Thần ma chi mộ
Chương 420 : Thần linh trừng phạt (2)
Trương Đường vốn đã cảm thấy hết sức chán nản, nay nhìn thấy nụ cười trào phúng đó trên mặt Mễ Văn, trong lòng càng tức giận.
Hắn hung hăng trừng Mễ Văn, tròng mắt thiếu chút nữa phun lửa: “Đừng cho rằng xe bị đập hư thì ngươi khỏi phải đi gặp Vi thiếu! Kế hoạch của chúng ta không thể thay đổi! Đi, chúng ta đi bắt taxi!”
Nói xong, nắm cánh tay Mễ Văn, kéo cô đi ra khỏi bãi đậu xe.
Triệu Thụy vốn cho rằng chiếc BMW bị đập hỏng, sẽ khiến Trương Đường tạm thời bỏ qua ý định mang Mễ Văn đi gặp Vi nhị thiếu, tập trung xử lý chuyện hư xe.
Không ngờ Trương Đường lại hoàn toàn không tiếp thu giáo huấn!
Hắn không khỏi hơi trầm sắc mặt xuống, quyết định trừng phạt Trương Đường nghiêm khắc hơn, để hắn trả giá vì hành vi đê hèn bỉ ổi của mình.
Trương Đường kéo Mễ Văn sải bước đi ra khỏi bãi đậu xe, ra khỏi làng du lịch, tới cạnh đường cái, chuẩn bị bắt xe tới khách sạn An Lăng.
Thời gian đã hơn một tiếng, hắn sợ Vi Sở Chi chờ đợi nóng ruột.
Bên ngoài sòng bạc làng du lịch Duy Ni, thông thường có rất nhiều taxi đậu.
Bất quá, hôm nay không biết chuyện gì, đại khái do người dừng xe đặc biệt nhiều, vậy mà lại không có một chiếc taxi nào.
Hắn chỉ đành đứng đợi cùng Mễ Văn ở bên đường.
Trên đường xe qua xe lại, người đợi xe quanh đó rất nhiều, một chiếc xe buýt du lịch đậu cách đó không xa.
Triệu thụy bám theo Trương Đường và Mễ Văn cách một khoảng xa, khi hắn tới quảng trường, liền nhìn thấy chiếc xe buýt này.
Trong mắt hắn, đây là công cụ tuyệt vời để trừng phạt Trương Đường, mà lại không phải lo lắng bị người ta phát hiện hắn thao túng.
Hắn đứng trong đám người ở đằng xa, lấy Ma Trọng Lực cầu ra đặt trong lòng bàn tay, rồi phóng ra sức hút cường đại.
Chiếc xe buýt vốn đậu yên, đầu tiên chấn động nhẹ một cái, sau đó bắt đầu từ từ lăn bánh.
Qua một lúc, dưới tác dụng của sức hút, chiếc xe buýt từ từ tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, lao thẳng vào Trương Đường!
Trương Đường ban đầu không phát giác có gì không ổn, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Bất quá, hắn phát hiện ra sự bất thường rất nhanh, bởi vì đám người đứng chờ xe cùng hắn gần đó đều ào ào kêu la, hoảng hốt bỏ chạy tứ tán!
Liền đó, hắn nhìn thấy một chiếc xe buýt du lịch giống như phát điên, mạnh mẽ xông về phía hắn!
Hắn giật nảy mình, vứt bỏ Mễ Văn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Giữ mạng là quan trọng, còn như Mễ Văn sẽ ra sao, hắn không lo nổi.
Mễ Văn đại khái là bị sợ quá ngớ ra, cứ ngơ ngẩn đứng đó, không chút cử động.
Trong lúc mọi người cho rằng chiếc xe buýt đó sẽ đâm trúng Mễ Văn, chiếc xe buýt dưới sự khống chế của Triệu Thụy, bỗng ngoặt mạnh một cái, lướt nhanh qua bên cạnh Mễ Văn, tiếp tục đuổi theo Trương Đường.
