Thần ma chi mộ
Chương 427 : Trừng phạt ngoài dự liệu của mọi người
“Ái chà! Vừa rồi ta còn cho rằng ngươi sẽ tha thằng cha ấy chứ! Không ngờ ngươi lại giao cho anh ta xử trí.” Mễ Văn nhìn về phía sau một cái, rồi rất đồng tình nói “Thằng cha đó xui xẻo lớn rồi, nếu rơi vào tay ngươi, chỉ sợ còn dễ chịu hơn một chút.”
Triệu Thụy có hơi buồn cười nói: “Sao ngươi lại miêu tả anh mình đáng sợ thế chứ?”
“Ảnh vốn đáng sợ như vậy mà.” Mễ Văn bĩu môi, yêu kiều nói “Ta đây là người thành thật nhất.”
“… mới lạ.” Triệu Thụy nói tiếp một câu, hắn lại nhớ tới trò tiên nhân khiêu của Mễ Văn.
Mễ Văn đại khái cũng nhớ tới lần gặp đầu tiên với Triệu Thụy, hơi chột dạ, bèn nhanh chóng ngậm miệng lại, để tránh mình càng nói càng bậy.
Lúc Triệu Thụy và Mễ Văn đi tới trước đại khái khoảng năm sáu trăm mét, Lý Bưu đuổi theo kịp.
Hắn mang theo nụ cười, mặt mày rạng rỡ, xem ra vừa rồi giải quyết tên sơ mi hoa khiến hắn trút giận không ít, tâm tình sảng khoái hơn nhiều.
“Thằng cha đó sao rồi?” Triệu Thụy hỏi một câu.
Lý Bưu toét miệng, cười khà khà hai tiếng: “Đương nhiên là đánh đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra được.”
“Ừm, không tệ.” Triệu Thụy cười gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Ba người ăn thịt quay rồi tự về nhà.
Triệu Thụy vẫn theo thường lệ, tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết một hồi, nghiên cứu phong ấn trên Cửu Tiêu Lôi Đình thương một hồi, sau đó bắt đầu tu luyện Địa Sát bảy mươi hai biến.
Giai đoạn thứ nhất của Địa Sát bảy mươi hai biến, hắn đã tham thấu, trước mắt là tu luyện giai đoạn thứ hai Phân Thân Hóa Vạn Vật, nếu tu luyện Phân Thân Hóa Vạn Vật tới chỗ cao thâm thì có thể biến ra rất nhiều phân thân.
Đương nhiên Triệu Thụy mới bắt đầu tu luyện, chỉ có thể bắt đầu từ những biến hóa nông cạn nhất.
Hắn cẩn thận tham ngộ nội dung trong Địa Sát bảy mươi hai biến. Cảm thấy mình lý giải cũng được được, bèn nhổ cọng tóc trên đầu, cầm trong tay, chuẩn bị biến nó thành một cái đồng hồ báo thức.
Hắn dựa theo chú văn ghi lại trên sách vở, tập trung tinh lực, ngâm tụng từng câu từng chữ, ngâm tụng tới cuối cùng của chú văn, hắn quát nhẹ một tiếng: “Biến!”
Sợi tóc vẫn không chút động đậy.
Hắn tập trung tinh lực, ngâm tụng đoạn chú văn đó lần nữa, lại quát: “Biến!”
Sợi tóc hơi rung rung nhẹ một cái.
Triệu Thụy cũng không nản chí, bắt đầu thử nghiệm lần thứ ba.
Luyện tập đi lại như vậy mấy tiếng đồng hồ, Triệu Thụy cuối cùng cũng thu được một chút tiến bộ.
Dưới sự thúc đẩy của pháp thuật của hắn, sợi tóc đó đã có biến hóa, bắt đầu từ từ bành trướng, cuối cùng biến thành hình dạng một cái đồng hồ báo thức.
Trên mặt Triệu Thụy vừa lộ nét vui, “thịch” một tiếng, cái đồng hồ báo thức do sợi tóc biến thành đó lại hiện nguyên hình.
