Thần ma chi mộ
Chương 262 : Diệt giáo (5)
Mấy trăm cảnh sát vốn đã tuyệt vọng, bây giờ nhìn thấy người mang mặt nạ bạc này, không biết tại sao, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút hy vọng sống sót.
Tuy nhiên, bọn họ tịnh không biết lai lịch của người mang mặt nạ bạc này, cũng không biết người mang mặt nạ bạc này xuất hiện giữa bọn họ từ bao giờ.
Thế nhưng, người mang mặt nạ bạc này một đao chặt vỡ hỏa vân đầy trời ấy, đủ để chứng minh, hắn là thần bí cường giả có thực lực cường hãn!
Quan trọng hơn, người mang mặt nạ bạc này ở thế đối địch với tên giáo chủ khủng bố của Linh Nguyên Chân Tiên giáo!
Nếu như người mang mặt nạ bạc này có thể chiến thắng giáo chủ, bọn họ có lẽ có một cơ hội để sống!
“Đừng la to thế, ta nghe rồi.”
Triệu Thụy đối với những ánh mắt pha trộn giữa kinh ngạc, vui mừng và hoài nghi xung quanh không hề để ý.
Hắn chỉ lạnh lùng châm chọc giáo chủ một câu, sau đó nhấn mũi chân lên mặt đất một cái, chậm chạp bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không.
“Là ngươi vừa mới phá nát Liệt hỏa tà vân của ta? Ngươi rốt cuộc là ai?” giáo chủ hầm hầm nhìn Triệu Thụy, lạnh lùng hỏi.
“Ta là ai, ngươi không cần phải biết.” Triệu Thụy dùng một loại ngữ khí lạnh nhạt nói “Còn như chút trò hề đó của ngươi, phá cũng không có gì đáng tự hào.”
“Chút trò hề! Ngươi dám nói Liệt hỏa tà vân của ta là chút trò hề!” Giáo chủ lớn giọng gào thét, khí tức cuồng nộ từ thân người hắn tán phát ra, khiến những cảnh sát bên dưới người người đều biến sắc “Tên khốn đáng chết! Ta phải từ từ xé nát thân thể ngươi! Rút lấy hồn phách của ngươi, dùng liệt hỏa của ta từ từ thiêu đốt! Dày vò ngươi một ngàn năm!”
Vừa gào thét, giáo chủ vừa nhấc tay một cái, trong miệng nhanh chóng tụng niệm chú văn, bảy tám quả cầu lửa cháy hừng hực xuất hiện xung quanh hắn.
Hắn rung tay một cái, những quả cầu lửa đó mang theo tiếng gió vù vù, lấy thế Thái Sơn áp đỉnh đè tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy hơi ngẩng đầu, nắm Thị Huyết Ma Đao, lạnh lùng nhìn hỏa cầu bay tới, mãi đến khi những quả cầu lửa ấy bắn tới trước mặt hắn, hắn mới không nhanh không chậm khởi động Không Gian Thần Trạc, một tay nhẹ nhàng vạch lên không gian.
Chỉ thấy một đạo quang mang vàng nhạt chớp qua không trung, không khí gợn sóng lên.
Lúc hỏa cầu sắp đụng vào người Triệu Thụy, Triệu Thụy đột nhiên biến mất không tung tích.
Những hỏa cầu đó mất mục tiêu, trực tiếp đập xuống mặt đất, lập tức, trên mặt đất xuất hiện mấy cái hố lớn, đá vụn bay lên cao tới mấy mét.
Giáo chủ hơi ngẩn ra, tựa hồ không ngờ người mang mặt nạ bạc trước mắt lại biết dịch chuyển tức thời.
Dẫu sao, trong hệ thống pháp thuật của đông phương, thuấn di tựa hồ không thường thấy.
Trong khi đang suy nghĩ đây rốt cuộc là pháp thuật gì, Triệu Thụy liên tiếp thuấn di mấy lần, lặng lẽ đến sau lưng giáo chủ.
Giáo chủ lúc này cũng phát hiện ra tình huống không hay, vội vàng xoay người, muốn tránh.
Song, lúc này đã muộn.
Triệu Thụy nhanh nhẹn vẫy tay, chém vào hư không một cái, Thị Huyết Ma Đao mang theo huyết quang như máu tươi, từ trên cao gào rít lao xuống, nặng nề chém lên lưng giáo chủ.
“Oái!”
