Thần ma chi mộ
Chương 210 : Thủy tinh bài
Chuyện bọn cướp hung hãn, đột nhiên bị giết trong ngân hàng, khiến cảnh sát cảm thấy thật kinh ngạc.
Vì muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết, cục trưởng lệnh cho cảnh sát dưới quyền điều tra xét hỏi đám con tin thật kĩ.
Rất nhanh, kết quả đã xuất hiện, một sĩ quan cảnh sát cao cấp phụ trách xét hỏi, đem bảng ghi chép đã tổng hợp xong, trình lên trên.
“Cái gì? Một người thần bí mang mặt nạ màu bạc, dùng một thanh phá đao diệt sạch bốn tên lính đánh thuê hàng đầu thế giới??” Cục trưởng cầm bảng ghi, nhịn không được cao giọng, cơ hồ muốn la lên.
Theo ông ta thấy, bảng ghi này có phần hoang đường quá rồi!
Bốn tên cướp trong ngân hàng, cũng đều là những chiến sĩ cực kì cường hãn, có đầy đủ sức chiến đấu lẫn vũ khí hoàn hảo, cho dù là cảnh sát vũ trang đầy đủ cũng không có biện pháp bắt chúng, nói gì đến chuyện dùng một thứ vũ khí nguyên thủy như đao!
Chẳng những vậy, trong bản báo cáo này còn xuất hiện những từ như thuấn gian di động, những thứ chỉ tồn tại trong truyện khoa học viễn tưởng, lại xuất hiện trong một bản báo cáo cực kì nghiêm túc, cho dù là một kẻ mù, cũng không có cách nào tin tưởng tính chân thực của bản báo cáo này.
“Nói bậy! Đây đơn thuần là nói bậy!” Ông nhướn thẳng đôi mày rậm, lộ ra nộ khí đậm đặc không chút giấu giếm: “Loại báo cáo không đáng tin này, ngươi vậy mà dám đưa ta đọc! Ngươi tự mình xem coi, trên bản báo cáo này viết gì vậy? Có chút khả năng nào không?”
Tên sĩ quan cảnh sát đó, bị mắng đến cơ hồ không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám biện giải chút nào cho mình.
Thật không dễ dàng mới đợi được đến khi cục trưởng bớt giận, hắn mới nhỏ giọng nói: “Cục trưởng, kì thật tôi cũng cảm thấy chuyện này quá khó tin, thế nhưng, mỗi một con tin trong ngân hàng đều nói có một người thần bí mang mặt nạ bạc, dọn sạch bọn cướp, giải thoát cho họ, tôi muốn không tin cũng không được!”
“Mỗi con tin đều nói như vậy?” Cục trưởng phải một phen kinh hãi, hết sức nghi ngờ nhìn thuộc hạ của mình: “Ngươi khẳng định?”
Viên sĩ quan cảnh sát ấy cười khổ gật gật đầu: “Không chỉ có vậy, bọn tôi còn phát hiện, trong bốn tên cướp có ba tên bị lợi nhận chém chết, một người bị ngoại lực kích chết, căn bản ăn khớp với miêu tả của con tin.”
Cục trưởng cầm bảng báo cáo, nhất thời ngẩn ra, nửa ngày cũng không tỉnh lại.
‘Chẳng lẽ… chẳng lẽ… những gì các con tin nói đều là sự thật? Thật sự có một người mang mặt nạ bạc thần bí mà cường đại như vậy?”
Phải mất một lúc, ông ta mới như dần tỉnh mộng, hổn hểnh thở gấp, chỉ là trong lòng vẫn bán tín bán nghi.
Cúi đầu trầm ngâm một lúc, cục trưởng nhìn đám phóng viên không xa bên ngoài đang muốn đào bới tin tức, sau đó nhỏ giọng dặn dò viên sĩ quan cảnh sát: “Tất cả ghi chép đều phải niêm phong thật nghiêm mật, không thể tiết lộ cho đám phóng viên, phàm là cảnh sát tham gia điều tra đều phải nhất định giữ kín bí mật, rõ chưa?”
“Bịt miệng chỉ sợ có chút khó khăn, chúng ta có thể phong tỏa tin tức, nhưng đám con tin chỉ sợ đều đem tình huống tiết lộ cho đám phóng viên cả.” Viên sĩ quan cảnh sát ấy nhìn cấp trên, cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.
“Thế thì phải nghĩ biện pháp, làm cho bọn chúng cố gắng hết sức đừng mở miệng! Chẳng lẽ chuyện này còn muốn ta tự mình đi làm sao?” Cục trưởng bực bội phất tay, chất vấn.