“Vì vì sao lại đuổi theo ta không thôi!”
Trương Đường bi ai gào to một tiếng, bắt đầu liều cái mạng già điên cuồng bỏ chạy, hi vọng có thể tránh qua một kiếp này. Thế nhưng, chiếc xe buýt du lịch bị Ma Trọng Lực cầu của Triệu Thụy khống chế tốc độ nhanh đến lạ, chớp mắt đã đuổi tới nơi.
“Rầm” một tiếng, chiếc xe buýt du lịch nặng nề tông lên mông Trương Đường.
Trương Đường kêu thảm một tiếng, bay ra như một viên đạn pháo, nặng nề ngã quay lơ ra đất.
Mọi người đứng xem đều không khỏi đồng thanh kêu lên một tiếng sợ hãi, cho rằng Trương Đường chết chắc.
Ai biết qua một lúc, Trương Đường lại từ từ bò dậy.
Chỉ là, lúc này hắn đã mặt mũi bầm dập, áo quần rách rưới, quần rách một lỗ lớn, lộ cả cái mông trắng bóc ra ngoài.
Mọi người không khỏi cười vang, cười Trương Đường may mắn, cũng cười Trương Đường thảm hại.
Trương Đường không để ý tới hình tượng của mình, cũng không để ý tới việc mọi người cười nhạo, hắn đầu tiên cúi đầu kiểm tra thân thể của mình, xem có sứt tay đứt chân gì không.
Kiểm tra một lần, phát hiện trên mình chỉ bị trầy tróc, trên mặt hơi bầm tím, còn ngoài ra đều tốt, không khỏi mừng ngoài tưởng tượng, vung tay múa chân kêu to kỳ tích, cảm thấy mình đại nạn không chết, tất có hậu phúc.
Bất quá, hai cánh tay hắn mới vừa giơ quá đỉnh đầu, cả người đã cứng ngắc lại, nụ cười trên mặt như bị máy đóng sách đóng lên mặt.
Chiếc xe buýt đó lại ầm ầm khởi động, dường như chuẩn bị tông hắn lần thứ hai.
Hắn không nói nhiều, la lớn một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Chiếc xe buýt du lịch tiếp tục đuổi phía sau hắn, đuổi riết không tha. Lúc này, người quan sát cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không đúng, bọn họ phát hiện, trong chiếc xe buýt đó vậy mà lại không có ai, thậm chí đến tài xế cũng không có, là một chiếc xe không!
“Đây… đây là chuyện gì?”
“Không ai lái xe, sao chiếc xe buýt này tự chạy tự tông!”
“Đúng đó! Chuyện này quá kì quái! Chẳng lẽ u linh đang lái xe?”
“Ở đâu ra u linh giữa ban ngày vậy?”
Tất cả người nhìn thấy màn này đều không khỏi kinh ngạc dị thường, không biết nguyên nhân do đâu.
Triệu Thụy thong dong đứng trong đám người, dùng Ma Trọng Lực cầu khống chế chiếc xe buýt, truy đuổi Trương Đường không tha.
Hắn cũng không gấp việc xử đẹp Trương Đường ngay, mà như mèo vờn chuột, lúc thì cho chiếc xe buýt tăng tốc, tông chính xác vào mông Trương Đường một cái, tông hắn lăn trên mặt đất mấy vòng, lúc thì giảm tốc độ, cho Trương Đường cơ hội thở dốc.
Trương Đường bị chiếc xe buýt không người bức cho thảm hại không chịu nổi, liều mạng chạy một quãng đường, chỉ hi vọng có thể cắt đuôi chiếc xe buýt.
Thế nhưng, chiếc xe buýt du lịch dưới sự khống chế của Triệu Thụy, giống như có mắt, trước sau không nhanh không chậm đuổi theo phía sau hắn, tiếp tục trêu chọc hắn.
