Thần ma chi mộ
Chương 235 : Bước ngoặt
Mấy tên lưu manh thấy lão đại của mình trong chớp mắt biến thành một đống thịt vụn, đến tiếng kêu thét sợ hãi cũng không phát ra nổi.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ đến, người nhìn tuấn tú như Bá Đức, búng tay một cái, lại làm nổ chết lão đại của chúng!
Đây rốt cuộc là lực lượng gì mà lại khủng bố như vậy?!
Bọn chúng tuy bình thường hung hăng hống hách, cực kì hung hoành, nhưng trước giờ vẫn chưa thấy qua cảnh tượng thảm liệt tàn khốc như vậy!
Bọn chúng bị thủ đoạn lãnh khốc máu tanh của Bá Đức chấn trụ, chỉ sợ đến gan mật tan nát cả, toàn thân run rẩy.
Trong lòng ba tên lưu manh còn sống chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi khủng bố này, rời xa tên ác ma giết người không chớp mắt Bá Đức này.
Bọn chúng muốn chạy ra ngoài, bất quá thật ra do sợ hãi quá độ, khí lực toàn thân như bị rút cạn cả, ngồi liệt tại chỗ, tiểu tiện không cầm, đũng quần ướt mất một mảng lớn, thỉnh thoảng từng trận gió mang mùi khó ngửi từ trên người bọn chúng bay ra.
Bá Đức trước giờ sạch sẽ, nghe được cái mùi này, không khỏi chán ghét cau cau mày, nói một câu: “Đồ vô dụng.”
Nói xong, hợp hai ngón tay lại, hư không điểm ba cái.
Ba chùm sáng màu đen, lập tức từ đầu ngón tay hắn bắn ra, mang theo tiếng phá không lăng lệ, bắn về phía ba tên lưu manh đã bị dọa đến tê liệt.
“Thịch, thịch, thịch” ba tiếng buồn bã vang lên, máu thịt tung bay, tiếng kêu thảm sắc bén ngắn ngủi vang lên, liền đó im bặt.
Trên ngực ba tên lưu manh ấy xuất hiện ba cái lỗ to bằng miệng bát, thân thể bọn chúng, bị ba chùm sáng ấy xuyên qua!
Nữ hài đó ngẩn ra nhìn Bá Đức, giống như đang ở trong ác mộng, cô làm sao cũng không thể tưởng tượng, một người mới nhìn tuấn tú ôn hòa như vậy, lại ra tay lãnh khốc như thế, trong cái nhấc tay, bốn tên lưu manh đã biến thành một đống thịt vụn.
Tuy cô đối với bốn tên lưu manh định phi lễ với mình hận tới xương tủy, nhưng sự máu tanh của Bá Đức, lại khiến cô không cách nào chịu được.
Nhìn thấy máu tươi đầy đất và một vùng thịt vụn xương vụn, cô chỉ cảm thấy trong dạ dày phiên giang đảo hải, không khỏi nhoài ra đất, bắt đầu nôn mửa không ngừng, cơ hồ đến mật xanh mật vàng cũng nôn ra.
“Ngươi ngẩn ra đó làm gì? Còn không chịu đi?” Triệu Thụy quay đầu về phía nữ hài, lạnh lùng nói một câu.
Nữ hài đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Thụy, đập vào mắt, chỉ là một cái mặt nạ lấp lánh ngân quang yêu dị.
Thân thể ốm yếu của cô, không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng càng thêm kinh khủng.
Cô lúc này mới phát hiện, hai người trong tòa nhà bỏ hoang này, chỉ sợ đều không phải nhân loại bình thường, trong mắt cô, ngược lại giống như hai tên ác ma!
Cô cũng không nghĩ nhiều, bò dậy từ mặt đất, lảo đảo loạng choạng chạy về phía cửa lớn.
Bá Đức cũng không có ngăn cản, chờ cho cô gái biến mất khỏi tầm nhìn, mới dời ánh mắt về phía Triệu Thụy, cười cười nói: “Lòng dạ của ngươi vậy mà rất tốt, bất quá, thả nữ nhân đó đi, đối với chúng ta có thể sẽ có chút phiền phức.”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Phiền phức của ta đã đủ nhiều rồi, cho dù thêm một chút, cũng không tính là gì.”
“Thật sao?” Bá Đức không đồng ý cũng không phủ nhận “Hiện tại không ai quấy rầy, thế giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta nhanh một chút.”