Giáo chủ ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa, bị lực lượng cuồng mãnh đập cho rơi nhanh xuống đất như một tảng thiên thạch. “Ầm” một tiếng, trực tiếp đập vào mặt đất, đập trên mặt đất thành một cái hố lớn.
Những vảy cá trên lưng bị đáng bật lên, máu thịt mơ hồ, một vết thương sâu thấy được xương từ vai kéo dài đến mông, nếu như không phải trên lưng hắn có những vảy cứng như áo giáp bảo vệ, một cú cuồng mãnh vừa rồi của Triệu Thụy, đã trực tiếp chém hắn thành hai nửa rồi!
Triệu Thụy hơi có chút bất ngờ, hắn vốn cho rằng một kích này có thể triệt để tiêu diệt giáo chủ.
Không ngờ tên này vẻn vẹn chỉ bị thương như vậy.
Giáo chủ có chút gian nan từ mặt đất bò dậy, sau đó điên cuồng rống lên một tiếng, nhảy mạnh lên khỏi mặt đất, giống như viên đạn bắn về phía Triệu Thụy, trong chớp mắt đã bắn đến gần Triệu Thụy, một trảo chụp tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, lại thi triển thuấn di, di động đến bên phải giáo chủ, vung đao chém mạnh.
Lần này giáo chủ đã có chuẩn bị, vội vàng tránh né, nhưng tránh né vẫn hơi chậm một chút rồi.
Thị Huyết Ma Đao một lần nữa chém ra một vết thương vừa dài vừa sâu trên eo hắn.
Cho dù Thị Huyết Ma Đao chém vào thân thể giáo chủ có hút không ít máu, nhưng vẫn có máu không ngừng tuôn từ vết thương của giáo chủ ra, rơi tí tách lộp độp xuống mặt đất.
Giáo chủ vừa sợ vừa giận, hắn tu luyện nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng gặp qua đối thủ cường đại mà cổ quái như vậy, làm hắn khó có thể đụng chạm!
Giáo chủ trừng đôi mắt đỏ máu, nhìn chăm chú Triệu Thụy.
Đột nhiên, hắn rút hồ lô màu lục treo ở eo ra, sau đó mở nắp.
Chỉ thấy trên miệng hồ lô quang mang lấp lóe.
Liền đó, một mảnh lục sắc hỏa vân không ngừng ùn ùn từ trong hồ lô phun trào ra, cơ hồ hoàn toàn che phủ không gian rộng bằng sân bóng đá của hang động.
Hỏa vân bốc cháy rừng rực, không khí trong hang động liền trực tiếp cuốn lên, đến không khí cũng trở nên nóng hầm hập, người người mồ hôi nhễ nhại.
Không chỉ có vậy, trong hỏa vân đó còn có những con rắn lửa lớn mặt mày dữ tợn, lúc ẩn lúc hiện.
Những con rắn lửa to lớn này, dài đến mười mét, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu xanh lục, trên lưng sinh ra một đôi cánh bằng ngọn lửa, không ngừng há to cái miệng như chậu máu, thè ra cái lưỡi dài như ngọn lửa, đưa cái đầu tam giác xấu xí thò ra từ trong hỏa vân, hung hăng độc ác trừng trừng nhìn mọi người bên dưới, dường như tùy thời chuẩn bị xông xuống, cắn nuốt mọi người.
Đám cảnh sát ở đó thấy những quái vật khủng bố như thế, không tự chủ phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cùng nhau loạng choạng lui lại, sợ những con rắn lửa đó xông xuống cắn nuốt họ thật.
“Tiêu diệt hắn!”
Giáo chủ rống lên một tiếng, rung tay một cái.
Vô số rắn lửa to lớn, thò thân thể ra khỏi hỏa vân, rung động đôi cánh lửa, phát ra tiếng rít sắc nhọn, há rộng cái miệng như chậu máu, mang theo từng luồng hơi nóng, từ bốn phương tám hướng bổ về phía Triệu Thụy, thanh thế kinh người.
Thân thể Triệu Thụy, dưới sự bao vây của những con viêm xà to lớn, tỏ ra cực kì nhỏ bé, phảng phất như không chịu nổi một kích.
Những cảnh sát bên dưới đều không tự chủ nín thở, thần sắc khẩn trương ngẩng đầu, mắt nhìn lên không trung không chớp, âm thầm lo lắng cho Triệu Thụy.
Một trận chiến này quan hệ đến vận mệnh của họ, nếu như giáo chủ Linh Nguyên Chân Tiên giáo thắng lợi, bọn họ chết không có chỗ chôn, nếu như người mang mặt nạ bạc này chiến thắng, bọn họ còn có một cơ hội sống sót!