Triệu Thụy không khỏi hơi chán nản, tốn thời gian dài như vậy, đến loại biến hóa sơ đẳng nhất cũng không thể thi triển hoàn chỉnh.
Muốn thuần thục biến ra phân thân, chỉ sợ hắn phải nỗ lực tu luyện một đoạn thời gian rất dài mới được.
Bất quá nghĩ lại một cái, Địa Sát bảy mươi hai biến dẫu sao cũng là tiên gia chi thuật, hắn muốn có đột phá, tịnh không dễ dàng, cần phải có một quá trình.
Thế là, tâm tình của hắn cân bằng lại rất nhanh.
Tự hắn không có trông chờ việc nắm bắt Phân Thân Hóa Vạn Vật một cách nhanh chóng.
Trong khi Triệu Thụy tu luyện ở nhà, tên sơ mi hoa đã tới gần được đại ca Lý Phi Long, nước mắt nước mũi tèm lem mách Lý Phi Long, Triệu Thụy và Lý Bưu ngược đãi hắn.
Thực ra, với địa vị xã hội của tên sơ mi hoa, không thể trực tiếp khóc kể với Lý Phi Long, thậm chí thấy Lý Phi Long đã là một tham vọng xa vời.
Bất quá, một thân phận khác của hắn, là bà con xa với Lý Phi Long, cho nên khi hắn bị ủy khuất mới có cơ hội tự mình cầu viện Lý Phi Long.
Khi tên sơ mi hoa kể tội, hắn tiến hành thêm mắm dặm muối, xuyên tạc cả sự việc ở mức độ cao nhất, trút hết tất cả những điều không phải lên người Triệu Thụy và Lý Bưu. Không chỉ như vậy, hắn còn bịa đặt, trút hàng đống thứ tồi tệ lên người Triệu Thụy: “Phi Long ca, ngài nhất định phải đòi lại công đạo cho tôi, nếu không mặt mũi của ngài đặt vào đâu chứ! Hắn hoàn toàn không để ngài vào trong mắt, thậm chí còn nói…”
“Nói gì?” Lý Phi Long ngồi trên sofa, mặt không biểu tình nhìn hắn, hỏi một câu.
“Bọn chúng còn nói ngài tính là cái rắm gì, bọn chúng là nhân viên của Hồ gia, không phải là thủ hạ của Lý Phi Long ngài.” “A Cường! Bọn chúng nói vậy thật sao?” Lý Phi Long lạnh lùng hỏi tên sơ mi hoa một câu.
“Thiên chân vạn xác” Sơ mi hoa ra sức gật đầu, chỉ cần có thể trả thù Triệu Thụy, nói tào lao kiểu gì cũng được.
Trong lòng Lý Phi Long thực ra chẳng tin tưởng gì lời của A Cường, hắn hết sức rõ ràng nhân phẩm của thằng em họ xa này của mình, biết thằng này thích gây chuyện thị phi, đụng chạm khắp nơi.
Hắn đã giải quyết hậu quả giùm tên này không chỉ một lần.
Cũng chính vì như vậy, cho dù A Cường là bà con xa của hắn, hắn cũng không giúp đỡ chiếu cố gì, nhiều nhất cũng chỉ cho làm xếp thẻ trong sòng bạc, kiếm chút cơm ăn.
Trong lòng Lý Phi Long hết sức rõ ràng, A Cường bị đánh thảm như vậy, khẳng định phải có nguyên nhân.
Bất quá, hắn vẫn quyết định, trút giận giùm cho A Cường.
Dẫu sao A Cường vẫn là bà con của hắn, cho dù hắn chẳng thích gì, nhưng vẫn phải ra mặt, nếu không, đến em họ của mình bị đuổi khỏi sòng bạc cũng không có động tác gì, nếu đồn ra ngoài, sẽ làm giảm uy thế của hắn.
“Đi kiểm tra xem, tên họ Triệu đó ngày mai có đi làm không, nếu ngày mai có đi làm, bọn ta đi tìm hắn.” Lý Phi Long hơi nghiêng đầu, phân phó đám bảo vệ sau lưng mình một câu.
Một đại hán trong đám đáp ứng một tiếng, rồi bắt đầu gọi điện thoại tới sòng bạc.
Qua một hồi, đại hán đó bẩm lại: “Ngày mai hắn có đi làm.”
Lý Phi Long hút một hơi xì gà, rồi phun ra một vòng khói, lạnh nhạt phân phó: “A Phong, ngày mai ngươi mang vài người, đi tìm hắn làm phiền.”
“Vâng!”
Đại hán đó khom người một cái, cung cung kính kính đáp.
Ngày hôm sau, Triệu Thụy đi tới sòng bạc làm việc như thường lệ, do không mặc đồng phục của sòng bạc ngay ở nhà, cho nên trước tiên tới phòng thay đồ của nhân viên thay đồ.
Nhân viên trong sòng bạc Duy Ni đông đảo, phòng thay đồ đặc biệt rộng, đồng thời chứa hơn ngàn nhân viên thay đồ cũng không tỏ ra chật chội.
Triệu Thụy vừa tiến vào phòng thay đồ, liền phát hiện bầu không khí hơi ngụy dị.
Phòng thay đồ yên lặng tới mức hơi dị thường, đến tiếng kim rơi cũng nghe được, tất cả nhân viên sòng bạc toàn bộ đều nơm nớp lo sợ, không dám gây ra một chút tiếng động, chẳng thấy tung tích cảnh nói cười ồn ào trước đây, mà đổi lại thành khủng bố và ngưng trọng.
Nhân viên sòng bạc thay quần áo với động tác rất nhanh, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, không dám dừng lại nửa giây, đúng là giống như trong phòng thay đồ tồn tại sinh vật gì khủng bố lắm vậy.
Khi nhân viên sòng bạc trong phòng thay đồ phát hiện ra Triệu Thụy, ánh mắt đều đồng loạt bắn về phía hắn, tập trung trên người hắn.
Triệu Thụy hơi cau mày, hắn ý thức được đã có phiền phức vào người, hơn nữa chỉ sợ có liên quan đến chuyện ngày hôm qua.
Quả nhiên, khi hắn định bước tới tủ quần áo của mình, hắn phát hiện năm đại hán thần tình lãnh khốc, thể hình bưu hãn, thân mặc đồ tây màu đen, đang đứng gần đó, hiển nhiên là chờ hắn tới.
Tuy chỉ có năm người, nhưng khí thế trên người tán phát ra rõ ràng khác với đám lưu manh côn đồ thông thường, hết sức sắc bén.
Tên sơ mi hoa bị hắn đuổi khỏi sòng bạc hôm qua thì đứng thành thành thật thật một bên, khắp người quấn băng, mặt xanh mũi tím, làm người ta nhìn phát buồn cười.
Triệu Thụy biết, bốn đại hán này là cứu binh mà tên sơ mi hoa mời lại, bọn chúng có thể đi qua hàng rào bảo vệ nghiêm mật của sòng bạc Duy Ni, hơn nữa còn dễ dàng tiến vào phòng thay đồ của nhân viên, nói lên xuất xứ của chúng.
Theo quy tắc mà nói, bảo vệ của sòng bạc Duy Ni không dễ dàng để cho những người này tiến vào.
Bất quá, làm hắn cảm thấy kì quái là, trong mấy đại hán đứng đầu đó, có một người hắn hình như đã từng thấy qua, nhưng rốt cuộc là thấy qua ở đâu, lại nhất thời nửa khắc không nhớ ra.
A Cường thấy Triệu Thụy, trong mắt liền lộ ra vẻ oán độc, hắn duỗi tay chỉ vào Triệu Thụy, lớn giọng nói: “Phong ca! Chính là hắn! Hôm qua hắn đuổi tôi ra khỏi sòng bạc, cũng chính là hắn và một tên khác đánh tôi ra thế này!”