Hắn trên miệng nhạt nhẽo nói vậy, cổ tay lật lại, một quang cầu đen thui phát sáng liền xuất hiện trong tay hắn, bờ rìa quang cầu, còn có tia chớp nho nhỏ, không ngừng lóe lên đốm lửa lốp bốp.
Tiếp đó, hắn duỗi năm ngón tay ra, quang cầu đó liền bắn về phía Triệu Thụy nhanh như chớp.
Triệu Thụy mũi chân nhấn lên mặt đất, nhẹ nhàng nhảy lên, quang cầu đó bay qua dưới chân hắn, đập chính xác vào vị trí hắn mới vừa đứng.
“Ầm!”
Theo một tiếng nổ kịch liệt vang lên, nền xi măng xuất hiện một cái hố lớn, khí lãng mang theo gạch vụn và hồ vụn, nhất tề bùng lên, xông thẳng lên trần nhà.
Triệu Thụy tránh khỏi một kích này, tay trái vạch một cái lên không trung, Không Gian Thần Trạc ở cổ tay phá tan sự bình tĩnh của không gian, lưu lại trên không trung một đạo quỹ tích màu vàng kim.
Không gian bắt đầu gợn sóng, trong chớp mắt thôn phệ lấy Triệu Thụy.
“Thuấn gian di động!”
Bá Đức không khỏi giật mình một cái, loại không gian ma pháp này, khiến cho hắn dù sống lâu như vậy, cũng chỉ mới nghe qua trong truyền thuyết, chính mắt nhìn thấy, mới là lần đầu tiên.
Trong khi Bá Đức giật mình, Triệu Thụy đã lặng lẽ không chút tiếng động xuất hiện sau lưng hắn.
Tay hắn mạnh mẽ vung xuống, Thị Huyết Ma Đao mang theo hồng mang chói mắt, chém thẳng xuống, dễ dàng chém lên người Bá Đức.
Triệu Thụy không khỏi hơi ngẩn ra.
Quá thuận lợi rồi, một đao này thật quá thuận lợi rồi, huyết tộc công tước cường đại, lại bị hắn dễ dàng chém trúng, chuyện này khiến hắn có chút bất ngờ!
Bất quá, Triệu Thụy trong chớp mắt liền cảm thấy không đúng, bởi vì, một đao này chém trúng không phải là thực thể, mà là một cái bóng hư ảo!
Huyết tinh công tước Bá Đức, nhờ vào tốc độ kì dị, sớm đã di chuyển đến bên trái hắn!
Triệu Thụy thầm kêu không hay, cảnh giác trong lòng đột ngột tăng cường!
Hắn đang muốn khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di lần nữa, chính vào lúc này, năm ngón tay Bá Đức duỗi ra, một đạo hắc sắc quang trụ thô to, mang theo uy thế cuồng mãnh tuyệt luân, từ trong tay hắn bắn ra, nặng nề đập lên xương sườn Triệu Thụy.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy chính mình như bị chùy sắt to lớn hung ác đập vào, đau đớn kịch liệt trong chớp mắt bao trùm thân thể hắn, cơ hồ khiến hắn nghẹt thở, thân thể hắn không thể khống chế bay lên, sau đó nặng nề đập lên một bức tường xi măng.
“Ầm”
Bức tường xi măng không cách nào chịu được lực va chạm nặng như vậy, cả bức tường sụp xuống, tro bụi tung bay, hoàn toàn chôn vùi lấy Triệu Thụy.
Bá Đức lơ lửng trên không trung, hai mắt bắn hàn quang ra xung quanh, cả đầu tóc vàng tung bay, uy thế cường đại từ trên người hắn tán phát ra, giống như ác ma khủng bố.
Hắn tịnh không cho Triệu Thụy một cơ hội nào để lợi dụng, hai tay vẫy một cái, từng quang cầu màu đen mang tia chớp, bắn vào Triệu Thụy đang bị chôn vùi trong bức tường đổ như mưa, ắt phải đem cường địch Triệu Thụy này, một lần giải quyết.
Triệu Thụy tuy bị chôn dưới đống đổ nát, nhưng hắn nhạy bén cảm giác được, đợt công kích của Bá Đức đã ập tới.
Hai tay hắn chống trên đất, hất tung gạch đá chồng chất trên người, nhảy mạnh lên, xuyên qua trần nhà, nhảy lên tầng hai.
Tiếng nổ to lớn dồn dập vang lên, sóng xung kích do vụ nổ sinh ra, chấn cho tòa nhà to lớn lắc lư.
Triệu Thụy trong lòng thầm kinh sợ, bởi vì đông tây cường giả tu luyện khác biệt, do vậy tuy hắn cảm giác được, Huyết tinh công tước Bá Đức thực lực mạnh phi thường, nhưng sau khi giao thủ hắn mới nhận ra, thực lực của Bá Đức, thậm chí vượt xa sự dự tính của hắn!
Thực lực của Bá Đức, đã tương đương với trình độ của đông phương tu chân giả Xuất Khiếu kì, thậm chí còn cao hơn!
Cũng phải nói, thực lực của Bá Đức, so với hắn cao hơn cả hơn một tầng! Là cường giả có cùng cấp bậc với ba vị tổ sư của Thi gia!
Triệu Thụy phi thường rõ ràng, thực lực của hắn so với Bá Đức, cho dù có bảo vật như Không Gian Thần Trạc, cũng chỉ bảo đảm cho hắn an toàn chạy thoát, muốn đánh bại Bá Đức, khả năng không lớn.
Triệu Thụy không có lòng hiếu chiến, tay phải ôm xương sườn, cố chịu đau, khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển thuấn gian di động lên tầng cao hơn, nhanh chóng rời xa khỏi Bá Đức.
Bất quá, Bá Đức đâu có dễ dàng để cho Triệu Thụy rời đi, hắn nhanh chóng bay lên, đuổi theo phía sau Triệu Thụy.
Triệu Thụy bởi vì có Không Gian Thần Trạc, có thể xé rách không gian, tiến hành thuấn di, do vậy, sàn nhà trong tòa lầu đối với hắn không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Còn như Bá Đức, ắt phải chịu một ít cản trở.
Bất quá, thực lực Bá Đức cực kì cường hãn, cho dù phá hủy triệt để một tòa nhà lớn thế này, cũng không phải chuyện khó khăn gì, càng huống chi chỉ mấy miếng trần nhà bằng bê tông cốt thép?
Hắn phất tay một cái, một hắc sắc quang cầu bay lên hướng trần nhà, một tầng trần nhà, lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Bá Đức liền cấp tốc xông qua lỗ thủng, đối với Triệu Thụy đuổi riết không tha.
Chiến đấu giữa hai người phát ra tiếng động quá lớn, đến người đi đường ở bên ngoài tòa nhà, cũng nghe thấy rõ rõ ràng ràng.
“Phát sinh chuyện gì rồi?”
“Tòa lầu đổ nát này, không phải đã rất lâu rồi không có động tĩnh gì sao?”
“Sao mà bên trong lại truyền ra tiếng nổ?”
“…”
Bọn họ trên mặt lộ vẻ kinh dị, có mấy người có lòng hiếu kì đặc biệt thịnh vượng, còn dừng chân lại, thông qua bức tường gãy vỡ, đưa ánh mắt vào trong tòa nhà bỏ hoang đã lâu, muốn tìm hiểu kết quả.
Đáng tiếc là, lúc này sắc trời thật quá đen, trong cả tòa nhà có đốm lửa gì không, làm sao cũng nhìn không thấy, chỉ có thể nghe được bên trong truyền ra tiếng nổ không ngừng.
Triệu Thụy chạy như bay trong tòa lầu tối đen, không ngừng nhảy lên tầng lầu cao hơn, Bá Đức nhanh chóng theo đuôi.
Bá Đức thực lực cường hãn, tốc độ cực nhanh, khoảng cách giữa hai tầng lầu, cơ hồ hoàn toàn không thể làm giảm tốc độ truy kích của hắn!
Triệu Thụy tuy có Không Gian Thần Trạc, nhưng nhất thời không có cách nào thoát khỏi truy kích của Bá Đức, trái lại còn khiến Bá Đức dần dần đuổi tới gần hơn.
Triệu Thụy trong lòng sợ hãi, biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
Hắn quay đầu, đánh giá tính huống xung quanh, trong tòa lầu phòng ốc như tổ ong, trong lòng hốt nhiên động, nghĩ đến một chiến thuật mới.
Hắn không tiếp tục chạy thẳng, phóng lên tầng cao hơn nữa, mà cố gắng ẩn tàng khí tức của mình, lợi dụng ưu thế địa hình, phát huy hết mức uy lực của Không Gian Thần Trạc, tránh qua trong mỗi phòng.
Tuy với năng lực chưởng khống trước mắt của Triệu Thụy đối với Không Gian Thần Trạc, hắn tối đa chỉ có thể thuấn di mười mấy mét, nhưng trong tòa lầu như mê cung này, lại đã là tay nghề thành thục.
Trái lại, tình hình của Bá Đức lại có chút bất lợi.
Mỗi khi Bá Đức đập vỡ một bức tường, đuổi tới gần, Triệu Thụy lại lập tức thuấn di sang phòng khác, làm Bá Đức đang chuẩn bị đại chiến một trận, lại rơi vào khoảng không.
Cho dù thực lực Bá Đức cường hãn tuyệt luân, nhưng là mỗi một gian phòng, mỗi một bức tường, lại cản trở tầm nhìn của hắn, hắn lại không có cách nào đảm bảo nắm chắc hành tung của Triệu Thụy.
Bá Đức không khỏi tức giận đến thất khiếu bốc khói, lồng lộn như sấm, nhưng cũng không có chút biện pháp nào.
Hắn vẫn rất muốn thi triển hết tất cả thực lực có được, khiến cho cả tòa lầu và Triệu Thụy đều nổ tan tành hết cả, thế nhưng, làm như vậy, hắn lại không có cách nào lấy được chỗ hạ lạc của Huyết Thủy Tinh từ Triệu Thụy, nói không chừng, sẽ dẫn đến sự chú ý của đông phương tu chân giả gần đó.
Chuyện này đối với hắn mà nói, càng thêm bất lợi.
Chính vì có sự cố kị như vậy, cự li giữa Bá Đức và Triệu Thụy dần dần kéo giãn, cuối cùng hoàn toàn tách rời.
Triệu Thụy nắm lấy cơ hội, nhân lúc Bá Đức không chú ý, nhảy một cái ra khỏi tòa nhà, nhanh chóng biến mất trong đêm đen, bỏ Bá Đức lại một mình trong tòa lầu bỏ hoang như mê cung.
Bá Đức tìm một vòng trong tòa lầu, cũng không tìm thấy tung tích của Triệu Thụy, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại tức giận vô cùng. Với uy danh Huyết tinh công tước của hắn, lần đầu tiên ra tay từ sau khi tỉnh lại khỏi giấc ngủ sâu, lại không thành công.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến hắn thể diện mất sạch!
“Triệu Thụy!”
Bá Đức phun từ kẽ răng ra hai chữ, càng nghĩ càng phẫn nộ, càng phẫn nộ, lý trí cũng càng mỏng dần, cuối cùng triệt để chìm đắm, trên mặt hắn thanh khí chớp lên, uy thế trên thân hắn mãnh nhiên bạo phát, một hắc quang cầu cự đại xuất hiện trên tay hắn.
Hắn cầm hắc quang cầu, dùng sức đập mạnh xuống.
“Ầm!”
Theo một tiếng nổ kinh thiên động địa, quang cầu to lớn này lại từ trên đỉnh tòa nhà xuyên thẳng xuống lòng đất, sau đó nổ tung, đến nền móng của tòa nhà, dưới lực lượng cuồng mãnh, cũng đều bị phá hủy!
Tòa nhà hai ba chục tầng này, dưới một kích phẫn nộ của Bá Đức, giống như một tờ giấy thông thường, triệt để sụp đổ, phát ra tiếng nổ cực lớn, thanh thế kinh người.
“Chạy mau a!”
“Tòa cao ốc này sụp rồi!”
“Đây là chuyện gì vậy?”
“Một tòa nhà cao như vậy, sao lại bị sụp?”
“…”
“…”
Những người đi qua bên cạnh tòa nhà bỏ hoang ấy, đại kinh thất sắc, nhao nhao kêu lên kinh hãi, như đám ruồi không đầu, chạy loạn tứ xứ.
Xe hơi trên đường lớn cũng bắt đầu va đụng lung tung, tranh nhau rời khỏi tòa nhà sụp đổ xa một chút, tránh khỏi bị gạch đá chôn vùi!
Bá Đức lơ lửng trên cao.
Gió đêm thổi tóc vàng đầy đầu hắn bay loạn, uy thế bức nhân, giống như ma thần.
Hắn nhìn dân chúng kinh hoảng thất thố dưới đất như con sâu cái kiến, cơn giận hơi hơi rút đi một ít, trong lòng tựa hồ cảm thấy dễ chịu một chút.
Thật không dễ dàng mới kiềm chế cơn giận trong lòng, hắn bắt đầu cẩn thận suy xét, làm sao mới tìm được Triệu Thụy.
Hòa thượng chạy được nhưng miếu chạy không được, đã tóm không được Triệu Thụy, thì tóm mẹ con Vân Phương cũng vậy, bởi vì, giữa Vân Phương và Triệu Thụy, có một tầng liên hệ kì dị, nói không chừng có thể lợi dụng Vân Phương, lôi Triệu Thụy ra!
Ngoài ra, hắn còn có thể thuận tiện từ chỗ Vân Phương hỏi ra nơi hạ lạc của Huyết Thủy Tinh.
Theo hắn thấy, cho dù nghi ngờ khả năng Triệu Thụy đoạt được Huyết Thủy Tinh là lớn nhất, cũng không loại trừ khả năng người khác nhặt được.
Nghĩ đến đây, Bá Đức cũng không chậm chạp nửa phần, thay đổi phương hướng, bay nhanh về phía nhà Vân Phương.
Triệu Thụy lúc này tịnh không chạy xa, mà tạm thời nấp ở một con hẻm tối tăm gần đó, thấy Bá Đức bay đi, hắn mới thở ra một hơi, bình tâm lại, biết rằng đêm nay, mình xem như tạm thời tránh khỏi một kiếp.
Bất quá, trốn khỏi mồng một, không trốn khỏi mười lăm, trừ khi hắn lập tức rời khỏi Đông Hồ, còn không rất khó thoát khỏi bị Bá Đức tóm lại.
Thế nhưng, nếu hắn rời đi, Vân Phương và Vân Liên sẽ phải làm sao?
Triệu Thụy tuyệt đối không cho rằng, với sự lãnh khốc máu tanh của Bá Đức, sẽ tốt bụng bỏ qua cho Vân Phương và Vân Liên.
Triệu Thụy có chút thoát lực dựa vào tường của con hẻm, khổ cực suy nghĩ, bước kế tiếp phải làm sao.
Thực lực của Bá Đức cường hãn ngoài dự liệu, với thực lực của hắn trước mắt, hoàn toàn không có cửa thắng, trừ khi tu luyện “Bát Hoang lục tiên quyết” tiến vào Luyện thần trung kì, mới có tư cách đánh một trận với Bá Đức.
Chỉ là, với tiến độ tu luyện trước mắt mà xem, không có một năm nửa năm, khả năng tiến vào Luyện thần trung kì tịnh không quá lớn.
Đang lúc suy nghĩ xem có cách nào khác giải quyết nguy cơ này không, điện thoại của hắn đột nhiên reo lên.
Triệu Thụy lấy ra nghe, nguyên lai là Vân Phương gọi.
Bọn họ đã ra ngoài ăn cơm chuẩn bị đến rạp chiếu phim, hỏi xem hắn đang ở đâu.
Triệu Thụy lúc này mới nhớ, Vân Phương hẹn hắn tối nay đi coi phim.
Hắn vội thuận miệng nói một cái vị trí, sau đó hẹn gặp mặt tại cửa rạp chiếu phim.
Đáp xe tới rạp chiếu phim, mới vừa xuống xe, hắn đã nhìn thấy, Vân Phương đang dắt tay Vân Liên, đứng ở cửa lớn của rạp chiếu phim.
Trên khuôn mặt mĩ diễm của Vân Phương, mang mấy tia lo lắng sốt ruột, không ngừng nhìn ngang ngó dọc, tựa hồ muốn tìm bóng dáng của hắn, mà Vân Liên lại cầm một khối hồng sắc vật thể, không ngừng ngắm nghía, ra vẻ yêu mến không nỡ rời.
“Này! Ta ở đây!” Triệu Thụy vẫy tay với Vân Phương, trên mặt lộ ra nụ cười y như lúc bình thường, phảng phất chuyện gì cũng không có phát sinh.
Vân Phương nhìn thấy hắn, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra thần sắc hoan hỉ, vội vàng dắt tay Vân Liên tới đón.