Dân chúng quanh đó lúc này cũng nhìn ra chiếc xe buýt du lịch này dường như chỉ chĩa mũi nhọn vào một mình Trương Đường, sự sợ hãi trong lòng từ từ tan đi, lòng hiếu kì từ từ dâng lên.
Bọn họ tụ tập với nhau, nhìn Trương Đường bị chiếc xe buýt không người bức cho chạy loạn khắp nơi, không khỏi kinh ngạc bật cười, trong lòng mang nỗi đồng tình sâu sắc với thằng cha đáng thương này.
Trương Đường bị bức chạy điên cuồng một trận, tốc độ từ từ chậm lại.
Hắn há họng thở dốc, thè lưỡi ra, quay đầu nhìn chiếc xe buýt ngụy dị đó, phát hiện chiếc xe đó ngừng lại cách hắn không tới một mét!
Trương Đường muốn phát khóc, không ngờ hắn đường đường là một kinh lý đổ khu trong đổ trường, hôm nay lại bị một chiếc xe buýt không người bức cho thảm hại tới mức này!
Đây đúng là một cơn ác mộng!
Triệu Thụy khống chế chiếc xe buýt, lại tông tông vào Trương Đường, tỏ ý con gà con hắn mau chạy đi.
Thế nhưng Trương Đường đã sức cùng lực kiệt, không còn cách nào tiếp tục chạy trốn nữa.
“Không được rồi! Ta chạy không nổi nữa! Quả thật chạy không nổi nữa!” Trương Đường ngồi xuống đất, vẻ mặt đưa đám cầu khẩn chiếc xe buýt “Xe buýt đại gia, ngài làm ơn, tha cho tôi một mạng đi! Tôi quả thật chạy không nổi nữa!”
Mễ Văn đứng một bên cùng những người khác, thấy hắn cầu khẩn một chiếc xe buýt như vậy, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Bất kể thế nào, đây cũng chỉ là một chiếc xe buýt mà thôi, làm sao nghe hiểu lời Trương Đường chứ?
Thế nhưng, khiến người ta bất ngờ là, chiếc xe buýt không người điên cuồng đó, quả thật lui ra sau, dường như nghe hiểu lời cầu khẩn của Trương Đường!
Trương Đường không khỏi mừng ngoài tưởng tượng, cho rằng khổ nhục kế của mình đã thu được thành công, đang chuẩn bị đứng lên.
Chính vào lúc này, Triệu Thụy đột nhiên tăng mạnh sức hút của Ma Trọng Lực cầu.
Chiếc xe buýt đó lập tức tăng tốc, nặng nề tông lên người Trương Đường.
Một tiếng “rầm” giòn tan vang lên, Trương Đường vạch một đường cong xinh đẹp trên không trung rồi rơi ra cách mấy mét, làm bốc lên một đám bụi.
Trương Đường ngay cả kêu thảm cũng kêu không nổi, hắn chỉ cảm thấy hai mắt toàn đom đóm, hô hấp khó khăn, xương cốt toàn thân dường như vỡ hết, đau đớn vô cùng.
Lần này hắn không bò dậy nổi nữa, đến động một ngón tay cũng đau tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Không ngờ ta lại bị một chiếc xe buýt tông ra thế này. Hôm nay là ngày gì chứ, không ngờ ban ngày thấy quỷ!” Trương Đường bi ai la gào trong lòng, nước mắt cũng muốn trào ra ngoài.
Lúc này, Mễ Văn hai tay để sau lưng, từ từ bước tới gần hắn, khom eo, nói nhỏ vào bên tai Trương Đường:
“Chú à! Bên người cháu có thần phù hộ, nếu chú gây bất lợi cho cháu, vị thần đó sẽ trừng phạt chú, rõ chưa! Đây là thần linh trừng phạt chú đấy!”