Bọn họ không thể không khẩn trương!
Mắt thấy, những con viêm xà đó nhanh chóng bổ tới gần Triệu Thụy, miệng thè ra lưỡi lửa, cơ hồ muốn đốt cháy Triệu Thụy!
Chính vào lúc này, Triệu Thụy lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên vươn năm ngón tay, chân khí màu lam từ trong tay bắn ra, trút vào trong Thị Huyết Ma Đao.
Thị Huyết Ma Đao đang lơ lửng trên không trung, bỗng nhiên tràn ra ánh sáng lóng lánh, giống như trăng sáng trong đêm, rực rỡ vô cùng.
Ánh sáng màu máu, mang theo uy thế vô cùng vô tận rơi xuống, thậm chí đến những con viêm xà hung ác vô cùng ấy cũng tỏ ra sợ hãi, không tự chủ chậm thế xung kích lại.
Dẫu sao, Thị Huyết Ma Đao là ma khí từ thời thượng cổ còn lưu lại, uy thế mà nó có những pháp khí bình thường còn lâu mới so sánh được!
Trên mặt giáo chủ lúc này cũng lộ ra thần sắc chấn kinh.
Hắn cũng cảm giác được lực lượng khủng bố từ thanh ma đao này tán phát ra.
Trong lúc giáo chủ kinh sợ bất an, Triệu Thụy quát lạnh một tiếng, giơ cao cánh tay lên, chém mạnh một cái vào hư không.
Chỉ thấy quang mang rực rỡ đột nhiên ngưng tụ thành một quang nhận to lớn vô cùng, mang theo uy thế cuồng mãnh tuyệt luân, hung hăng chém qua những con viêm xà hung ác đông đúc ấy.
Một tiếng “xẹt” nhẹ vang lên, viêm xà to lớn mà hung mãnh, dưới quang nhận màu đỏ máu này, lại tỏ ra không có chút sức phản kháng, cái đầu to lớn bị chém một cái, liền biến thành một quả cầu lửa, từ trên không trung rơi xuống mặt đất.
Công kích của Triệu Thụy thuận lợi như mây trôi nước chảy, hắn vung vẫy Thị Huyết Ma Đao, khống chế quang nhận vô kiên bất tồi màu máu ấy, hết lần này đến lần khác chặt chém từng con viêm xà ấy.
Trên mặt giáo chủ lộ ra thần sắc kinh sợ, hắn vạn vạn lần không ngờ được là, người mang mặt nạ bạc trước mắt lại cường đại như vậy, yêu pháp mà hắn trông cậy vào, lại không có chút tác dụng nào!
Trong lòng giáo chủ không khỏi có chút khiếp sợ, xoay người chuẩn bị chạy trốn.
Dẫu sao, tính mạng mới là quan trọng nhất.
Chính vào lúc này, Triệu Thụy vung vẫy Thị Huyết Ma Đao, đã chém nát đến con viêm xà cuối cùng, thấy giáo chủ muốn chạy, lập tức phi thân nhào đến, hai tay nắm Thị Huyết Ma Đao, toàn lực chém xuống một cú!
Quang nhận mang theo vô tận ánh sáng, giống như huyết nguyệt từ trên trời rơi xuống, nặng nề đập lên người giáo chủ.
“Ầm”
Tiếng va chạm như sấm nổ đột nhiên vang lên, khí lưu cuồng bạo thổi tan hỏa vân đầy trời, giáo chủ phát ra tiếng gào thê thảm, bị một kích toàn lực này của Triệu Thụy đánh bay thẳng ra xa đến mấy trăm mét, nặng nề va lên vách đá của hang động!
Thân thể hắn cơ hồ biến thành hai mảnh, thân hắn cũng biến thành giống như xác khô, máu tươi bị Thị Huyết Ma Đao hút đi sạch sẽ!
“Ầm đùng đùng!”
Vách đá của hang động không chịu nổi lực va chạm to lớn như vậy, sụp xuống từng mảng lớn, chôn vùi hoàn toàn hắn, biến thành một đống hình bán nguyệt.
Triệu Thụy vẫy tay một cái, tắt quang nhận màu máu đi, sau đó lạnh nhạt cười.
Hắn cảm thấy cái đống ấy lại vừa vặn thích hợp để làm nấm mồ cho giáo chủ Linh Nguyên Chân Tiên giáo.
Truyện khác cùng thể loại
921 chương
47 chương
128 chương
75 chương
28 chương
18 chương
440 chương