“Triệu lão sư, anh sao giờ mới tới? Bọn tôi chờ một lúc rồi.” Trong ngữ khí của Vân Phương mang theo vài phần trách móc, bất quá cô rất nhanh phát hiện ra dị dạng của Triệu Thụy, không khỏi trợn tròn mĩ mục, kinh ngạc nói: “Ồ, anh vừa rồi ở đâu? Làm sao sắc mặt lại khó coi như vầy? Trên người còn tro bụi lớp lớp nữa chứ?”
“Không có gì, là không cẩn thận ngã một cú.” Triệu Thụy cười cười, hắn tuy trên đường đã phủi bụi, thế nhưng, trong khi vội vàng, làm sao cho sạch sẽ được, người tinh mắt nhìn một cái sẽ nhìn ra được ngay.
“Cú ngã này của anh quá nặng rồi, toàn thân đều là tro, đơn giản là lăn một vòng trên đất.” Vân Phương lắc lắc đầu, nhẹ nhàng phủi phủi bụi đất trên người hắn, một lần không cẩn thận, đụng vào vết thương của hắn, chỉ đau đến nghiến răng nhếch mép, hít một hơi khí lạnh.
“Sao rồi?” Vân Phương thấy hắn thần sắc cổ quái, không khỏi hỏi một câu.
“Không có gì, không có gì. Chúng ta đi vào xem phim đi. Phim sắp bắt đầu rồi.” Triệu Thụy sợ Vân Phương tiếp tục truy vấn, nhìn ra chỗ nào sơ hở, vội vàng đổi chủ đề.
Vân Phương có chút nghi hoặc gật gật đầu, sau đó cúi đầu nói với Vân Liên: “Liên Liên, đừng chơi nữa, cất thủy tinh lại đi, chúng ta vào trong xem phim.”
Vân Liên hoan hô một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, lộ ra nét cười cao hứng, thuận tay bỏ khối thạch anh màu đỏ tươi vào túi áo, nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía trước.
Vân Phương có chút nuông chiều lắc lắc đầu, cười cười, sau đó quay đầu nói với Triệu Thụy: “Đúng rồi, Triệu lão sư, tôi còn chưa cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã tặng Vân Liên một kiện bảo vật như vậy, nó đúng là yêu không rời tay, thích không chịu nổi.”
“A, vật…” Triệu Thụy cảm thấy có chút mạc danh kì diệu.
“Không phải anh tặng sao? Thế nhưng, nó nói là anh tặng mà!” Vân Phương thập phần kinh ngạc nói, sau đó cô như hiểu ra điều gì, sắc mặt trầm xuống, kéo Vân Liên lại, hỏi: “Vân Liên, con nói thật với mẹ, thứ đồ này là kiếm được ở đâu? Phải nói thật, nghe rõ chưa?”
Vân Liên thấy Vân Phương tức giận, biết lời nói dối của mình đã bị lộ, lai lịch khối thạch anh này, càng không giấu được, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Nó nấp ra sau, rụt rè nhìn Vân Phương, lộ ra một vẻ nhỏ bé đáng thương, nhỏ giọng nói: “Đây… đây là hồi ở trong ngân hàng nhặt về.”
“Ngân hàng? Là lần xảy ra vụ cướp đó hả?” Vân Phương giật nảy người.
Vân Liên gật gật đầu, lộ vẻ khẳng định.
Triệu Thụy nghe Vân Liên nói vậy, dường như nhớ lại chuyện gì, hai mắt sáng lên, trong lòng trở nên xúc động.
Huyết Thủy Tinh!
Khối thạch anh đỏ tươi vừa rồi nhất định là Huyết tộc chí bảo mà Điện Thần tập đoàn và Huyết tinh công tước Bá Đức vẫn khổ cực tìm kiếm—Huyết Thủy Tinh!
Không ngờ là, vật mà bọn họ khổ cực tìm kiếm, lại bị Vân Liên coi là đồ trang sức, hằng ngày mang trên người!
Triệu Thụy bạt mạng áp chế hưng phấn trong lòng, nhưng khóe miệng vẫn không tự chủ lộ ra một tia cười: nếu như co được Huyết Thủy Tinh này, hắn có lẽ sẽ chuyển bại thành thắng, đánh lui được Huyết tinh công tước Bá Đức!
Truyện khác cùng thể loại
921 chương
47 chương
128 chương
75 chương
28 chương
18 chương
440 chương