A Phong mặt không biểu tình đánh giá Triệu Thụy mấy cái, đột nhiên hơi ngẩn ra, quay đầu hỏi lại A Cường: “Ngươi xác định chứ?”
“Đương nhiên xác định! Dù hắn có hóa thành tro, tôi vẫn nhận ra được!” Sơ mi hoa nhìn chằm chằm Triệu Thụy, nghiến răng nghiến lợi nói “Hắn đuổi tôi ra khỏi sòng bạc, chính là làm mất thể diện của Phi Long ca, các anh khẳng định phải thu thập hắn cho tốt! Nếu không, em họ của Phi Long ca bị người ta tùy ý khi phụ, mặt ông ta sẽ để vào đâu?”
A Phong gật gật đầu, bước tới gần Triệu Thụy, trầm giọng hỏi: “Là ngươi đuổi A Cường ra khỏi sòng bạc, hơn nữa còn đánh hắn ra bộ dạng này?”
Triệu Thụy nhún nhún vai nói: “Hắn cướp khách của người khác trong sòng bạc, hơn nữa còn gây ra động tĩnh rất lớn, phá hoại quy củ của sòng bạc, ta làm việc theo trình tự. Còn như hắn bị đánh thành bộ dạng này, tuy không phải tự ta động thủ, mà cũng do tự làm tự chịu. Ai bảo hắn kêu một bầy cổ hoặc tử tới phục kích ta và bằng hữu của ta?”
“Là vậy sao?” A Phong hơi cau mày, rồi lạnh lùng nhìn A Cường một cái: “Cách nói của hắn và ngươi, hình như không khớp chút nào.”
A Cường nuốt một ngụm nước miếng, hắn cảm thấy đầu lĩnh bảo vệ của Phi Long ca này hôm nay hình như hơi khác với ngày thường.
Sự lãnh khốc và quả quyết của A Phong lúc chấp hành mệnh lệnh nổi danh trên hắc đạo, thế nhưng, hôm nay hình như lại hơi do do dự dự, là chuyện gì vậy?
Trong lòng hắn nghĩ vậy, ngoài miệng thì phân biện cho mình: “Phong… Phong ca, đừng… đừng nghe hắn nói mò… bất kể thế nào, hắn đã đuổi tôi khỏi sòng bạc, chính là làm mât mặt Phi Long ca, làm mất mặt Phi Long ca, thì phải trừng phạt thật nặng.”
A Phong nhìn hắn một cái, hơi trâm ngâm một chút, rồi đi sang một bên, gọi điện thoại cho Lý Phi Long, báo cáo kĩ lưỡng tình huống ở đây cho Lý Phi Long.
Trong phòng thay đồ vắng lặng, những nhân viên khác của sòng bạc biết lai lịch của những đại hán mặc đồ đen này, sợ đến nỗi không dám thở mạnh lấy một hơi, tránh vô ý chọc giận mấy sát tinh này mà mang họa vào thân.
Trong lòng A Cường lờ mờ có chút bất an, hắn luôn cảm thấy cách tiến triển của sự tình hôm nay dường như quá không phù hợp với tưởng tượng của hắn.
Triệu Thụy thì trái lại thần sắc như thường, không nhanh không chậm cởi y phục bên ngoài, thay bằng đồng phục của đổ khu.
Những nhân viên sòng bác đó không khỏi rất bội phục Triệu Thụy, trong thời điểm thế này còn có thể trấn định như thế.
Một phút sau, A Phong ngắt điện thoại, quay lại.
Hắn lạnh lùng liếc Triệu Thụy một cái, rồi nói với A Cường: “Phi Long ca đã ra quyết định rồi.”
Trên mặt A Cường lộ ra nụ cười: “Vậy còn không mau giải quyết tên khốn họ Triệu đó đi!”
“Tốt!” A Phong nói ngắn gọn một chữ, rồi đạp mạnh một cước lên bụng A Cường!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương