Thần ma chi mộ
Chương 215 : Mất tích
Triệu Thụy và Vân Phương sau một phen lúng túng, nhớ lại học sinh vẫn đang cắm trại, cần có người trông coi, bèn vội vàng quay về.
Mới đi chưa bao xa, một trận tiếng bước chân hốt nhiên từ phía trước bên phải truyền tới, liền đó, một lão nhân đầu có vài sợi bạc, sáu mươi mấy tuổi, từ sau một cây đại thụ vòng ra.
Lão nhân đó vừa nhìn thấy Triệu Thụy và Vân Phương, lộ ra thần tình hơi có chút kinh ngạc, hỏi: “Các người là ai? Sao lại chạy đến chỗ này?”
“Chúng tôi là lão sư của Đông Hồ Thất Trung, mang học sinh đến Long Vân Sơn chơi thu, nhìn thấy bên đây phong cảnh không tệ, nên qua đây bách bộ.” Triệu Thụy sợ Vân Phương lúng túng, nên tranh giải thích trước.
“Ái chà chà! Mật của hai người cũng lớn quá đi, mang nhiều học sinh thế này đến Long Vân Sơn chơi thu, với lại hai người còn đi đến gần Chiến Hồn Cốc thế này! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, các ngươi hối hận cũng không kịp!”
Lão nhân lắc lắc đầu, tựa hồ cảm thấy hai người thập phần lỗ mãng, không rõ tình hình.
Vân Phương đối với biểu hiện của lão nhân có chút kì quái, bèn nhẹ nhàng dò hỏi: “Xin hỏi, ông là ai, không lẽ Long Vân Sơn này cho đến Chiến Hồn Cốc ấy, còn có dã thú hung mãnh?”
Lão nhân nhìn hai người một cái, lưỡng lự một chút, sau đó giải thích: “Tôi tên là Lý Đức Sinh, ở lâm trường Long Vân Sơn này làm người giữ rừng già nửa đời người rồi, đối với tình huống trong Long Vân Sơn không ai rõ hơn tôi! Hai người có thể yên tâm, trong Chiến Hồn Cốc không có dã thú hung mãnh. Mà dù dã thú có hung mãnh đi nữa, cũng không dám tiến vào Chiến Hồn Cốc. Bởi vì thứ khủng bố tồn tại trong Chiến Hồn Cốc, so với dã thú hung mãnh ấy, còn muốn hung tàn hơn trăm lần! Bất kì sinh vật nào tiến vào Chiến Hồn Cốc, đều không có khả năng sống sót!”
“Thật sao? Trong Chiến Hồn Cốc này, rốt cuộc có thứ gì đáng sợ?” Vân Phương hỏi tiếp một câu, nhưng cũng không biết tại sao, đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước, Lý lão sư kể lại truyền thuyết liên quan đến Chiến Hồn Cốc, quả tim không khỏi nhảy lên.
Lý Đức Sinh cũng không gấp trả lời, mà giải thích từ đầu: “Hai người đại khái không biết, Long Vân Sơn này hơn ngàn năm trước, đại khái là vào thời Đường mạt, đã từng là chiến trường, đã từng có mười vạn đại quân đối quyết, chém giết ở nơi này, mà Chiến Hồn Cốc ấy, là nơi chiến đấu thảm liệt nhất. Nghe nói, song phương chiến đấu ấy, một bên là chín vạn đại quân nhà Đường, một bên là Đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Tề đế Hoàng Sào, Mạnh Giai, thống lĩnh một vạn tinh binh. Hai bên không ngủ không nghỉ, kịch chiến mấy ngày đêm, Mạnh Giai quả bất địch chúng, cuối cùng bị quân Đường tiêu diệt. Thế nhưng, quân Đường dùng ưu thế tuyệt đối về quân lực tiến hành phục kích, cũng vẫn tổn thất gần sáu vạn người.
Từ một trận chiến ấy về sau, Chiến Hồn Cốc trở thành tuyệt đối cấm địa, phàm là người nhập cốc, toàn bộ đều có đi không về.
Những người già nói rằng, bởi vì Mạnh Giai không cam lòng với thất bại của mình, oan hồn bất tán, đem những người vào hang, đều bắt ăn sạch. Thế những quân lính của Hoàng Sào ấy, không thích ăn người sao?”
Triệu Thụy đối với lịch sử cũng tương đối hiểu rõ, đối với Mạnh Giai này, cũng có chỗ hiểu biết.
Mạnh Giai là đệ nhất mãnh tướng dưới tay Hoàng Sào, dũng mãnh thiện chiến, khi Hoàng Sào xưng đế, bèn nhận chức vị quan trọng, là trợ thủ quan trọng, hắn từng dẫn hơn vạn tinh binh, đánh bại Đường quân, diệt Đảng Hạng, phá Đường tiết độ sứ Tần Tông Quyền, chiến công hiển hách, không ai sánh được.
Bất quá, Mạnh Giai tính tình hung tàn, Hoàng Sào huyết tẩy Quảng Châu, Trường An, giết người mấy chục vạn, hắn đều đi tiên phong, người vô tội chết trên tay hắn, nhiều vô số kể.
Hắn đột nhiên bại vong, khẳng định nộ khí xung thiên, nếu nói oan hồn bất tán, cũng có loại khả năng đó.
Không có gió làm sao có sóng, Triệu Thụy không dám khẳng định, lời kể của Lý Đức Sinh này chính xác 100%, nhưng theo hắn quan sát, Chiến Hồn Cốc này là nơi hung hiểm.
Đương nhiên, hắn “Bát Hoang lục tiên quyết” đã tu luyện đến Luyện Thần tiền kì, tự nhiên sẽ không sợ sệt, bất quá, thêm một việc không bằng bớt một việc, tám gậy đánh không được phiền phức, không cần thì đi gây chuyện làm gì?
Triệu Thụy trong lòng nghĩ vậy, miệng nói: “Cảm ơn ông đề tỉnh, chúng tôi biết rồi, chúng tôi lập tức rời khỏi.” Nói xong bèn chào Lý Đức Sinh, kéo Vân Phương quay về chỗ cắm trại.
Đi được một đoạn ngắn, Vân Phương sóng mắt vũ mị hốt nhiên xoay chuyển trên mặt hắn, sau đó cười nhẹ nói: “Triệu lão sư, anh sẽ không tin lời lão giữ rừng đó chứ?”
Triệu Thụy cười cười nói: “Thà tin là có, còn hơn tin là không, dù sao cẩn thận một chút, đối với chúng ta không phải là chuyện xấu.”
Vân Phương gật gật đầu như có nghĩ gì đó, cô xuất sinh cổ võ thế gia, đối với nhãn giới kiến thức, đều rộng hơn người bình thường, biết trên đời có những lời đồn, xem ra vô lí, nhưng thật ra có tồn tại.
Nếu như nói cô hôm nay là một cá nhân, đối với lời đồn này, ngược lại không để ý gì, nhưng cô hiện tại mang mấy chục học sinh trong lớp, thế thì phải cẩn thận dè chừng.
Hai người về đến chỗ cắm trại, bọn học sinh vẫn cao hứng ăn uống vui chơi.
Vân Phương nghe Lý Đức Sinh nói, không biết làm sao, trong lòng bao giờ cũng có chút thắc thỏm. Cô chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong đám học sinh, trên mặt mang nét cười như không có chuyện gì, nhưng trong lòng ngầm thống kê số lượng học sinh.
Sau khi thống kê hết số người có mặt ở đó, trong lòng cô mãnh nhiên phát sợ, có hai học sinh trong lớp không thấy đâu!
Vì trong giờ tự do hoạt động, Vân Phương đã đặc ý dặn dò, ai cũng không được đi khỏi khoảng đất bằng trên sườn núi này, nhưng hiện tại lại có người không thấy tung tích, chỉ có hai khả năng, một là tụi nó kiếm chỗ khác đi vệ sinh, khả năng còn lại, là tụi nó coi lời Vân Phương như gió thoảng ngoài tai, đi đến chỗ khác chơi đùa!
Nếu như là khả năng đầu, thế đương nhiên là quá tốt, còn nếu là khả năng sau…
Vân Phương cảm thấy chuyện này thật là có chút phiền phức.
Cô vội kiểm tra nhân số một lượt, phát hiện hai học sinh mất tích, một kêu là Chu Đào, một kêu là Trương Lan, là loại hoạt bát hiếu động điển hình trong lớp.
Vân Phương rên khẽ một tiếng, nhè nhẹ xoa trán, hiện tại, khà năng thứ nhất càng lúc càng mơ hồ.
Cô bèn triệu hết bọn phụ trách bộ phận kỷ luật trong lớp tới, hỏi bọn chúng xem Chu Đào và Trương Lan đi đâu.
“Tụi nó hình như đi về phía kia, nói là đi thám hiểm!” Lớp trưởng chỉ về hướng tây nam, nói.
“Thám hiểm? Hướng tây nam?” Vân Phương trong lòng chợt hồi hộp, bởi vì Chiến Hồn Cốc khiến người ta biến sắc, chính là nằm ở hướng đó!
Vân Phương không dám chậm trễ, học sinh đều là cô mang đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thế thì trách nhiệm thật là vô cùng trọng đại, cô liền đi kiếm Triệu Thụy, thương lượng đối sách.
Triệu Thụy nghe Vân Phương nói vậy, hốt nhiên nhớ lại, lúc đang canh gác cho Vân Phương, hắn dường như nhìn thấy mấy bóng người, đi về phía Chiến Hồn Cốc.
Đương thời, hắn tịnh không có để ý, hiện tại nhớ lại, bóng lưng đó quả thật có mấy phần quen thuộc, chỉ sợ là hai người Chu Đào và Trương Lan.
“Đuối Mau đuổi theo!” Triệu Thụy cơ hồ không có nửa điểm do dự, lập tức nói.
Vân Phương gật gật đầu, sau đó phi thường nghiêm túc cảnh cáo học sinh trong lớp, nhất thiết phải ở nguyên một chỗ, đồng thời lại nhờ những lão sư khác trông giùm, còn mình thì đi với Triệu Thụy, đi đến Chiến Hồn Cốc.
Trên Long Vân Sơn hoa cỏ rậm rạp, cây cối xanh tươi, lúc đi, trở lực trùng trùng.
Triệu Thụy đi trước giúp Vân Phương vẹt những cành cây cản đường, gặp sườn núi dốc đứng thì giúp cô tiến lên, thân thể tuy có tiếp xúc, chỉ là hai người hoàn toàn không để ý.
Triệu Thụy lông mày hơi cau, vì trong khí tức Chiến Hồn Cốc tán phát ra, hắn đã nhận ra bên trong có thứ cực kì hung hiểm, nếu Chu Đào và Trương Lan quả thật tiến vào đó, e rằng dữ nhiều lành ít.
Vân Phương một đường chạy đuổi theo cước bộ của Triệu Thụy, cô là lão sư tốt đúng tiêu chuẩn, đối xử với học sinh giống như con của mình vậy, nghe nói học sinh rơi vào hiểm cảnh, trong lòng lập tức nóng nảy bất an, không cách gì nói rõ, hận không thể lập tức đuổi đến Chiến Hồn Cốc.
Đi về trước một lúc lâu, mắt thấy gần đến lúc tới Chiến Hồn Cốc, một bóng người quen thuộc lại chạy vào tầm mắt bọn họ.
Người này chính là lão giữ rừng của lâm trường mà họ mới gặp trước đó không lâu, Lý Đức Sinh.
Lý Đức Sinh đang phát sầu nhìn mê vụ nồng nặc trong cốc, hốt nhiên lại thấy Triệu Thụy và Vân Phương, không khỏi có chút kinh dị hỏi: “Hai người sao lại quay lại?”
Triệu Thụy đang muốn mở miệng, Vân Phương đã dùng giọng lo lắng sốt ruột hỏi: “Lý lão bá, chúng tôi có hai học sinh không thấy, hoài nghi bọn chúng tiến vào trong Chiến Hồn Cốc, ông vừa rồi có thấy hai học sinh vào cốc không?”
Lý Đức Sinh lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Tôi không biết có phải học sinh không, bất quá khẳng định có người đã tiến vào Chiến Hồn Cốc. Tôi nhặt được ở đây một cái bình, ài!”
Nói xong, ông đưa cái chai cola trong tay lên, bên trong vẫn còn sót lại một ít cola.
Vân Phương trong đầu kêu vo ve, trước mắt tối sầm, may mà có Triệu Thụy đỡ cô, nếu không cô đã té lăn ra đất rồi.
Cô tuy không thể khẳng định, truyền thuyết của Chiến Hồn Cốc cuối cùng là thật hay giả, nhưng cô có thể khẳng định là, trong cốc mười phần hung hiểm, nếu không, cũng không khiến người ta nghe đến phải biến sắc! Triệu Thụy cũng không khỏi cau mày, Chiến Hồn Cốc này hung hiểm vô cùng, Chu Đào và Trương Lan nhập cốc đã qua một đoạn thời gian như thế, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.
Nếu muốn cứu hai học sinh này ra, hắn phải lập tức tiến vào trong cốc mới được!
Truyện khác cùng thể loại
921 chương
47 chương
128 chương
75 chương
28 chương
18 chương
440 chương