Viên sĩ quan ấy thấy cấp trên phát cáu, không dám nói thêm câu nào, vội vàng xoay người rời đi.
Cục trưởng cau mày, chắp tay sau lưng, đi loanh quanh tại chỗ, trong lòng băn khoăn suy nghĩ, nếu như những gì bảng báo cáo đó nói là thật, vậy thì ngân diện nhân đó đến cùng là lai lịch thế nào? Vì sao phải giết sạch bọn cướp?
Một vấn đề rồi lại một vấn đề, lẩn quẩn trong đầu ông, khiến ông cảm thấy có chút buồn bực.
Trong lúc cục trưởng công an Đông Hồ đang khổ não vì án cướp ngân hàng hiếm có trong vòng mấy chục năm nay, hai mẹ con Vân Phương và Vân Liên, ở bệnh viện kiểm tra qua thân thể, xác nhận không bị bọn cướp thương hại gì, sau khi cùng chịu cảnh sát thẩm vấn, bèn chuẩn bị về nhà.
Vừa ra khỏi bệnh viện, liền nhìn thấy Triệu Thụy đang đứng ngoài cổng bệnh viện, vẫy tay với hai người.
“Sao rồi? Không bị thương chứ?” Triệu Thụy bước qua hỏi một câu.
“Chúng tôi rất tốt, cảm ơn anh quan tâm.” Vân Phương dịu dàng cười, duỗi ngọc chỉ thon thon, vuốt vuốt mái tóc hơi rối.
“Không bị thương là tốt rồi! Ngân hàng đại kiếp án phát sinh vừa rồi, thật là quá đáng sợ, bọn cướp ấy hung tàn thành tính, tôi luôn lo lắng cho hai người a.”
“Thật sao?” Vân Phương nói một câu, không đồng tình cũng chẳng phản bác, vũ mị liếc hắn một cái, ra vẻ vô ý hỏi: “Đúng rồi, Triệu lão sư, lúc kiếp án phát sinh vừa rồi, anh đi đâu vậy?”
Từ sau bữa cơm tối mập mờ nọ, lòng nghi hoặc của Vân Phương đối với Triệu Thụy vốn dần dần tiêu thất, nhưng kiếp án hôm nay, ngân diện nhân đó thật quá trùng hợp, lại nhen nhóm sự hoài nghi của cô lên.
Vân Liên nắm tay Vân Phương, cũng trừng đôi mắt to, nhìn kĩ Triệu Thụy, muốn xem thử hắn làm sao.
Triệu Thụy trong lòng đã sớm có chuẩn bị, đã nghĩ kĩ cách chối, bèn ra vẻ xấu hổ, nói: “Lúc cảnh đấu súng vừa phát sinh, tôi nhất thời phát hoảng, bèn núp sang một bên, cho đến khi nguy cơ giải trừ, mới chui ra, hì hì, đấu súng thật quá đáng sợ, mật tôi có hơi nhỏ.”
“Hứ? Thật nhìn không ra nha! Tôi nhớ lúc trước Triệu lão sư bị cả đám lưu manh bao vây, tựa hồ không có chút sợ sệt nào má!” Vân Phương nửa cười nửa không nhìn hắn, trong ánh mắt đầy vẻ hoài nghi.
Triệu Thụy nhún nhún vai: “Đây hoàn toàn là hai loại tính chất khác nhau.”
Vân Phương một đôi mĩ mục liếc đi liếc lại trên mặt Triệu Thụy, hi vọng từ trong đó lôi ra một chút đầu mối.
Thế nhưng, nhìn cả nửa ngày, cũng không nhìn ra có gì khác thường. o0o
Vân Phương chỉ là trong lòng có chút hoài nghi thế thôi, hiện tại thấy Triệu Thụy dán miệng quá chặt, thần sắc như thường, kiếm không ra kẽ hở, chỉ đành bỏ qua.
Ba người ở ngoài cổng bệnh viện đón xe, trực tiếp trở về Tử Vân hoa viên, sau đó mỗi người tự về nhà.
Vân Phương vốn còn có chút lo lắng, con gái vì lần kiếp án này, tâm thần yếu đuối một lần nữa chịu tổn thương, nhưng hiện tại xem ra, Vân Liên sau lúc kinh sợ ban đầu ra, tựa hồ không chịu phải ảnh hưởng gì quá lớn, thần sắc như thường.
Vân Phương cảm thấy, đây có lẽ là do vụ bắt cóc lần trước, làm cho con gái mạnh mẽ hơn một chút.
Vân Liên không sao, Vân Phương trong lòng liền an tâm không ít, cảm thấy lần này có thể nói là hữu kinh vô hiểm, tịnh không có tổn thất gì quá lớn, chỉ là y phục, đồ chơi, thức ăn họ mua lúc đi bộ, cơ bản đều bỏ lại ở ngân hàng cả.
Mấy thứ này coi như là vật chứng của vụ cướp ngân hàng, cũng không biết bao giờ mới lấy về được nữa.
Trong lòng đang nghĩ như vậy, cô hốt nhiên nhìn thấy Vân Liên móc trong túi áo ra một cái thủy tinh bài màu huyết hồng, nắm trong tay không ngừng ngắm nghía, tựa hồ đối với thủy tinh bài này cảm thấy rất hứng thú.
Vân Phương cầm lấy, nhìn xem, phát hiện huyết hồng sắc thủy tinh bài này được làm rất tinh xảo, bên ngoài điêu khắc rất nhiều hoa văn nhìn không hiểu, tựa hồ ẩn ẩn có quang mang lưu động bên trong.
Cô nhớ lại, mình hình như chưa từng cho Vân Liên mua thứ này, bèn hỏi: “Liên Liên, thứ này ở đâu ra? Là Triệu thúc thúc cho con mua à?”
Vân Liên ngậm cái mỏ nhỏ, không có trực tiếp trả lời, Vân Phương lại cho rằng con gái đã mặc nhận, bèn cười nói: “Triệu lão sư rất có nhãn quan, cho con mua cái này, rất xinh đẹp, Liên Liên dùng trang sức rất đẹp đó.”
Vân Liên lộ ra nụ cười ngọt ngào, nịnh nọt, gật đầu một cái, duỗi cánh tay nhỏ ra, muốn lấy thủy tinh bài ấy về.
Vân Phương cười lắc lắc đầu, xoa xoa đầu Vân Liên vẻ chìu chuộng.
Cô thế nào cũng không nghĩ ra, miếng thủy tinh bài này, căn bản không phải là Triệu Thụy cho, mà là bảo vật mà bọn cướp ngân hàng cướp ra!
Lúc bọn cướp bị ghiết, thủy tinh bài rơi trên mặt đất, Vân Liên thấy đẹp, bèn nhặt lấy, chiếm làm của riêng. o0o
Mĩ quốc, New York.
Tổng bộ Điện Thần công ti.
Điện Thần tổng tài Hải Lặc, đứng trong phòng tổng tài ở tầng cao nhất của cao ốc Đế Quốc, thông qua cửa kính to lớn nhìn xuống mọi thứ dưới chân.
Điện Thần công ti là một công ti có lịch sử gần trăm năm, cũng là một trong những công ti có quy mô to lớn nhất, có thể nghiên cứu sản xuất ra những thứ vũ khí đạn dược mạnh nhất trên thế giới, có mấy vạn nhân viên kĩ thuật, mấy chục vạn công nhân. Trong quốc phòng và thương nghiệp, điện tử, máy bay thương dụng hay đặc vụ cho đến công trình kiến trúc, Điện Thần công ti đếu có vị trí hàng đầu thế giới.
Cơ hồ tại bất cứ chiến trường nào trên thế giới, đều có thể nhìn thấy vũ khí mà Điện Thần công ti đã nghiên cứu ra.
Điện Thần công ti không chỉ là nhà cung cấp cố định vũ khí cho quân đội Mĩ, mà những vũ khí mũi nhọn mà Điện Thần công ti đã nghiên cứu ra, các nước trên thế giới đều tranh nhau mua.
Bất quá, theo điều lệ xuất khẩu, vũ khí mũi nhọn nhất, mới mẻ nhất, Điện Thần công ti sẽ không bán ra ngoài nước Mĩ, thậm chí, đối với những vũ khí tương đối lạc hậu, muốn mua cũng không nhất định có thể mua được.
Bởi vì, năng lực nghiên cứu chế tạo của Điện Thần công ti, vượt xa đồng cấp.
Vũ khí đã lạc hậu đối với Điện Thần công ti, cũng là vũ khí mũi nhọn khó cầu đối với những quốc gia khác.
Ngoài việc nghiên cứu chế tạo vũ khí, Điện Thần công ti còn là nhà tài trợ cho mấy dong binh đoàn lớn nhất trên thế giới.
Đôi khi, lãnh đạo Điện Thần công ti không dễ dàng lộ mặt giải quyết vấn đề, bọn họ giao cho mấy dong bình đoàn này hoàn thành. Mà Mãnh Lang cố dong binh đoàn, lại là một chi trong đó!
Truyện khác cùng thể loại
921 chương
47 chương
128 chương
75 chương
28 chương
18 chương
440 chương