó nổi.
Chuyện hắn cần làm là yên lặng chờ cơ hội cuối cùng, sau đó cướp lấy Phong Thần chi thư.
Dung Nham Yêu Hổ hung hăng nhìn Triệu Thụy chăm chăm, trong con ngươi to cỡ quả bóng đã không ngừng phun ra ánh lửa.
Nó ngẩng đầu gầm lên một tiếng, từ dưới nham tương nhảy mạnh lên, bổ tới Triệu Thụy.
Tuy khoảng cách giữa Triệu Thụy và Dung Nham Yêu Hổ đại khái khoảng một cây số.
Thế nhưng với sức nhảy cực mạnh của Dung Nham Yêu Hổ, chút khoảng cách này đối với nó hoàn toàn chẳng là gì cả.
Đảo mắt, nó đã nhảy lên cao tới năm trăm mét, đồng thời còn nhanh chóng lên cao hơn.
Triệu Thụy không khỏi giật mình, hắn vốn cho rằng Dung Nham Yêu Hổ này bị nhốt trong ngọn núi lửa, sẽ không có không gian hoạt động gì.
Không ngờ không gian hoạt động của Dung Nham Yêu Hổ lại lớn như vậy!
Nếu như Dung Nham Yêu Hổ lao tới gần, lại phun ra ngọn lửa, vậy hắn cơ hồ hết chỗ tránh rồi!
Chính vào lúc này, Phong Thần chi thư trong tay tượng đá đột nhiên sáng lên, vầng sáng màu xanh nước biển vẩy lên những tảng nham thạch xung quanh.
Những minh văn khác trên nham thạch cũng theo đó mà sáng lên.
Ánh sáng đan xen vào nhau, hình thành một cái lồng úp hình bán cầu.
Dung Nham Yêu Hổ nặng nề va vào đó, rồi từ trên không ngã xuống, lại rơi vào trong dung nham, làm nham tương bắn lên cao mấy mét.
Nó không cam lòng, điên cuồng gầm thét với Triệu Thụy, sau đó phun ra từng luồng lửa.
Triệu Thụy vội vàng nép sâu vào trong khe nứt, cố sức để mình không bị tổn thương do ngọn lửa.
Sau khi Dung Nham Yêu Hổ phun ra mấy luồng lửa, phát hiện cơ hồ không có tác dụng gì, không khỏi hơi nản chí.
Hơn nữa, nó còn phát hiện ra một kẻ xâm nhập còn cường đại hơn đang nhanh chóng lại gần.
Thế là, nó chuyển sức chú ý lên người kẻ xâm nhập thứ hai, chuẩn bị toàn lực đối phó.
Triệu Thụy thấy Dung Nham Yêu Hổ thay đổi mục tiêu, thần kinh vẫn luôn căng thẳng lặng lẽ buông lỏng ra.
Thì ra pháp trận to lớn này chuyên môn dùng để nhốt Dung Nham Yêu Hổ.
May mắn là pháp trận còn hiệu lực, nhốt được Dung Nham Yêu Hổ.
Nếu không, kế hoạch ban đầu của hắn không chỉ không thể thực hiện, chỉ sợ miếng mồi nhử hắn cũng bị Dung Nham Yêu Hổ nuốt trọn rồi.
Tuy vừa rồi nguy hiểm vạn phần, bất quá bây giờ cũng coi như bĩ cực thái lai, chỉ cần yên lặng chờ dợi Tát Tân, tọa sơn quan hổ đấu thôi.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương