Thần cấp ở rể
Chương 537 : Ông Ấy Là Người Của Tôi
Diệp Vô Phong cười ha hả: "Đừng nhiều lời, hiện tại Phong Tử Nghĩa là người của tôi, anh muốn ông ấy đi cùng anh thì phải hỏi qua ý kiến của tôi mới được.”
"Từ khi nào mà Phong Tử Nghĩa lại là người của mày thế, sao tao không biết? Diệp Vô Phong, mày vừa mới đến từ Liêu Đông, lại dám càn rỡ trên địa bàn của bọn tao sao?" Nguyên Đạt Tiêu rất khó chịu nói.
Có vẻ như sau chuyện ở club Hào Thiên, Nguyên Đạt Tiêu đã điều tra thân phận của Diệp Vô Phong, nếu không điều tra thì họ sẽ không biết rằng Diệp Vô Phong mà họ nhìn thấy lúc này chính là chủ tịch Diệp Vô Phong của công ty Hoa Cường ở Liêu Đông.
"Chẳng lẽ anh không biết sao, hiện tại xí nghiệp Thượng Đạt đã là công ty con của công ty Hoa Cường chúng tôi rồi." Diệp Vô Phong cười nói.
Nguyên Đạt Tiêu sửng sốt, không ngờ tốc độ của Diệp Vô Phong lại nhanh như vậy, mới mấy ngày mà anh đã thu mua được xí nghiệp Thượng Đạt rồi.
Diệp Vô Phong vui vẻ nói: "Thật ra, tôi có thể thu mua xí nghiệp Thượng Đạt một cách suôn sẻ như vậy thì vẫn phải cảm ơn các người, nếu không có các người thì xí nghiệp Thượng Đạt cũng sẽ không bắt đầu liều mạng bán tháo cổ phần công ty như vậy.”
Nguyên Đạt Tiêu nhất thời không nói nên lời, bởi vì anh ta biết chính nhà họ Nguyên muốn giết Phong Tử Nghĩa, nên Phong Tử Nghĩa mới quyết định bán cổ phần công ty.
Lúc đó nhà họ Nguyên đánh tiếng, cho nên các xí nghiệp ở Liêu Tây cũng không dám mua xí nghiệp Thượng Đạt, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng thương vụ mua lại Thượng Đạt, hóa ra lại là công ty bên ngoài.
Điều này hoàn toàn bất ngờ.
"Thật sao? Đã như vậy thì tao sẽ xử luôn cả mày.
Dù sao lần trước để mày trốn thoát thật sự là rất đáng tiếc!" Nguyên Đạt Tiêu rất khó chịu nói.
Diệp Vô Phong chế nhạo: "Lần trước không phải anh cầu xin cho nên tôi mới buông tha cho anh sao? Sao bây giờ lại biến thành anh buông tha cho tôi thế?"
Khuôn mặt của Nguyên Đạt Tiêu đột nhiên trở nên rất khó coi, nhưng anh ta vẫn bất chấp nói: "Bớt nói nhảm, hôm nay không ai có thể chạy được đâu!"
Bọn côn đồ xung quanh bắt đầu đập phá sân, đập phá một số thứ, bãi cỏ trở nên lầy lội vì bị đám đông đè lên, Diệp Vô Phong vẫn không nhúc nhích, bọn họ phá bao nhiêu thì phải trả lại bấy nhiêu.
Còn phải trả gấp đôi.
Nguyên Đạt Tiêu mỉm cười: "Tao biết thực lực của mày rất mạnh, nhưng cho dù mày mạnh cỡ nào, cũng không thể mạnh hơn viên đạn của tao được, nhất định phải biết rằng mày không phải là người duy nhất trong sân này, phía sau còn có người cần mày bảo vệ.
Những người đó sẽ chết ở đây nếu như mày dám lộn xộn.”
Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn Nguyên Đạt Tiêu.
.
Chuyên trang đọc truyện == TгЦмt гuуeИ.V N ==
Lúc này, cuối cùng A Mịch cũng đứng ra: "Nguyên Đạt Tiêu đúng không? Bây giờ tôi sẽ bắt anh về tội xâm phạm nhà ở và phá hoại tài sản riêng!"
Nguyên Đạt Tiêu tò mò nhìn A Mịch: "Cô đang đùa cái quái gì vậy?"
A Mịch lấy thẻ ngành ra: "Ngại quá, tôi là cảnh sát."
Nguyên Đạt Tiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười thành tiếng: "Chắc là đang nói đùa đúng không? Cảnh sát? Cảnh sát Liêu Tây vẫn muốn chõ mõm vào sao? Tại sao tôi lại không biết thế, xem ra tôi vẫn phải ăn cơm với cục trưởng của các người, nói với ông ấy một chút, nếu các người rảnh quá thì phải giao thêm việc cho các người thôi.”
Sắc mặt của anh ta đột nhiên trầm xuống: "Đừng tìm phiền phức! Bằng không, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu!"
Sắc mặt A Mịch thay đổi, tức giận nói: "Tên khốn, anh đang đe dọa cảnh sát ư!! Lại thêm một tội nữa! Bây giờ mau chóng dừng tay cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu."
Nguyên Đạt Tiêu rất vui vẻ, anh ta nhìn A Mịch như nhìn thấy một con hề, anh ta chỉ vào một trong những thuộc hạ của mình: "Những điều cô nói vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, giấu súng là tội nặng đúng không? Vậy cô qua bắt nó đi."
A Mịch nghiến răng và vươn tay ra phía sau thắt lưng của mình, nhưng ngay sau đó đã phát hiện ra cô ấy không mang theo súng.
Tên thuộc hạ kia rất biết điều giơ súng lên, ngạo mạn nói: "Tôi đang cầm súng trong tay này, tới bắt tôi đi!"
A Mịch cực kỳ phẫn nộ, cô ấy biết những người này đang coi thường pháp luật!
Nhưng bây giờ cô ấy không mang theo vũ khí, bên kia lại có súng lục, dưới tình huống này thì không có cách nào ra tay với đối phương.
Lúc này, Nguyên Đạt Tiêu lạnh lùng nói với A Mịch: "Nếu cô dám giam giữ cậu ta thì ngày mai cô sẽ không còn ở Liêu Tây nữa, về phần đi đến đâu thì do vận khí của cô thôi."
A Mịch nghiến răng bạc, cô ấy biết Nguyên Đạt Tiêu đang đe dọa mình, nhưng cô ấy không thể làm gì được cả.
Diệp Vô Phong lúc này mới nhìn về phía A Mịch, nở nụ cười: "Hiện tại có cần giúp không? Tôi sẽ chế ngự bọn họ, đến lúc đó cô muốn xử lý thế nào thì đó là chuyện của cô."
Khuôn mặt A Mịch lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Đương nhiên là tốt nhất nếu anh có thể giúp tôi, nhưng như vậy có quá nguy hiểm không, dù sao bọn họ cũng thủ hàng nóng…”
“Đừng lo lắng, súng đồ chơi trong tay bọn họ hoàn toàn không có chút uy lực gì cả.” Diệp Vô Phong cười nói.
A Mịch gật đầu, Nguyên Đạt Tiêu ở một bên nghe vậy thì khinh thường: "Súng đồ chơi ư? Vậy tao sẽ bắn chết mày để cho mày biết súng của tao có phải là súng đồ chơi không!"
Tên thuộc hạ rất kiêu ngạo vừa rồi đã quay họng súng về phía Diệp Vô Phong, sắc mặt của A Mịch thay đổi, chỉ vào tên thuộc hạ này: "Anh muốn làm gì?"
Tên thuộc hạ cười gằn một cách tàn nhẫn.
Nhưng nụ cười của anh ta đã sớm cứng lại ngay tại chỗ, bởi vì đã có một con dao trên cổ anh ta.
Con dao nhỏ này chẳng qua là dao nhỏ thường dùng để gọt hoa quả, lúc này lại cắm vào cổ tên thủ hạ này, anh ta buông súng lục xuống, che cổ, nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong trước mặt.
Những tên côn đồ đang đập phá xung quanh đều ngây ngẩn cả người và dừng động tác trên tay.
Diệp Vô Phong cười cười, đi tới bên cạnh kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống, sau đó thờ ơ nhìn Nguyên Đạt Tiêu.
Phía sau anh là phòng khách của Phong Tử Nghĩa, lúc này Phong Tử Nghĩa đã ra khỏi cửa, nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất bội phục.
Trước mặt nhiều người như vậy mà anh vẫn có thể bình tĩnh đến thế, quan trọng nhất là những người này còn không dám nhúc nhích.
“Hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây, kẻ nào dám vượt qua thì sẽ chết!” Diệp Vô Phong lạnh lùng nói với đám người Nguyên Đạt Tiêu.
Bọn côn đồ xung quanh không dám ra tay, Nguyên Đạt Tiêu tức giận nói: “mày cho rằng mày là ai hả? Mày nghĩ mày thật sự có thể đối nghịch với bọn tao sao? Tao nổ súng một phát là có thể giết chết mày rồi.”
Nói xong, anh ta trực tiếp cầm súng lục trên mặt đất lên, đối mặt với Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong vẫn chỉ nhìn Nguyên Đạt Tiêu một cách rất bình tĩnh.
Ngay khi mọi người đang trong thế giằng co, Nguyên Đạt Tiêu cũng nhất thời do dự.
Dù sao anh ta cũng biết nếu là cấp dưới ra tay thì mọi chuyện sẽ dễ bàn hơn, có chuyện gì thì anh ta cũng sẽ để cấp dưới lên đầu thú.
Nhưng nếu anh ta bắn thì sẽ là một chuyện khác.
Anh ta luôn tỏ ra rất khiêm tốn, là người đàn ông đứng sau hậu trường..
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
6 chương
136 chương
95 chương