Nói xong, cô cười lên lanh lảnh, chỉ cảm thấy sự ủy khuất và bất lực trong lòng bây giờ đã được giải phóng toàn bộ.
Trương Đường là kẻ vô thần, trước giờ không tin thần phật, chỉ tin đồng tiền vạn năng.
Thế nhưng, hôm nay phát sinh liên tiếp một chuỗi sự kiện ngụy dị, lại khiến trong lòng hắn đầy sợ hãi.
Hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, Mễ Văn chỉ sợ quả thật có thần linh gì đó phù hộ.
Nếu không, vì sao hôm nay hắn lại xui xẻo như vậy, đầu tiên là xe bị đập, bây giờ lại bị xe tông!
Đúng là giống như xui xẻo tích tụ năm mươi mấy năm, toàn bộ ập xuống trong ngày hôm nay!
Đây là hậu quả do xúc phạm thần linh nè!
Trong lòng Trương Đường kêu một tiếng hối hận, sớm biết Mễ Văn có thần linh phù hộ, hắn tuyệt đối không thể, cũng không dám có chủ ý với Mễ Văn!
Đáng tiếc là, bây giờ hối hận cũng muộn rồi.
Cơ bắp trên mặt Trương Đường co rút mấy cái, môi miệng động đậy mấy cái, muốn nói gì đó, trong cổ họng chỉ lục cục mấy tiếng, rồi phun ra một ngụm máu, hôn mê ngã xuống.
“Hắn chết rồi!”
“Chưa đâu, đã hôn mê rồi!”
“Xe cứu hộ! Mau gọi xe cứu hộ!”
Xung quanh liền loạn thành một đống, tiếng kêu gào, tiếng gọi điện thoại hết đợt này đến đợt khác.
Triệu Thụy thấy Trương Đường bất tỉnh, nguy cơ của Mễ Văn đã giải trừ, nhiệm vụ của mình cũng tuyên cáo hoàn thành, bèn cười cười, lặng lẽ rời đi.
Buổi chiều giao ca xong, Triệu Thụy cùng Mễ Văn về nhà.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong lúc vô ý nói tới chuyện Trương Đường bị xe tông bị thương.
“Thằng cha đó xui xẻo thật!” Triệu Thụy thuận miệng nói.
“Đúng đó! Đúng là rất xui xẻo.” Mễ Văn cười nhẹ, lộ ra hàm răng như ngọc “Ai bảo hắn xúc phạm thần linh chi!”
“Xúc phạm thần linh?”
“Đúng, xúc phạm thần linh bảo vệ tôi. Tôi có thần linh bảo vệ đó!” Mễ Văn cười tươi như hoa, thần tình có vẻ hơi đắc ý.
“Thật sao?” Triệu Thụy cảm thấy hơi buồn cười, mình thăng chức thành thần linh từ bao giờ vậy. Tuy nói thành tiên thành thần là mục tiêu tu luyện của hắn, nhưng hắn dường như tạm thời còn chưa tới cảnh giới đó.
“Thì ra hắn xúc phạm Mễ đại tiểu thư cô, nên mới xui xẻo như vậy! Bất quá, ta nhớ hình như ta cũng từng làm ngài long nhan đại nộ mà!” Triệu Thụy nhìn Mễ Văn, chọc.
Mễ Văn nhất thời câm họng, cảm thấy thằng cha Triệu Thụy này đúng là bình nào chưa mở thì cầm bình đó, tâm tình tốt đẹp vừa rồi liền bay mất một nửa.
Cô nũng nịu trợn trắng mắt, nói giọng không thân thiện lắm: “Đại khái là thần tiên cũng mềm nắn rắn buông. Ngươi quá hung ác rồi, đến thần tiên cũng sợ ngươi!”
“Có lẽ đúng vậy thật!” Triệu Thụy thấy cô trả lời thú vị, không khỏi ha ha cười lớn.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương